Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu, do tốc độ chưa nhanh, bốn người ở ngoài kết giới còn có thể phân biệt rõ ràng.

Nhưng theo thời gian trôi qua, ác ma và tượng Phật luân phiên chuyển động với tốc độ càng lúc càng nhanh khiến cho bốn người ở ngoài kết giới khó lòng mà phân biệt được, chỉ có thể nhìn thấy một luồng bóng sáng đen huyền hoặc chuyển động không ngừng mà thôi.

Khoảng chừng tàn một nén nhang, chuyển động của ác ma và tượng Phật đã nhanh đến cực hạn, khiến cho người lại cảm thấy đứng yên bất động, dường như mọi thứ trước đây đều là ảo ảnh mà thôi.

Đột nhiên, ác ma, Vô Tướng khách, tượng Phật lại nuốt chửng lấy nhau, cả ba trùng hợp thành một, ánh sáng lấp lánh rọi chiếu, từ từ dung hợp hoàn toàn với nhau.

Lúc đó, thân thể Vô Tướng khách dần dần nhạt đi, ác ma và tượng Phật đấu lưng sát rạt vào nhau, hình thành một thân thể mới mẻ, tự động chuyển động không ngừng.

Ban đầu, tốc độ chuyển động không tính là quá mau.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, thân thể này liền đạt đến tốc độ xoay tròn cực hạn, thân thể dần dần có hào quang, ác ma và tượng Phật bắt đầu thẩm thấu vào nhau, cuối cùng hình thành một thân thể đồng thời là Phật và Ma màu tím sậm.

Nhìn cẩn thận, cơ thể cùng tồn tại Phật Ma rất là quái dị, từ trong thân thể một phân thành hai, thân thể bên trái bộ phận đen ngòm như mực, thân thể bên phải lại trắng bạch như ngọc, một khuôn mặt có trắng đen rõ ràng, chỉ đáng tiếc diện mạo mơ hồ, hai mắt nhắm chặt.

Giây lát sau, thân thể đó từ tốc độ chuyển động rất nhanh trở thành rất yên lặng, toàn thân ánh sáng trắng đen hai bên trái phải phân minh, tiếp tục lấp lánh chừng tàn một nén hương, bên cạnh liền xuất hiện một hình bóng trong suốt.

Nhìn thật cẩn thận, hình bóng đó hơi quen thuộc, rất giống với Vô Tướng khách đã biến mất trước đây, hình bóng này đang bay vờn quanh thân thể cộng tồn Phật Ma liên tục không ngừng.

Ước chừng một lúc nữa, hình bóng trong suốt xoay tròn dần dần dung hợp cơ thể Phật Ma, hai bên kết hợp rồi liền bộc phát ra một chùm ánh sáng chói lọi.

Lúc đó, do ánh sáng quá mạnh, Điền Lỗi, Mã Vũ Đào bốn người bên ngoài kết giới đều né mắt sang chỗ khác.

Đợi sau khi ánh sáng trở về bình thường, Điền Lỗi, Mã Vũ Đào bốn người mới quay đầu nhìn kỹ lại, kết quả phát hiện được một thân thể mới sau khi dung hợp lại có thêm biến hóa mới nữa.

Trước đây, thân thể cùng tồn tại Phật Ma luôn không có dung mạo, chỉ là một vùng mơ hồ.

Bây giờ, cơ thể mới hoàn toàn này không những sinh cơ bừng bừng, có khí tức con người mà diện mạo càng thêm rõ ràng dễ phân biệt, có chút thần sắc giống Vô Tướng khách nhưng anh tuấn hơn y không ít.

Theo bề ngoài, khuôn mặt này xem chừng hơn ba mươi tuổi, anh tuấn bất phàm.

Từ khuôn mặt trắng đen đối nghịch, tạo cho người ta cảm giác vài phần tà mị.

Ngoài ra, hai tay của người này cũng như khuôn mặt có phía trái đen ngòm, phía phải trắng như tuyết.

Nhìn cả chỉnh thể, đây là một hỗn hợp bên trái đen ngòm, bên phải trắng như tuyết, trong đó đôi môi là cuốn hút nhất.

Ngoài ra, hai mắt của người này nhắm chặt, chưa từng mở ra, như trời sinh bị mù hay còn có nguyên nhân khác thì điểm này ai cũng không hề biết rõ được.

Bên ngoài kết giới, Điền Lỗi, Mã Vũ Đào, Phùng Vân, Đông Quan Thành bốn người biến hẳn sắc mặt, đưa mắt nhìn nhau, đều thấy rõ được nét kinh hãi trong mắt của nhau.

Hiện tượng kỳ quái như vậy, bốn người mới lần đầu nhìn thấy. Thật ra trên thân thể Vô Tướng khách phát sinh thế nào, ai cũng không hiểu rõ ràng được.

Trong lúc trầm ngâm, Phùng Vân đề xuất ý kiến:

- Để phòng ngừa bất ngờ, chúng ta tốt nhất là hủy diệt hắn để tránh phát sinh hậu hoạn.

Mã Vũ Đào đồng ý với cái nhìn của Phùng Vân, gật đầu nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Điền Lỗi nghe vậy trầm giọng nói:

- Nếu đã như vậy, chúng ta hãy gia tăng lực công kích, dùng sức mạnh băng hỏa hủy diệt hắn.

Mã Vũ Đào gật nhẹ, phối hợp với Điền Lỗi bắt đầu toàn lực thi triển tiến công.

Kể từ đó, hai đại cao thủ bắt đầu đồng tâm hiệp lực, kết giới băng hỏa bao trùm lấy thân thể Vô Tướng khách rực chiếu hào quang, bắt đầu thu nhỏ vào trong.

Dường như cảm nhận được nguy hiểm, Vô Tướng khách bất động nhắm mắt đột nhiên mở to hai mắt.

Thời khắc đó, Điền Lỗi, Mã Vũ Đào bốn người nhìn thấy trên khuôn mặt bên trái đen ngòm của Vô Tướng khách một con mắt màu lam lấp lánh có thần, phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta cảm thấy yêu mị vô cùng.

Khuôn mặt bên phải của Vô Tướng khách trắng như tuyết, khi con mắt đang nhắm chặt mở ra, đột nhiên phát xuất một luồng ánh vàng kim rực rỡ hệt như một thanh kiếm bén đâm thấu lòng người, lập tức hất bắn mấy người Điền Lỗi, Mã Vũ Đào.

Biến đổi to lớn thình lình khiến bốn người đều cảm thấy ngạc nhiên.

Điền Lỗi và Mã Vũ Đào chấn động tâm thần, sau khi ổn định được thân thể liền cùng chăm chú nhìn Vô Tướng khách, trong mắt có vẻ kỳ quái.

Phùng Vân và Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành đã bị thương sẵn, lại bị hất bắn khá xa, hai người hoảng sợ không nguôi, sau khi ổn định được cơ thể liền nhanh chóng bay đến phía sau Mã Vũ Đào, cẩn thận phòng ngừa.

Vô Tướng khách bật cười lớn điên cuồng, mắt phải đã nhắm lại, chỉ còn mắt trái mở ra ngạo nghễ nhìn chín tầng trời.

- Ha ha ha … Vài ngàn năm sau, ta cuối cùng cũng đã xuất hiện ở nhân gian. Lời nguyền Tử Vong đã làm bạn với ta đi qua năm hồ bốn biển.

Điền Lỗi nghe vậy, hơi kỳ quái, chất vấn hỏi:

- Ngươi không phải là Vô Tướng khách, thật ra ngươi là ai?

Vô Tướng khách liếc Điền Lỗi, ngạo nghễ nói:

- Tử Vong chi thành, chú trớ chi nguyên, hắc bạch tương sinh, Phật Ma tương gian. (Thành Tử Vong, là nguồn cơn của lời nguyền, do trắng đen sinh ra, ở giữa Phật và Ma.)

Điền Lỗi nghe không hiểu, quay đầu nhìn Mã Vũ Đào, phát hiện thấy ông ta cũng như trong sương mù, không khỏi hỏi tiếp:

- Nói rõ hơn một chút.

Vô Tướng khách bật cười lớn ha hả nói:

- Mắt Phật nhắm một nửa, mắt Ma mở ra đen là chết trắng là sinh trong trời đất. Nói một cách đơn giản, ta chính là Tử Vong thành chủ - Hắc Bạch Điên.

Mã Vũ Đào kinh ngạc nói:

- Hắc Bạch Điên? Cái tên này cổ quái.

Phùng Vân châm chọc:

- Không phân biệt đúng sai, điên đảo cả hắc bạch. Người như vậy rất là cổ quái, càng khiến người ta chán ghét.

Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành nói:

- Người này tà khí xông lên tận trời, để lại chỉ gây họa, hay là hãy nghĩ biện pháp diệt trừ hắn.

Điền Lỗi trầm giọng nói:

- Người trước mắt đã không còn như trước nữa, toàn thân hắn có tử khí ngập tràn, có một loại cảm giác âm hiểm quỷ dị, chúng ta phải cẩn thận đề phòng.

Mã Vũ Đào hai mắt khép hờ, đánh giá lại Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên, phát hiện khí tức của y đang biến hóa rất lớn, đang trong một giai đoạn đặc biệt.

- Mọi người chú ý, thân thể hắn vừa mới hình thành, còn chưa ổn định, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay. Nhất định phải tiêu diệt ở đây để tránh gây họa nhân gian.

Điền Lỗi tán thành một tiếng, múa chưởng đánh liền, ngọn lửa màu đỏ rực xem tầm thường nhưng lại chứa kình lực rất mạnh mẽ.

Phùng Vân và Đông Quan Thành cùng liên thủ công kích, thi triển bí pháp của Thiên Tà tông, dùng sức mạnh huyền băng đông lạnh khu vực chung quanh để cắt đứt đường chạy của Hắc Bạch Điên.

Mã Vũ Đào chính diện xuất kích, lòng bàn tay trái lấp lánh ánh vàng kim, lòng bàn tay phải lóe lên ánh Ma, vài trăm bóng chưởng phát động công kích liên miên không ngừng.

Phát hiện ý đồ của bốn người, Hắc Bạch Điên đảo tròn tròng mắt, sau khi suy tính giây lát, chọn phương án lý trí là rời đi bất ngờ.

Lúc này, chỉ thấy ánh sáng trắng đen quanh người y lóe lên, sau đó cả người liền hóa thành một điểm sáng từ lớn trở thành nhỏ, chớp mắt đã không còn trông thấy nữa, chỉ để lại một câu nói vang vọng bên tai của bốn người.

- Duyên phận hôm nay ta tạm thời ghi nhớ. Đợi lần sau gặp lại ta sẽ báo đáp thật tốt. Ha ha ha …

Thở dài u oán, Điền Lỗi lo lắng nói;

- Người này tà ác vô cùng, hôm nay đi rồi, ngày sau rất sẽ phất cờ trở lại. Lúc đó sợ là nguy hại không chỉ cho ba phái Băng Nguyên mà cả thiên hạ.

Mã Vũ Đào cười khổ nói:

- Nếu ông trời không quên hắn tất khiến hắn cuồng vọng. Đã có chuyện này rồi sao lại không có kiếp nạn đây?

Phùng Vân nói;

- Sư phụ, chớ có nghĩ nhiều. Chỉ cần ba phái chúng ta đồng tâm, nhất định có thể bình ổn trường hỗn loạn này.

Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành nói:

- Có lẽ, đây là lúc tìm Thiên Mục Phong quay trở về rồi.

Mã Vũ Đào nghe vậy gật đầu nói:

- Đúng thế, hẳn cũng nên tìm hắn quay về thôi.

Suy tư nhàn nhạt theo gió tan biến. Nhưng người ở phương xa có nghe được chăng?

Gió lắc lư nhẹ nhàng mang theo vài phần lạnh lẽo. Hệt như một loại ám chỉ phân bố khắp cả vùng Băng Nguyên.

Sự xuất hiện của Hắc Bạch Điên một cách đột ngột là vô tâm xảo hợp hay là ông trời khảo nghiệm nhân gian đây?

Lúc này ai có thể nói rõ ra được?

Núi đơn bóng tuyết, gió lạnh gào thét.

Núi tuyết lạnh lẽo giữ nguyên dung mạo ngàn năm không thay đổi.

Ở đây, trời giá rét lạnh lẽo, hoang vu từ cổ xưa đến nay.

Đây vốn là nơi ngàn vạn sinh linh chán ghét, hiện nay lại trở thành nơi vô số người cướp đoạt.

Đứng trên đỉnh núi băng, Bạch Đầu Thiên Ông nhìn về xa xa, bên cạnh là một thân hình cao lớn, toàn thân bá khí ngút trời.

Hai người ai cũng chưa từng nói gì, cứ yên lặng đứng nhìn về phương xa như thế, tựa như gió tuyết phương xa không hề giống với trước mắt.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Bạch Đầu Thiên Ông mở miệng nói:

- Cuồng Đao, ngươi vì sao không theo đúng kế hoạch, đi bình nguyên Thiên Tà để tiêu trừ môn phái Thiên Tà tông?

Ngạo nghễ nhìn về phía xa xa, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ giọng nói:

- Ngươi phái xuất những đồ tử đồ tôn kia đi đánh lén Ly Hận thiên cung, kết quả như thế nào rồi?

Bạch Đầu Thiên Ông quát lên:

- Cho dù kết quả thế nào, ta ít ra cũng đã làm rồi. Còn ngươi?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao khinh bỉ nói:

- Hành động không thu được gì, ta căn bản không thèm nhìn đến.

Bạch Đầu Thiên Ông hơi tức giận, hỏi lại:

- Trong mắt của ngươi, những chuyện nào mới đáng để ngươi đi làm vậy?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao lạnh lùng ngạo mạn nói:

- Mục tiêu của ta là Đằng Long cốc, không phải là tiểu tốt Thiên Tà tông kia.

Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy cười giận nói:

- Được, ngươi có chí hướng, ngươi rất giỏi. Thế thì ngươi có bản lĩnh một mình tiêu diệt Đằng Long cốc cho rồi.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ giọng nói:

- Không cần phải xem thường ta như vậy, thời cơ đến rồi, ta tự nhiên sẽ tiêu diệt nó.

- Thời cơ? Cái mà ngươi gọi thời cơ có phải chờ đến khi những người khác đến đông đủ rồi mới hành động phải không? Nếu là như vậy, ngươi phải làm trước thế nào?

Trừng mắt Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Bạch Đầu Thiên Ông chất vấn.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao quát lên:

- Đủ rồi. Muốn làm thế nào, ta tự có tính toán, không cần ngươi phải dạy bảo.

Bạch Đầu Thiên Ông hừ giọng nói:

- Ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi, chớ quên thân phận của bản thân để tránh sau này bị trách phạt. Hiện nay, tình hình Băng Nguyên phức tạp, môn phái Cửu Hư và môn phái Cửu U nhúng tay vào rồi, Dịch viên và Trừ Ma liên minh cũng đã phái người truy xét. Lại thêm Ma Ưng môn, Phong Thần phái, Xà Thần địa mấy kỳ môn dị phái đã tham gia, chúng ta bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử. Ngoài ra, Thiên Tàm mạnh mẽ, Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ xuất hiện, lại thêm ba phái liên hợp thành một, tình thế vô cùng khẩn cấp. Không cho phép chúng ta do dự nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK