Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dực Thiên Tường đáp:

- Ngươi vì sao không muốn nhắc đến?

Xà Thần cười cười, có phần cô độc trả lời:

- Đời người nhàm chán luôn sẽ làm một số chuyện kỳ quái.

Dực Thiên Tường không hiểu, nghi ngờ nói:

- Ngươi càng nói càng kỳ lạ, thật ra bên trong có bí ẩn như thế nào?

Xà Thần trầm ngâm đáp:

- Ngươi nếu như thật sự muốn biết, đừng ngại đến Biên Hoang một chuyến.

Dực Thiên Tường hồ nghi nói:

- Ngươi muốn xa lánh ta?

Xà Thần trừng hắn, có phần không vui trả lời:

- Ta còn chưa rảnh rỗi làm chuyện đó, ngươi tin thì đi, không tin thì không cũng được.

Dực Thiên Tường không đáp, quan sát vẻ mặt của Xà Thần, sau khi trầm tư một chốc, hỏi lại:

- Ta đi Biên Hoang tìm ai?

Xà Thần đảo tròn mắt, lạnh lẽo nói:

- Ở trên Bất Độ sơn có một người mù, ngươi chỉ cần tìm ra người đó liền có thể hiểu được tất cả mọi chuyện năm xưa.

Dực Thiên Tường vẻ mặt khẽ biến, vọt miệng nói:

- Bất Độ sơn thần quỷ cũng không vượt được, đó chính là tuyệt địa đệ nhất ở Biên Hoang.

Xà Thần lạnh nhạt đáp:

- Không sai, chính là ở đó. Ngươi lẽ nào sợ rồi?

Dực Thiên Tường hừ giọng đáp:

- Ta không sợ, chỉ không muốn mắc mưu mà thôi.

Xà Thần nói:

- Năm xưa, tiên tổ của ngươi từ Tu Di sơn đi đến vùng Biên Hoang ở Vực ngoại, không phải chỉ để hộ tống một người rời đi hay sao?

Dực Thiên Tường vẻ mặt khẽ biến, vọt miệng nói:

- Ngươi làm sao biết chuyện này?

Xà Thần hừ giọng nói:

- Năm xưa, tổ tiên ngươi bị người ta phát hiện hành động, để dẫn dắt truy binh đi xa, ông ta đã một mình quay lại, cuối cùng chịu chết ở Băng Nguyên, khiến cho thần lực của Thiên Dực tộc ngươi đứt đoạn. Sau đó, tộc nhân của ngươi nhiều đời tìm kiếm, đều xuất sư mà không có tin về, mãi đến một năm trước, ngươi được Thiên Lân hỗ trợ mới đạt như ước muốn.

Dực Thiên Tường biến hẳn sắc mặt, đây chính là bí ẩn của tộc Thiên Dực hắn, không ngờ được Xà Thần lại biết rõ hoàn toàn.

Hít sâu một hơi, Dực Thiên Tường nói:

- Ngươi biết tất cả, cho thấy ngươi năm xưa đúng là có tham dự vào chuyện này.

Xà Thần hoàn toàn không phủ nhận, điềm nhiên đáp:

- Ta có tham dự, nhưng quan hệ giữa ta và ngươi thế nào, ngươi phải tìm được người mù ở trên Bất Độ sơn mới có thể hiểu được.

Dực Thiên Tường trầm tư một lúc, hỏi lại:

- Vì sao lại muốn cho ta biết chuyện này?

Xà Thần vẻ mặt kỳ lạ, đáp:

- Bởi vì đây chính là số mệnh giữa chúng ta.

Dực Thiên Tường sửng sốt, đây quả thật là số mạng?

- Được, ta tin ngươi một lần.

Buông câu nói xong, Dực Thiên Tường xoay mình bỏ đi, chạy thẳng về phía Biên Hoang.

Xà Thần không nói một tiếng nào, bà ta chỉ nhìn Dực Thiên Tường bỏ đi xa, trong mắt mơ hồ có một loại thâm ý nào đó.

Rất nhanh, hình bóng của Dực Thiên Tường liền biến mất trong gió tuyết.

Xà Thần chầm chậm xoay mình, nhìn hình bóng từ xa âm thầm đến, giọng lạnh nhạt nói:

- Đến đã lâu rồi, lúc này mới hiện thân, xem ra quả thật ngươi có phần băn khoăn.

Bật cười ha hả, Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên đáp:

- Không thể nói chuyện băn khoăn, ta bất quá chỉ không muốn liều mạng với hắn.

Xà Thần điềm nhiên nói:

- Không cần phải lo lắng, ngươi sẽ không chết trong tay hắn đâu.

Tử Vong thành chủ hừ giọng nói:

- Ngươi cho là hắn, còn chưa đủ bản lĩnh.

Xà Thần cười cười, có phần quỷ bí hỏi lại:

- Ngươi có biết trời chiều ở Băng Nguyên sẽ có cảnh tượng thế nào không?

Tử Vong thành chủ nghe vậy sửng mình, vọt miệng đáp lại:

- Nơi này quanh năm gió tuyết, ngay cả mặt trời cũng khó mà thấy được, làm sao thấy được mặt trời lặn đây?

Xà Thần bật cười kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:

- Trời chiều tốt vô cùng, chẳng qua cũng chỉ gần với hoàng hôn.

Tử Vong thành chủ khẽ cau mày, khuôn mặt hai màu đen trắng rõ ràng hiện lên nét nghi hoặc hỏi lại:

- Câu này của ngươi có ý thế nào đây?

Xà Thần né tránh ánh mắt của Tử Vong thành chủ, điềm nhiên đáp:

- Khi ngươi thấy được trời chiều của Băng Nguyên, ngươi sẽ hiểu được ý nghĩa trong câu nói của ta.

Tử Vong thành chủ có phần không vui, hừ giọng nói:

- Cố làm ra vẻ huyền ảo, bản thành chủ không để ý đến những chuyện này.

Xà Thần hoàn toàn không tức giận, nhìn tuyết bay đầy trời, khẽ lẩm bẩm:

- Khi tuyết bay dừng lại, gió lạnh tan đi, Băng Nguyên thần bí còn được bao nhiêu ký ức đây?

Tử Vong thành chủ không hiểu, trầm ngâm đáp:

- Xà Thần, ngươi đến đây thật ra có mục đích gì, vì sao từ đó đến giờ chưa thấy ngươi ra tay, cùng không thấy ngươi rời đi?

Xà Thần hỏi ngược lại:

- Ngươi cũng chưa hề rời đi?

Tử Vong thành chủ nói:

- Ta chỉ hiếu kỳ, cho nên ta muốn nhìn thấy kết cục thế nào. Còn ngươi?

Xà Thần ánh mắt khẽ động, cười mà như không đáp:

- Ta biết được kết cục, chỉ muốn biết được quá trình thế nào.

Tử Vong thành chủ nghi hoặc nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi cho ta biết đi, kết cục cuối cùng thế nào đây?

Xà Thần trầm ngâm một chốc, sau đó liếc Tử Vong thành chủ, khẽ bảo:

- Kết cục đối với ngươi không hề có bất kỳ ý nghĩa nào cả.

Tử Vong thành chủ cau mày đáp:

- Ngươi nói kết cục này không có liên quan đến ta?

Xà Thần lắc đầu trả lời:

- Kết quả chưa biết mới có sức hấp dẫn, ngươi hà tất phải hỏi tới cùng làm gì.

Tử Vong thành chủ hừ giọng nói:

- Như vậy, nếu ngươi biết kết quả rồi, hà tất phải trải nghiệm làm gì?

Xà Thần đáp:

- Giữa chúng ta có những điểm khác biệt.

Tử Vong thành chủ không phục nói:

- Điều đó bất quá chỉ là ngươi nhìn từ một phía, bản thành chủ từ đó đến giờ chưa tin.

Xà Thần nghe xong cười nhạt, khẽ lẩm bẩm:

- Có dám đánh cuộc với ta không?

Tử Vong thành chủ chần chừ đáp:

- Đánh cuộc gì?

Xà Thần cười nói:

- Đánh cuộc vận mệnh một con người.

Tử Vong thành chủ hỏi lại:

- Ai?

Xà Thần trả lời:

- Đây chính là Băng Nguyên, thế thì chúng ta lấy môn hạ của Đằng Long cốc làm thí dụ, cứ để một người cho ngươi chọn lựa, đánh cuộc kết cục đối phương sống hay chết.

Tử Vong thành chủ kinh ngạc nói:

- Bất kỳ người nào ta chọn cũng đều được?

Xà Thần gật đầu đáp:

- Đúng thế, để tránh cho ngươi thua mà không phục.

Nghe vậy, Tử Vong thành chủ chìm vào trầm tư, bắt đầu suy tư thật cẩn thận. Đánh cuộc này với Xà Thần có thể nói là một chuyện không dễ dàng, cần phải cẩn thận mới được. Vì thế, Tử Vong thành chủ bắt đầu phân tích, từng bước nhớ lại những môn hạ đệ tử hiện nay đang còn sống của Đằng Long cốc. Theo hiểu biết của Tử Vong thành chủ, cao thủ Đằng Long cốc hiện nay điêu linh, ngoại trừ Tân Nguyệt, Lâm Phàm ra, dường như chỉ còn lại một mình Linh Hoa. Trong ba người này, Linh Hoa không quan trọng gì, không đáng để nhắc đến. Chỉ còn lại Tân Nguyệt và Lâm Phàm là đáng để tính đến.

Chốc lát sau, Tử Vong thành chủ liền có chủ ý, xác định rõ ràng rồi lên tiếng:

- Ta nghĩ kỹ rồi, ta chọn môn hạ đệ tử Lâm Phàm của Đằng Long cốc, đánh cuộc hắn chắc chắn phải chết không sai.

Xà Thần nụ cười kỳ lạ, hỏi lại:

- Vì sao không chọn Tân Nguyệt?

Tử Vong thần chủ cười đáp:

- Tân Nguyệt khác với Lâm Phàm, cô ta không những có tu vi hơn hẳn Lâm Phàm, lại có quan hệ thân mật với Thiên Lân, muốn đánh cuộc rằng cô ta chết sợ không dễ dàng chút nào.

Xà Thần nói:

- Lâm Phàm và Thiên Lân cũng tình thân như huynh đệ.

Tử Vong thành chủ trả lời:

- Đáng tiếc là Thiên Lân đã đi rồi.

Xà Thần khẽ gật đầu, điềm nhiên nói:

- Như vậy, ngươi đã nắm chắc trong tay?

Tử Vong thành chủ cười đáp:

- Ít ra về việc đánh cuộc thì ta cũng không giao hết cho ngươi.

Xà Thần bật cười thần bí, hỏi ngược lại:

- Phải vậy chăng? Thế thì ta đánh cuộc Lâm Phàm sẽ không chết.

Tử Vong thành chủ sửng người, hỏi lại:

- Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này?

Xà Thần lắc đầu trả lời:

- Ta còn chưa đến mức làm như ngươi.

Tử Vong thành chủ hừ khẽ một tiếng, quát lên:

- Chớ có vội cho mình là thanh cao, lần đánh cuộc này chính là do ngươi đề xuất, có trách thì phải trách ngươi đã không suy tính chu đáo trước.

Xà Thần lãnh đạm đáp trả:

- Ngươi cho rằng tự mình ra tay có thể đưa Lâm Phàm vào chỗ chết?

Tử Vong thành chủ hừ giọng đáp:

- Ít ra đối với ta, việc giết hắn cũng hoàn toàn không phải việc khó gì.

Xà Thần nghe vậy vẻ mặt kỳ lạ, giọng nói đầy bí ẩn đáp:

- Xem ra định mệnh như vậy, không thể nào chống lại, kết cục như vậy đã định sẵn rồi.

Dứt lời, Xà Thần xoay mình rời đi, không nói thêm gì nữa.

Tử Vong thành chủ tung mình bay đến ngăn Xà Thần lại, chất vấn:

- Câu này của ngươi có ý gì?

Xà Thần điềm nhiên đáp:

- Không có gì, ta chỉ cảm xúc nói vậy thôi. Đánh cuộc giữa chúng ta đã thành lập rồi, còn lại chỉ coi kết cục thế nào.

Tử Vong thành chủ nghi hoặc nói:

- Đánh cuộc này không hạn chế thời gian?

Xà Thần liếc lão, không nóng không lạnh đáp:

- Điều này tùy ngươi quyết định.

Tử Vong thành chủ trước hết sửng mình, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ nói:

- Không sai, đúng là do ta quyết định.

Xà Thần không nói gì thêm, dường như không muốn nói nhiều với lão, thoáng cái đã biến mất tung tích. Tử Vong thành chủ lần này không ngăn chặn nữa, cứ để Xà Thần tự do bỏ đi, một mình ở đó cười lớn không thôi, tâm tình rõ ràng rất đắc ý. Có lẽ, theo như lời của Tử Vong thành chủ, lần này lão chắc chắn thắng cuộc không có gì để nghi ngờ. Nhưng trên thực tế, lần này đối với lão lại là bắt đầu vướng tai nạn...

Lơ lửng giữa không trung, Thái Huyền Hỏa Quy nhìn bóng máu trước mắt, có phần kinh ngạc nói:

- Kim Sí Huyết Ảnh, ngươi không ngờ lại dám một mình đến đây?

Cách đó vài trượng, một bóng sáng đỏ rực lửa như một con chim bằng giang cánh, hình thể thật đáng kinh ngạc.

- Hiện nay không giống như trước kia, điểm mâu thuẫn giữa hai chúng ta không đáng để nhắc đến. Hiện nay, hoàn cảnh nơi này còn có phần ác liệt hơn lúc trước, lại thêm sự có mặt của người khổng lồ tộc Bác Phụ, uy hiếp của nhân loại, ta thấy chúng ta chắc tạm thời phải ....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK