Đi xuyên qua đường hầm, Tiết Phong một mình đi đến bên vách núi, nhìn xuống hồ nước ở bên dưới, vẻ mặt hiện lên sự mất mát nhạt nhòa. Đến Đằng Long cốc đã không ít thời gian, trong thời gian này đã trải qua quá nhiều khó khăn và đau thương, Tiết Phong đã sớm không còn là một thanh niên nhiệt huyết ngày trước. Nhớ lại trước đây, đau thương xuất hiện, những khuôn mặt quen thuộc cứ bồi hồi trong nơi thâm sâu não của hắn, thường xuyên nhắc nhở hắn chớ quên lời thề trước đây.
Bật cười trầm trầm, Tiết Phong khẽ nói:
- Hãy chờ xem, ta sẽ báo thù cho mọi người.
Xoay mình, Tiết Phong chậm rãi rời đi, không bao lâu đã đến bên ngoài Đằng Long phủ.
Lúc này, Cơ Tuyết Ny vừa hay đi ra, thấy Tiết Phong ở đó lập tức tiến đến, cất tiếng hỏi:
- Con chạy đi đâu vậy, ta và sư phụ con đã tìm kiếm con rất lâu rồi.
Tiết Phong cúi đầu khẽ nói:
- Dì Tuyết, con đi luyện công, sư phụ tìm con có chuyện gì chăng?
Cơ Tuyết Ny nhìn hắn, cảm xúc nói:
- Ly Hận thiên cung hiện nay chỉ còn lại ba người chúng ta, con chính là người thừa kế tương lai, sư phụ con làm sao có thể không quan tâm đến con được?
Tiết Phong nói:
- Thế sư phụ ở đang ở đâu?
Cơ Tuyết Ny nói:
- Ở trong Đằng Long phủ, con theo ta đi đến đó thôi.
Tiết Phong gật nhẹ, theo Cơ Tuyết Ny đi vào Đằng Long phủ. Lúc này, trong phủ cao thủ tụ tập, ngoại trừ Vũ Điệp, Từ Tĩnh, Giang Thanh Tuyết mấy người còn đang luyện công nên không tham gia, mọi người khác đều tụ tập ở đó. Ngoài ra, bốn đại trưởng lão trong Thiên Hoa động phủ của Đằng Long cốc cũng có mặt.
Nói đến bốn Đại trưởng lão, thân phận cao nhất chính là Băng Thiên, ông ấy là sư thúc của Triệu Ngọc Thanh, được gọi là Đại trưởng lão. Ba vị trưởng lão còn lại chính là sư huynh đệ cùng thế hệ của Triệu Ngọc Thanh, nhưng hoàn toàn không cùng một sư phụ, mọi người chia ra gọi là Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão. Trong đó Tam trưởng lão là một lão già mặt đen, trước đây đã từng ra tay hỗ trợ mọi người một lần, vì thế không ít người biết mặt. Còn Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão hai người tóc đã hoa râm, nhưng Nhị trưởng lão là một người thuận tay trái, thiện nghệ dùng kiếm tay trái, tu vi vô cùng tinh thâm.
Lúc này, Băng Thiên đang hỏi han Triệu Ngọc Thanh.
- Với tình hình trước mắt, ngươi thấy có quá sớm không?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Sư thúc minh giám, tình thế Băng Nguyên đã như nước đến chân rồi, đệ tử cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nhị trưởng lão nghi hoặc nói:
- Cái gọi là nước đến chân cũng chỉ là một suy đoán mà thôi, hoàn toàn không có thực tế chứng minh.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Phòng khi chuyện còn chưa xảy ra, đây là chức trách của ta, nếu như thật sự chờ đến lúc đại họa ập xuống, mọi thứ đã quá trễ rồi.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Nhị trưởng lão có lòng cẩn thận chúng ta biết được, nhưng hành động này của cốc chủ cũng chỉ vì mọi người mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.
Băng Thiên nói:
- Được rồi, nếu đã như vậy, thế thì hãy đàm luận tình hình các ngươi hiện nay đã nắm vững.
Triệu Ngọc Thanh vâng một tiếng, lập tức kể hết mọi chuyện cho bốn vị trưởng lão. Nghe xong, bốn vị trưởng lão vẻ mặt âm lạnh, không còn nghi hoặc gì cả. Lúc này, mấy người Lâm Phàm vừa hay quay lại, dẫn theo Tuyết Nhân, còn mang theo tin tức liên quan đến Thiên Đao phong.
Nghe Lâm Phàm và Thiên Lân kể chuyện xong, Triệu Ngọc Thanh đưa mắt nhìn Băng Thiên, hỏi lại:
- Sư thúc có suy nghĩ như thế nào?
Băng Thiên đáp:
- Con là cốc chủ, mọi thứ đều do con quyết định. Chúng ta chỉ phụ trách hỗ trợ con.
Triệu Ngọc Thanh hơi suy nghĩ, lên tiếng nói:
- Tỏa Hồn tà ác vô cùng, mọi người sau này phải đề cao cảnh giác. Còn làm sao để tiêu diệt nó, sau này chúng ta hãy thương nghị lại. Hiện nay, trước hết phải điều chỉnh kết cấu nội bộ của chúng ta, từ đó phân chia trách nhiệm của từng người.
Hàn Hạc hỏi lại:
- Sư huynh dự tính điều chỉnh chiến lược?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Chúng ta hiện nay đang ở cục diện bị động, điều này vô cùng bất lợi cho chúng ta. Để đảo chuyển loại cục diện này, ta dự tính đem nhân sự ở nơi này chia ra thành hai bộ phận phòng ngự và công kích, mọi người ai nấy có chức trách, đồng tâm hiệp lực.
Dao Quang nói:
- Suy nghĩ của cốc chủ rất hay, nhưng không biết phân chia nhân thủ như thế nào đây?
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Đối ngoại, chúng ta phải dùng thực lực mạnh nhất, cần phải làm sao không bị thương vong, giảm bớt tổn thất. Đối nội, người phòng ngự có thể nhờ vào địa hình có lợi của Đằng Long cốc tận hết khả năng chu toàn chống địch nhân, không cho đối phương thừa cơ.
Khiếu Thiên nói:
- Cốc chủ suy nghĩ chu đáo, chúng ta hoàn toàn không bàn luận gì thêm, cốc chủ hãy trực tiếp phân phái nhân thủ là được rồi.
Triệu Ngọc Thanh hơi trầm ngâm, ánh mắt quét qua những người có mặt, trầm giọng nói:
- Chuyện này liên quan đến thiên hạ, ta cũng không thể khách khí được. Bây giờ người được ta điểm danh thì phụ trách canh giữ Đằng Long cốc, còn những người khác thì tham dự chiến đấu đối ngoại.
Tất cả mọi người ở đó đều gật đầu đồng ý, tán thành như vậy. Vì thế, Triệu Ngọc Thanh liền bắt đầu điểm tướng, nhanh chóng chia những người có mặt ở đó thành hai nhóm. Trong đó, người phụ trách phòng ngự bao gồm Băng Thiên, Từ Tĩnh, Tuyết Sơn thánh tăng, Tuyết Hồ, Đồ Thiên, Thiên Ảnh Trương, Sở Văn Tân, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong và để cho Băng Thiên thống lĩnh. Những người còn lại cùng nhau phụ trách đối ngoại, trong đó Thiên Lân, Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Vũ Điệp, Phỉ Vân là hạng tuổi trẻ nhất thì có nhiệm vụ khác, tính chất có phần linh hoạt, những người lớn tuổi thì do Triệu Ngọc Thanh thống lĩnh, phụ trách ra tay ngăn chặn và đánh giết địch nhân.
An bài nhân sự xong rồi, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Trời đã tối rồi, mọi người ai nấy chuẩn bị đi, chúng ta tùy lúc đều có khả năng xuất phát.
Mọi người nghe vậy thì ai nấy tự rồi đi, không bao lâu chỉ còn lại Thiên Lân, Ngọc Tâm, Lâm Phàm, Linh Hoa và Tuyết Nhân.
Nhìn cả năm người, Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:
- Thiên Lân, con hãy đưa Ngọc Tâm đi đi, ta có chuyện muốn nói với Lâm Phàm và Tuyết Nhân.
Thiên Lân điềm nhiên cười nhẹ, kéo áo Ngọc Tâm rời đi, ở lại chỉ còn mấy người Lâm Phàm, Tuyết Nhân.
Nhìn Tuyết Nhân, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Khi sư phụ ngươi còn tại thế, đã từng dặn bảo ta thay mặt trông nom cho ngươi. Bất đắc dĩ ngươi dã tính khó dạy, không nghe khuyên bảo, ta đành phải ra tay giáo huấn ngươi một bữa. Hiện nay, Băng Nguyên đại kiếp sắp đến, để vượt qua được kiếp nạn này, ta đặc biệt phái Lâm Phàm tìm được Ma địch để thu phục dã tính của ngươi, hy vọng ngươi vì chuyện tốt, sau này đi theo Lâm Phàm, hỗ trợ hắn ứng phó với trận tai kiếp này.
Tuyết Nhân hơi tức giận, vọt miệng nói:
- Các ngươi dùng phương thức này đối phó với ta thì ta không phục.
Lâm Phàm quát lên:
- Lớn gan, ngươi không ngờ lại dám nói với sư tổ những lời như vậy.
Triệu Ngọc Thanh phất tay ngăn Lâm Phàm lại, không thèm để ý nói lại:
- Tuyết Nhân dã tính đặt lên hàng đầu, tính cách thẳng thắn, đây chính là ưu điểm của y, con không cần phải khiển trách y.
Lâm Phàm nghe vậy vẻ tức giận mới bớt đi, hỏi lại:
- Sư tổ, nếu y dã tính khó mà giáo huấn, chi bằng phong ấn y đi, đợi sau khi dã tính hết rồi mới thả y ra.
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt hơi động, cười hỏi:
- Tuyết Nhân, ngươi thấy biện pháp này của Lâm Phàm như thế nào?
Tuyết Nhân thất kinh biến sắc, hơi chần chừ một lúc, cuối cùng cúi đầu khẽ nói:
- Ta đáp ứng với ông là được rồi.
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Có cam tâm tình nguyện không?
Tuyết Nhân nghiến răng đáp:
- Cam tâm tình nguyện.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Được rồi, từ nay về sau ngươi hãy theo Lâm Phàm, phụ trách bảo hộ an toàn cho hắn.
Tuyết Nhân không đáp coi như là cam chịu.
Triệu Ngọc Thanh đứng lên nói:
- Lâm Phàm, con trước hết hãy dẫn Tuyết Nhân đi cho quen với hoàn cảnh nơi này, nói cho y biết một số chuyện có liên quan.
Lâm Phàm vâng một tiếng rồi lập tức dẫn Tuyết Nhân rời đi.
Linh Hoa đứng ở nơi đó, ánh mắt quan sát Triệu Ngọc Thanh, khẽ hỏi lại:
- Sư tổ, người còn có dặn dò gì?
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt kỳ dị, câu nói đầy thâm ý:
- Nếu có một ngày con phải rời đi, con có điều gì nuối tiếc trong lòng?
Linh Hoa sửng người, chần chừ rồi nói:
- Thế thì phải xem coi rời đi như thế nào.
Triệu Ngọc Thanh hai môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lời đến trên môi lại đột nhiên nuốt xuống, chuyển sang chuyện khác:
- Ta chỉ tùy miệng hỏi han vậy thôi, con chớ để ý đến. Con lui xuống đi.
Linh Hoa hơi hồ nghi nhưng lại không dám hỏi nhiều, xoay mình im lặng rời đi. Triệu Ngọc Thanh nhìn theo bóng nàng, thở ra một hơi thật dài dường như ông đang che giấu chuyện gì đó.
Chậm bước theo sau, hương thơm thoang thoảng không rời. Thiên Lân kéo bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Tâm đi xuyên qua các đường hầm tung hoành trong Đằng Long cốc. Ngọc Tâm vẻ mặt bình thản, hai tròng mắt trong sáng bao trùm một tầng sương mù khiến Thiên Lâm mê đắm sâu sắc, lại như không thấy rõ được tâm ý của hắn.
Khẽ than nhẹ, Ngọc Tâm đột nhiên dừng lại không tiến, u uất hỏi:
- Thiên Lân, chúng ta biết nhau được mấy ngày rồi?
Dừng lại, Thiên Lân nhìn Ngọc Tâm, không nghĩ gì đáp:
- Tám ngày rồi, nàng sao lại muốn hỏi ta vấn đề này?
Ngọc Tâm khóe môi mấp máy, vẻ mặt phức tạp nói:
- Còn nhớ lần đầu gặp nhau, huynh có hỏi ta một vấn đề chăng?
Thiên Lân cau mày đáp:
- Ta lúc đó hỏi nàng rất nhiều vấn đề, không biết nàng muốn nói đến vấn đề nào đây?
Ngọc Tâm ánh mắt nhìn ra xa xăm, chìm vào suy tư hồi ức, khẽ nói:
- Huynh ở cùng với ta trong động đi tới đi lui, khi xong hỏi ta là mười hai vòng đại biểu cho ý nghĩa như thế nào.
Thiên Lân nghe vậy, trong não lại hiện lên tình trạng của ngày đó, miệng không khỏi lộ ra nụ cười say mê nhẹ giọng nói:
- Lúc đó nàng trả lời ta, mười hai vòng đại biểu cho mười hai ngày.
Ngọc Tâm quay lại, dùng ánh mắt Thiên Lân không sao hiểu được nhìn hắn, u oán nói:
- Hôm nay đã là ngày thứ tám rồi.
Thiên Lân nghe vậy thất kinh, chất vấn:
- Thế thì như thế nào?
Ngọc Tâm cười cười, tao nhã vô cùng.
Thiên Lân thấy nàng không đáp, hỏi tới:
- Vì sao không nói, lẽ nào bên trong còn có huyền cơ nào khác?
Ngọc Tâm ánh mắt hấp dẫn, nàng vốn bản tính lạnh lùng mà lúc này lại tỏ ra kiều diễm vô cùng, khiến cho Thiên Lân nhìn thấy như si như say. Nhưng đúng lúc đó, ánh sáng trước mắt Thiên Lân tụ lại, Hoa Hồng rẻ không hiện ra, vẻ mặt đầy nóng nảy lo lắng.
- Thiên Lân, chuyện lớn không hay, thần tướng thứ tư của Ngũ Sắc Thiên Vực lại sắp sửa xuất hiện rồi.
Thanh âm đột ngột vang lên khiến Thiên Lân giật mình tỉnh lại, hắn nhìn Hoa Hồng một lúc, an ủi:
- Chớ gấp, nàng hãy quay về với Mẫu Đơn trước đi, ta chút nữa thông báo cho cốc chủ phái người đi theo tiếp ứng.
Hoa Hồng dặn dò:
- Thời gian khẩn cấp, ngươi nhớ chớ quá trễ nãi.
Dứt lời, Hoa Hồng liền đột nhiên biến mất.
Do chuyện quá khẩn cấp, Thiên Lân không dám chậm trễ, vừa kéo tay Ngọc Tâm chạy thẳng về Đằng Long phủ, vừa phát xuất tiếng huýt gió truyền tin. Giây lát, trong Đằng Long phủ cao thủ tụ tập, mọi người cùng nhìn về Thiên Lân, chờ đợi hắn giải thích.
Thấy mọi người đã tụ tập, Thiên Lân nói:
- Ta vừa mới được Hoa Hồng truyền tin, thần tướng thứ tư của Ngũ Sắc Thiên Vực sắp sửa xuất hiện, đại khái ở phía Nam Thiên Nữ phong chừng hai mươi dặm, tại chỗ có Hồng Vân Ngũ Thải Lan.
Khiếu Thiên kinh ngạc nói:
- Tin này có đúng không?
Thiên Lân đáp:
- Vô cùng chính xác.
Khiếu Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn lại Triệu Ngọc Thanh hỏi:
- Cốc chủ có suy nghĩ như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Chúng ta chi bằng hãy nghe ý kiến của Thiên Lân trước đã.
Câu này vừa nói ra, mọi người liền quay lại nhìn Thiên Lân.
Nghĩ đến thời gian khẩn cấp, Thiên Lân cũng không dám từ chối, nghiêm mặt nói:
- Theo như những gì chúng ta biết được trước đây, một khi vị thần tướng thứ tư của Ngũ Sắc Thiên Vực xuất hiện, tất nhiên sẽ có năm đại cao thủ đi theo. Hiện nay, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đã khẳng định vị thần tướng thứ tư chính là Xà Ma, hắn chính là người đứng đầu năm đại thần tướng ngày trước, năm đại cao thủ đi theo có thực lực tương đối kinh người. Lần này hắn xuất hiện ở Băng Nguyên, mục đích rõ ràng chính xác, Lam Phát Ngân Tôn kia sẽ tụ hội cả ba người lại đó, đây chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta loại trừ bọn họ. Đương nhiên, đối phương tổng cộng có chín đại cao thủ thế lực kinh người, nếu chúng ta muốn trừ cả gốc rễ thì phải xuất kích toàn lực.
Dao Quang nói:
- Phân tích của Thiên Lân rất có lý, không biết các vị có gì bàn thêm không?
Mã Vũ Đào lo lắng nói:
- Thực lực Xà Ma chúng ta còn chưa hiểu rõ, nếu cứ ngang nhiên ra tay, nói không chừng sẽ tạo thành tổn thất cực lớn.
Công Dương Thiên Tung phản bác lại:
- Phàm có lợi thì có hại, chúng ta không thể sợ nắng sợ mưa được, phải quyết đoán lập tức.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy, liếc mọi người, hỏi lại:
- Mọi người còn có ý kiến khác biệt nào không?
Lâm Y Tuyết nói:
- Các vị tiền bối, ta thấy chúng ta có thể tùy cơ ứng biến, trước hết đi xem tình hình thế nào, sau đó mới ra quyết định.
Phương Mộng Như nói:
- Ý của Y Tuyết đáng để thử qua một lần, chúng ta bất tất phải lãng phí thời gian ở nơi này.
Mọi người nghĩ lại cũng thấy có lý, vì thế tán đồng kiến nghị của Lâm Y Tuyết.
Triệu Ngọc Thanh cũng không nói gì thêm, dặn dò Lâm Phàm, Linh Hoa và Tuyết Nhân tạm thời ở lại nơi đó, còn các cao thủ phụ trách đối ngoại cùng nhau đi.