Điệp Mộng chần chừ một lúc, cuối cùng ngồi xuống lại. Bóng xám nhìn bà, ánh mắt rất cổ quái khẽ thở dài nói:
- Nếu như con bà chết đi, bà sẽ làm như thế nào?
Điệp Mộng tâm tình hỗn loạn, nóng nảy trả lời:
- Ta không biết, tóm lại ta không thể mất nó đi được.
Bóng xám thở dài u oán, nhìn lên mây đen trên bầu trời, khẽ lẩm bẩm:
- Biết vì sao thái dương phải trốn vào trong tầng mây không?
Điệp Mộng sửng sốt một lúc, hỏi lại:
- Vì sao như vậy?
Bóng xám đáp:
- Bởi vì tai ách sắp sửa xảy ra.
Điệp Mộng không cam lòng hỏi tiếp:
- Điều đó đâu có quan hệ gì đến ta?
Bóng xám nói:
- Tai ách nổi lên bởi vì hắn, làm sao không liên quan đến hắn được.
Điệp Mộng hỏi lại:
- Có biện pháp né tránh được không?
Bóng xám lắc đầu nói:
- Ý trời như vậy, ai có thể nghịch chuyển được.
Điệp Mộng vẻ mặt ảm đạm, cả người hệt như đang chìm vào trong bóng đêm đen tối, trong lòng đầy sự bất an.
Đột nhiên, một luồng khí tức quen thuộc lại truyền đến. Sau khi vào trong não của Điệp Mộng thì hóa thành một chùm khói xanh, sau đó liền tan biến đi. Vào lúc đó, Điệp Mộng đột nhiên run lên, lớn giọng kêu gọi:
- Không, không thể được …
Bắn mình bay lên, Điệp Mộng vội vàng bay thẳng lên trời. Lúc này, bóng xám khe khẽ thở dài, tay trái phất nhè nhẹ phát xuất một chùm ánh vàng kim chớp mắt đã kéo Điệp Mộng đang kích động vô cùng từ không trung quay về chỗ cũ.
Đột nhiên rơi xuống đất, Điệp Mộng cố gắng giãy dụa, trong mắt lệ tuôn trào, giọng đau thương nói:
- Sư thái, cầu xin người tha cho ta đi, ta phải quay về thăm nom Lân nhi …
Bóng xám nói:
- Tình thân mẫu tử, huyết mạch kết nối. Cảm thụ của bà ta hiểu rõ, nhưng ta có một lời, bà phải bình tĩnh trở lại nghe ta nói cho xong.
Điệp Mộng kích động đáp:
- Sư thái, ngài bảo ta ta tĩnh như thế nào đây?
Bóng xám chần chừ một lúc, tay trái hơi loáng lên, phát xuất một sức hút mạnh mẽ kéo Điệp Mộng đến bên thân mình. Sau đó, bóng xám đưa tay trái áp lên đỉnh đầu Điệp Mộng, truyền vào một luồng khí tươi mát, lập tức áp chế được tâm tình kích động của Điệp Mộng.
Thu tay trái lại, bóng xám nhìn Điệp Mộng khẽ than:
- Vận mệnh của con bà lay động thiên hạ, hắn hôm nay tuy chết nhưng điều này hoàn toàn không thể hiện mọi thứ đã kết thúc rồi.
Điệp Mộng giọng run rẩy:
- Xin sư thái nói rõ ràng hơn.
Bóng xám chần chừ một lúc, trầm ngâm đáp:
- Vận mệnh con bà khác với người phàm, đây là kiếp nạn hắn phải trải qua, ai cũng không thể cải biến được. Nếu như cố gắng nghịch chuyển vận mệnh của hắn, chỉ tạo thêm càng nhiều tai nạn cho hắn mà thôi.
Điệp Mộng đau lòng nói:
- Nhưng ta không thể bỏ qua nó được, ta làm sao có thể buông xuống được.
Bóng xám đáp:
- Đây là bước ngoặt to lớn nhất trong cuộc đời của hắn, ai cũng không thể giúp đỡ hắn được. Bà hãy ở lại nơi theo ta ba ngày, đến lúc đó ta sẽ cho bà được như ý nguyện.
Điệp Mộng nghe vậy, kinh hãi la lên:
- Sư thái có biện pháp cứu sống con ta?
Bóng xám đáp:
- Thiên cơ không thể lộ ra được, sống chết của con bà cũng chỉ là một ý niệm của hắn mà thôi.
Điệp Mộng nghi hoặc nói:
- Sư thái nói như vậy là con ta còn có một tia hy vọng sống sót.
Bóng xám không khẳng định, điềm nhiên đáp:
- Tĩnh tâm quên hết mọi thứ, ba ngày này đối với bà cũng vô cùng quan trọng. Bây giờ ta truyền thụ rất nhiều biến hóa của Phật Tố Kim Thân đại pháp cho bà, trong ba ngày bà phải học cho xong.
Điệp Mộng không nói, cẩn thận suy nghĩ lời nói của bóng cám, thấy mọi thứ còn có chút hy vọng, tâm tình lập tức bình thản lại không ít. Theo thời gian trôi qua, Điệp Mộng dần dần bình tĩnh trở lại, theo sự chỉ bảo của bóng xám, bắt đầu thực sự tiếp xúc với Phật Tổ Kim Thân đại pháp, thực sự học tập và tu luyện.
Sương mù mờ mịt, như mộng như ảo, ráng màu tán loạn, màu sắc xinh đẹp. Đây là một cung điện rực rỡ ẩn trong tầng mây mù, lúc ẩn lúc hiện, biến ảo vô cùng. Bốn bề, gió nhẹ thổi từ tốn, mây mù xoay chuyển, ánh sáng đỏ, xanh, xanh lam, xanh lục, đen năm màu ẩn trong tầng mây mù, biến ảo không ngừng. Khuôn mặt tươi cười, đứng ở trên đỉnh cao nhất của cung điện, thánh nữ chăm chú nhìn về chân trời, ráng đỏ nơi đó ngũ sắc tuyệt đẹp, hệt như cầu Thước bắc ngang qua trời, bọc lấy một đại điện nguy nga hào quang ngũ sắc. Thánh nữ trong lòng hiểu rõ, đại điện đó chính là sự tồn tại cao cả nhất, tượng trưng cho uy nghiêm và bất bại, bất cứ người nào cũng không dám khinh khi và xem thường.
Yên lặng chăm chú nhìn, ánh mắt thánh nữ có phần kỳ quái, dường như có mấy phần nghi hoặc, nhưng lại được ẩn giấu đi một cách xảo diệu. Lúc này, gió nhẹ thổi lên, lay động mái tóc của thánh nữ, để lộ một khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, khiến người ta cảm thấy chấn động. Nhìn cẩn thận, đó là một khuôn mặt hình trái xoan, cặp lông mày hình lá liễu, một đôi mắt như mộng như ảo toát ra ánh sáng trí tuệ, kết hợp với cái miệng nhỏ nhắn, da thịt như tuyết, khiến người ta cảm thấy thánh khiết như tiên lại phiêu dật bất phàm.
Thuận theo khuôn mặt nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy toàn thân thánh nữ áo quần thẳng thớm kết hợp nhiều màu sắc hài hòa, ngực cao vút động lòng, vòng eo thon nhỏ, đai lưng trắng tinh như tuyết vẽ nên đường cong khiến người rung động, cảm giác hài hòa hoàn mỹ không một chút ấn tượng có tỳ vết. Đứng yên bất động, thánh nữ hệt như một thần tiên trong bức họa, đôi môi kiều diễm khẽ mở ra, để lộ một nụ cười mỉm tự tin, lại thêm ánh mắt thâm thúy mà u oán, đủ khiến cho vạn vật phải cúi đầu.
Trong yên lặng, tiếng bước chân đột nhiên truyền đến khiến thánh nữ phải quay lại nhìn. Chỉ thấy một thiếu nữ áo xanh lục đang từ trong sương mù bước ra ngoài, vẻ mặt hơi nóng nảy, khi đến gần thánh nữ thì yêu kiều nói:
- Tiểu thư, Thần Vương phái người truyền tin, mời tiểu thư đi đến đại điện một chuyến.
Thánh nữ nghe vậy, điềm nhiên đáp lại:
- Thúy nhi, có biết là chuyện gì không?
Thiếu nữ áo xanh lục dung nhan không tầm thường, tuy không được thánh khiết cao quý như thánh nữ, lại cũng có mấy phần xinh đẹp kiều diễm, khiến cho người ta vừa thấy liền cảm mến.
- Nghe nói có liên quan đến việc Thiên Ngô thần tướng xuất chinh.
Thánh nữ ánh mắt hơi biến, trầm ngâm nói:
- Thiên Ngô thần tướng đã đến Thần Vương đại điện rồi sao?
Thiếu nữ áo xanh lục Thúy Nhi đáp:
- Đúng thế, bây giờ chỉ còn chờ tiểu thư nữa thôi.
Thánh nữ đưa mắt nhìn ra xa xăm, khẽ lẩm bẩm:
- Bên ngoài có tin tức gì chăng?
Thúy Nhi chần chừ một lúc, khẽ nói:
- Nghe nói bốn vị thần tướng phái đi trước đây làm việc gặp bất lợi, dường như gặp phải phiền phức, vì thế Thần Vương mới quyết định trước hết phái Thiên Ngô thần tướng ra tay.
Thánh nữ vẻ mặt bình thản, hỏi lại:
- Còn gì nữa chăng?
Thúy Nhi nhỏ giọng nói tiếp:
- Nghe nói Hoa Hồng và Mẫu Đơn cũng đã đi nhân gian rồi.
Thánh nữ nghe vậy ánh mắt hơi động, dường như nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không hề nói nhiều. Thúy Nhi để ý đến tình hình của thánh nữ, khẽ nói:
- Tiểu thư, Thần Vương còn đang chờ đợi, tiểu thư hay là nhanh chóng lên một chút.
Thánh nữ liếc Thúy Nhi, dặn dò:
- Sau khi ta đi rồi, ngươi nhanh chóng thông báo cho cung chủ biết, bảo cung chủ đến đại điện đón ta.
Thúy Nhi gật đầu trả lời:
- Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm theo.
Thánh nữ vô lên vai thiếu nữ, sau đó xoay mình rời đi biến mất vào trong sương mù.
Cầu vồng vây phủ, ánh sáng ẩn hiện. Một tòa đại điện xinh đẹp lơ lửng giữa không trung khiến cho người ta cảm thấy uy nghiêm thần bí. Nhìn từ xa xa, hệt như một thiên cung. Nhìn gần, còn vượt hẳn hoàng cung. Đây chính là nơi chí tôn của Ngũ Sắc Thiên Vực – Thần Vương đại điện. Đối với ngôi vị chí cao vô thượng ở Ngũ Sắc Thiên Vực, Thần Vương đại điện ngoài uy nghiêm tuyệt đối ra, phòng ngự của nó cũng nghiêm mật xưng tụng tuyệt thế, khiến cho mọi người phải chấn động.
Đứng bên ngoài đại điện, thánh nữ chăm chú nhìn Thần Vương đại điện nguy nga trước mắt, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn. Thân là thánh nữ của Ngũ Sắc Thiên Vực, chắc chắn phải tuyệt đối trung thành với Ngũ Sắc Thần Vương, đây chính là tôn chỉ nhiều đời truyền lại của Thải Ngọc tiên cung, nhưng bản thân mình vì sao lại có cảm giác chán ghét? Bởi vì bản thân mình lòng không đủ trung, hay chính mình có phần thái quá… Còn đang suy nghĩ như vậy, những tiếng bước chân truyền đến cắt đứt suy nghĩ của nàng.
- Thần Vương có lệnh, tuyên triệu thánh nữ vào gặp.
Người truyền lời chính là Thần Vương đại điện Nội Vụ Tổng Quản Tiêu Nhiên, y có thể nói là người tâm phúc bên cạnh Thần Vương, bề ngoài bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi, tướng người tầm vóc trung bình, mặt trắng không râu, khiến cho người ta cảm thấy âm lạnh hiểm ác. Lần này, Tiêu Nhiên tiến ra ngoài truyền lệnh bởi vì thân phận đặc biệt của thánh nữ, đổi lại là người khác thì thực sự y không cần phải tự mình ra mặt. Liếc nụ cười cứng đờ của Tiêu Nhiên, thánh nữ lạnh lẽo trả lời:
- Phiền tổng quản phải truyền lời, xin mời dẫn đường.
Tiêu Nhiên liếc thánh nữ, khóe miệng thoáng hiện nụ cười mỉm kỳ quái, sau đó xoay mình cất bước không nhanh không chậm.