Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông mang nho phục tâm thần chấn động, trong mắt lóe lên ánh lạnh, gằn giọng nói:

- Ngươi thật ra là ai? Có phải đến đây vì ta không?

Người phụ nữ áo xanh nhìn không rõ mặt nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh.

- Mới đầu gặp nhau, còn chưa biết lẫn nhau, ngươi hà tất phải khẩn trương như vậy.

Người đàn ông mang nho phục ánh mắt hồ nghi, chất vấn:

- Nếu là lần đầu gặp nhau, ngươi tại sao mở miệng đã nói ta che giấu thân phận?

Người phụ nữ áo xanh cười đáp:

- Ta bất quá cũng chỉ tùy tiện phản bác để đối lại việc ngươi chất vấn ta che giấu dung mạo mà thôi, ai ngờ lại nói trúng như vậy. Xem ra thiên hạ đều thích làm ra vẻ nào đó, đây quả thật là tính xấu của người đời.

Người đàn ông mang nho phục hừ khẽ một tiếng, có phần không vui nói:

- Chớ có cho là mình giỏi, ta không phải là hạng như ngươi.

Người phụ nữ áo xanh cười đáp:

- Ta che giấu dung mạo là chuyện liếc cái biết liền, còn ngươi che giấu thân phận lại phải cẩn thận từng ly từng tí. Xem ra ta đúng là không giống như ngươi.

Người đàn ông mang nho phục mặt lạnh lại, quát lên:

- Câm miệng, ngươi nói thêm nữa ta sẽ tiêu diệt ngươi.

Người phụ nữ áo xanh không thèm để ý đến, đáp lời:

- Thẹn quá hóa giận, loại thư sinh như ngươi sao lại không có chút tu dưỡng nào cả, lãng phí vô ích áo quần nho sinh.

Người đàn ông trung niên nghe vậy tức giận vô cùng, khuôn mặt vốn dĩ hòa ái lộ ra sắc hung tợn, gằn giọng nói:

- Nếu như ngươi tự mình tìm cái chết, thế thì ta thành toàn cho ngươi.

Tay phải múa lên, cây quạt mở ra, người đàn ông trung niên phát động công kích trong tức giận.

Người phụ nữ áo xanh thấy tình hình như vậy, thân thể lập tức lùi lại vài trượng, phất tay nói:

- Không gấp. Muốn động thủ thì cũng phải biết được nguyên nhân.

Người đàn ông trung niên hừ giọng đáp:

- Ta cao hứng, đây chính là nguyên nhân.

Chuyển mình ập đến, cây quạt gấp trong tay của người đàn ông trung niên đảo chuyển, cuốn đến một dòng khí mạnh mẽ thổi thẳng về phía người phụ nữ áo xanh.

- Người xưa nói, tú tài gặp như gặp binh. Câu này không nói rõ lý do bên trong. ai ngờ hôm nay ta gặp được tên thư sinh này, cũng không thèm bàn đến đạo lý gì cả. Lẽ nào thư sinh trên đại thảo nguyên vùng Tây Bắc cũng man di mọi rợ như vậy?

Trong tiếng châm chọc, người phụ nữ áo xanh né trái tránh phải, thân pháp nhanh vô cùng.

Người đàn ông trung niên một chiêu không trúng đích, có phần tức giận, không hề suy nghĩ lập tức đáp lại:

- Ai nói ta là thư sinh trên thảo nguyên Tây Bắc?

Người phụ nữ áo xanh phản bác lại:

- Lẽ nào ngươi lại là tài tử của Giang Nam?

Người đàn ông trung niên nghe vậy chấn động thân mình, thân pháp liền xuất hiện dấu ngưng lại. Người phụ nữ áo xanh nắm lấy cơ hội, lập tức thoát khỏi thế công của người đàn ông trung niên, đứng cách y chừng ba trượng nhìn lại, trong mắt cô ta dường như toát ra một loại hàm ý nào đó.

Né tránh ánh mắt của người phụ nữ áo xanh, người đàn ông trung niên hừ giọng nói:

- Cho dù Giang Nam hay Mạc Bắc, nếu như ngươi đã coi thường thư sinh, ta phải giáo huấn ngươi mới được.

Người phụ nữ cười khẽ đáp lại:

- Ngươi cũng không nên đổ tội oan cho người. Thư sinh ở Mạc Bắc thì ta coi thường, nhưng tài tử của Giang Nam thì ta lại ...

Người đàn ông trung niên ánh mắt khẽ biến, trầm giọng đáp:

- Ngươi thật ra là ai, có mục đích thế nào?

Người phụ nữ áo xanh cười đáp:

- Ta là hồng nhan họa thủy, chuyên môn gieo độc cho dạng thư sinh tài tử như ngươi.

Người đàn ông trung niên hừ khẽ một tiếng, không vui vẻ gì nói:

- Nhưng ta lại không có sức để mò mẫm với ngươi.

Dứt lời, y liền tung mình bay lên, xoay mình bỏ đi. Người phụ nữ lướt trên không trung truy đuổi, giọng khiêu khích:

- Không ngờ được Giang Nam tài tử lại sợ hồng nhan họa thủy.

Xem ra quả thật bị câu này chọc vào chỗ nhược, người đàn ông trung niên lập tức xoay mình, ánh mắt sắc như đao giận dữ trừng người phụ nữ áo xanh, âm hiểm nói:

- Ngươi quả thật là muốn tìm chết?

Người phụ nữ điềm nhiên đáp lại:

- Ta đến không phải đi tìm chết, chỉ vì tìm người. Nếu như ngươi không dám đối mặt, chỉ cần lưu lại thanh trường kiếm trên lưng là có thể đi liền...

Người đàn ông trung niên khép hờ mắt, lạnh lẽo nói:

- Ngươi quả thật đến đây vì thanh kiếm này?

Người phụ nữ áo xanh lắc đầu nói:

- Ta đến đây chính là vì chủ nhân của thanh kiếm này.

Người đàn ông trung niên hừ giọng nói:

- Ngươi mà ngươi muốn tìm đã chết đi hai mươi năm trước rồi.

Người phụ nữ áo xanh đáp:

- Người mà ta muốn tìm không phải là phế nhân hai mươi năm trước.

Người đàn ông trung niên sắc mặt nặng nề, tức giận nói:

- Ngươi quả thật muốn dây dưa không rõ?

Người phụ nữ áo xanh đáp:

- Ta chỉ muốn làm một giao dịch với ngươi mà thôi.

Người đàn ông trung niên hừ giọng nói:

- Ta từ đó không giao dịch với phụ nữ nữa.

Người phụ nữ áo xanh cười đáp:

- Chỉ bởi vì ngươi còn chưa quên được mọi thứ xảy ra hai mươi năm trước?

Người đàn ông trung niên vẻ mặt hơi tức giận, quát lên:

- Câm miệng, ta nói rồi, người mà ngươi tìm kiếm đã chết rồi, chớ có ở đây dây dưa mãi không rõ ràng với ta.

Người phụ nữ áo xanh lắc đầu than thở:

- Không ngờ được hai mươi năm trôi qua, ngươi quả thật trở thành một phế nhân. Nếu như vậy, cái hiệu cực độc ngươi cũng không cần phải giữ lại làm gì nữa, để ta thu hồi cho rồi.

Dứt lời, người phụ nữ áo xanh từ từ đến gần, toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh đen, cùng với một luồng khí nặng nề như núi tác dụng lên trên người đàn ông trung niên áo xanh, đánh cho y phải liên tục thối lui.

Người đàn ông trung niên vẻ mặt thất kinh, trong mắt lấp lánh ánh sáng không ngừng, dường như đang do dự chuyện nào đó. Rất nhanh, người phụ nữ áo xanh ép gần trong cự ly một trượng, điều này khiến cho người đàn ông trung niên không còn thời gian tính toán, miệng gầm giận một tiếng, trong người liền bộc phát khí thế kinh khiếp, toàn thân có sương đen tràn ngập, triển khai giằng co với người phụ nữ áo xanh.

Bật cười kỳ dị, người phụ nữ áo xanh nói:

- Té ra còn chưa phế hoàn toàn, chỉ có tâm trí chán chường, còn có đường để cứu sống được.

Người đàn ông trung niên vừa kinh hãi vừa tức giận, nổi nóng nói:

- Câm miệng, ngươi nói năng lỗ mãng nữa, ta sẽ tiêu diệt ngươi.

Người phụ nữ áo xanh xem thường đáp:

- Ngươi cũng không phải là Giang Nam tài tử, ta làm gì phải sợ ngươi?

Người đàn ông trung niên nghe vậy tức giận, gầm gừ nói:

- Đáng ghét, ngươi không ngờ lại dám coi thường ta, hôm nay ta không giết chết ngươi không được.

Tung mình bay lên cao, người đàn ông trung niên cơn tức bừng bừng khắp người, quay ngược tay rút thanh trường kiếm trên lưng ra, một làn sáng đen nhánh lập tức rẻ nát bầu trời. Lơ lửng giữa không trung, trường kiếm trong tay của người đàn ông trung niên đen ngòm với tà khí kinh người, sát khí kinh hồn, khi múa lên làn kiếm vút giữa không trung khiến khí hậu vốn dĩ đang ấm áp lập tức trở nên lạnh buốt.

Thấy tình hình này, người phụ nữ áo xanh hoàn toàn không thèm để ý, huyền diệu vô cùng xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên, giọng lạnh nhạt nói:

- Giang Nam tài tử, ta cho ngươi hai chọn lựa, thứ nhất chính là giao Phệ Tâm kiếm ra đây, từ nay phải mai danh ẩn tích. Thứ hai, giao chiến với ta. Ngươi thắng thì đi đâu tùy ý, nếu như ngươi thất bại trong tay ta, thế thì phải làm xong ba chuyện cho ta. Đợi ngày hoàn thành rồi, ngươi liền có thể rời đi.

Người đàn ông trung niên giận dữ nói:

- Nếu ta không đồng ý thì sao?

Người phụ nữ áo xanh đáp:

- Chuyện này không phải quyền của ngươi, ngươi chỉ có thể chọn một trong hai.

Người đàn ông trung niên bật kêu giận dữ, cười như điên nói:

- Nếu đã như vậy, thế thì hãy cho ta xem ngươi có được bao nhiêu bản lĩnh mà lại dám không coi Giang Nam tài tử ta ra gì.

Người phụ nữ áo xanh lạnh lùng nói:

- Đây chính là chọn lựa của ngươi phải không? Có từng suy tính cẩn thận chưa? Một khi bắt đầu rồi, ngươi không còn đường sống để hối hận, trừ phi ngươi giành được thắng lợi.

Giang Nam tài tử hừ giọng đáp:

- Mặc dù đã trải qua chuyện năm xưa, ta thề rằng không làm giao dịch gì với nữ nhân nữa. Nhưng nếu như ngươi có thể đánh bại được ta, ta cũng tuyệt đối không đổi ý.

Người phụ nữ áo xanh điềm nhiên nói:

- Như vậy, ngươi hãy thể hiện bản lĩnh của mình ra đi, chúng ta lấy hạn mười chiêu, nếu như ta không thể đánh bại ngươi, ta sẽ thả cho ngươi đi.

Giang Nam tài tử tức giận nói:

- Hay cho khẩu khí thật lớn, ta hôm nay muốn được thấy, ngươi thật sự là thần thánh phương nào.

Dứt lời, Giang Nam tài tử triển khai công kích, Phệ Tâm kiếm trong tay xoay đảo chuyển động, vô số làn kiếm đen ngòm trùm khắp cả thiên hạ cùng với sát khí âm độc vô cùng ập thẳng đến người phụ nữ áo xanh. Đối mặt với công kích của Giang Nam tài tử, người phụ nữ áo xanh tỏ ra rất bình thản, thân thể xoay tròn rất nhanh giữa không trung, dùng tốc độ nhanh như ánh sáng hết lần này đến lần khác né tránh công kích của địch nhân.

Đối mặt với tình hình như vậy, Giang Nam tài tử không dám sơ ý, vừa đề thăng tu vi lên, vừa thi triển Phệ Tâm kiếm quyết, từng bước mở rộng phạm vi khống chế. Rất nhanh, trong phương viên vài dặm tràn ngập làn kiếm lưu động tốc độ nhanh, hình thành một khu vực đen ngòm, dưới ánh sáng mặt trời tỏ ra càng rõ ràng vô cùng. Lúc này, hai người đã giao chiến được năm chiêu, Phệ Tâm kiếm quyết của Giang Nam tài tử âm độc quỷ quyệt lại không hề đả thương đến chéo áo của người phụ nữ áo xanh. Vì vậy, Giang Nam tài tử rất kinh hãi, mơ hồ có một cảm giác bất an dâng lên trong lòng của lão.

Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ áo xanh dường như nhìn thấu được ý nghĩ của Giang Nam tài tử, nắm lấy một chút sơ suất tâm thần của lão, lập tức xuất hiện trước mặt của Giang Nam tài tử, tay trái huyền diệu vô cùng đoạt lấy Phệ Tâm kiếm Giang Nam tài tử đang cầm, tay phải ấn thẳng vào ngực của Giang Nam tài tử, lập tức đánh bay lão đi.

- Chiêu thứ sáu, ngươi thua rồi.

Giọng nói bình thản, người phụ nữ áo xanh quan sát Phệ Tâm kiếm trong tay, ánh mắt mơ hồ toát ra vài phần kỳ quái. Giang Nam tài tử nghe vậy run lên, thân thể hoàn toàn còn chưa bị thương, nhưng lại rất đau lòng trước kết quả như vậy. Bởi vì lão vẫn chưa hề hiểu rõ, bản thân đã bị đánh bại thế nào.

Ngửng đầu lên, Giang Nam tài tử nhìn người phụ nữ áo xanh, cất tiếng hỏi:

- Ta đã không còn được như năm xưa rồi sao?

Người phụ nữ áo xanh liếc lão, sau đó giao lại Phệ Tâm kiếm cho lão, giọng điềm nhiên nói:

- Với tu vi của ngươi, chắc chắn đã vượt qua năm xưa rồi. Đáng tiếc người phụ nữ kia năm xưa đã để lại một dấu vết trong lòng của ngươi, đây chính là sơ hở của ngươi. Nếu như ngươi không cách nào quên cô ta được, khe hở này sẽ vĩnh viễn tồn tại.

Tung mình bay lên, người phụ nữ áo xanh hướng thẳng về phía Tây Nam.

Giang Nam tài tử nghe vậy thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn về phía xa xăm, sau đó liền bay vút lên không theo sát phía sau của người phụ nữ áo xanh, chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa.

Hai mươi năm qua rồi, Giang Nam tài tử lại xuất hiện ở nhân gian. Ai ngờ gặp phải người phụ nữ áo xanh thần bí này liền bị thất bại. Nhớ lại năm xưa, Giang Nam tài tử chính là do bởi Minh Tiêu các chủ mà thiếu chút nữa đã chết ở Trung Nguyên. Hiện nay, chuyện cũ lại diễn ra, Giang Nam tài tử giẫm lên vết xe cũ hay là còn có điều gì khác? Ngoài ra, người phụ nữ áo xanh này lai lịch thế nào, nàng ta thu phục Giang Nam tài tử làm gì đây?

Gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời. Trên Băng Nguyên rộng lớn, có một sự tồn tại hết sức kỳ dị đặc biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK