Đến gần Tân Nguyệt, Tuyết Nhân dừng lại, nhìn về phía cột lửa xông lên tận trời kia, hỏi lại:
- Thanh kiếm đâu rồi?
Tân Nguyệt quét mắt qua Tuyết Nhân, không lạnh không nóng đáp:
- Nó ở trong cột lửa, nếu ngươi có hứng thú thì sao không vào đó mà tìm nó.
Tuyết Nhân sửng người, nghi hoặc nói:
- Ở trong cột lửa? Vậy không phải nó tìm cái chết sao?
Hắc Ma nhìn Tân Nguyệt một lúc, tiếp lời của Tuyết Nhân:
- Ngươi sai rồi, thanh kiếm này rất tà đạo, nó chắc muốn nhờ vào sức mạnh ngọn lửa lòng đất để tăng cường tu vi bản thân nó.
Tuyết Nhân nhìn cột lửa một lúc, rồi quay sang nhìn Hắc Ma, bán tín bán nghi nói:
- Ngươi khẳng định vậy?
Hắc Ma không chịu xác nhận trả lời:
- Phải hay không thì có quan trọng chăng?
Tuyết Nhân hừ khẽ một tiếng, rồi rầu rĩ ở yên lặng đó.
Lúc này, con chim khổng lồ trong gió tuyết đã đến gần Thiên Đao phong, khoảng cách với mấy người Tân Nguyệt chừng hai dặm, rõ ràng có ý đề phòng. Nhìn thật cẩn thận, con chim khổng lồ này có hai đầu, chính là chim hai đầu, tộc trưởng tộc Cự Sí. Nó vốn muốn tìm một nơi để ở, ai ngờ vô tình thấy bên này có cột lửa phun tới trời, liền hiếu kỳ chạy đến đó. Tân Nguyệt nhìn chim hai đầu, trong mắt toát ra một chút kỳ dị. Con chim hai đầu vào lúc này còn dám một mình đến đây, có phải là định liệu trước hay là không sợ chết vậy? Hắc Ma nhìn con chim hai đầu, trong đáy mắt hiện lên ánh lạnh. Thân là hậu duệ của Ưng tộc, Hắc Ma rõ ràng biết được lai lịch của chim hai đầu, có cảm giác bài xích mãnh liệt đối với nó. Còn đối với Tuyết Nhân, lão một lòng một dạ để ý Tỏa Hồn, đối với chim hai đầu chỉ là kinh ngạc mà không hề suy nghĩ nhiều.
Thời gian âm thầm trôi qua. Khi ba đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực âm thầm đến gần Thiên Đao phong, Tỏa Hồn đã ở trong cột lửa được khoảng một nén hương rồi. Nhìn qua tình hình tại chỗ, Lam Phát Ngân Tôn cười ha hả nói:
- Con nha đầu đó một mình, nếu chúng ta ra tay thì có thể bắt nó dễ như trở bàn tay.
Bạch Đầu Thiên Ông biết Lam Phát Ngân Tôn đã có ý xấu, trầm ngâm nói:
- Theo tình hình trước mắt, muốn bắt được Tân Nguyệt thì không khó, nhưng sau khi ra mặt rồi thì cũng không tốt lắm cho chúng ta.
Lam Phát Ngân Tôn nhìn Tân Nguyệt, bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn sâu sắc, không thèm để ý gì cả nói:
- Thời cơ khó có, chúng ta sau khi thành công có thể lập tức bỏ đi.
Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ một lúc, đưa mắt nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao hỏi lại:
- Cuồng Đao, ngươi có ý kiến như thế nào?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao liếc Lam Phát Ngân Tôn, điềm nhiên đáp lại:
- Ngân Tôn nếu đã động tâm, ta tự nhiên … ồ … lại có người đến rồi.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người xuất hiện.
Thiên Lân và Ngọc Tâm đột ngột xuất hiện đến bên Tân Nguyệt.
Mỉm cười gật đầu, Thiên Lân liếc chung quanh, khóe miệng có nụ cười mơ hồ cổ quái, hỏi lại:
- Có tình hình như thế nào?
Tân Nguyệt thấy nụ cười mỉm của Thiên Lân, nhẹ nhàng đáp:
- Tỏa Hồn ở trong cột lửa, không biết để làm gì?
Thiên Lân ánh mắt hơi biến, nhìn lên bầu trời điềm nhiên đáp:
- Tỏa Hồn chính là vật thiên luyện, nó đến nơi này là muốn nhờ vào uy lực của lửa đỏ mà dung hợp các nguyên thần nó đã nuốt vào cơ thể với bản thân mình. Một khi nó thành công rồi, thế gian sẽ có thêm một ác nhân.
Tân Nguyệt ánh mắt hơi động, hỏi lại:
- Có biện pháp nào có thể ngăn trở được nó không?
Thiên Lân cười đáp:
- Có, nhưng có thể thành công hay không thì khó nói được. Hiện nay, hoàn cảnh nơi này bất lợi cho chúng ta, nếu ta ra tay ngăn cản Tỏa Hồn, các nàng sẽ có thể gặp nguy hiểm.
Tân Nguyệt liếc Hắc Ma, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Chuyện nơi này ta có thể ứng phó được.
Thiên Lân nói:
- Ngoại trừ Hắc Ma, ba đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực đang ở trên đầu của chúng ta.
Tân Nguyệt hơi biến sắc, hỏi lại:
- Chàng tính làm thế nào đây?
Thiên Lân trầm ngâm đáp:
- Ta muốn mời bọn họ đi ra …
Còn đang nói, trong khuôn viên vài chục dặm quanh Thiên Đao phong, gió tuyết đột nhiên ngừng lại, xuất hiện một không gian tương đối yên tĩnh. Đồng thời, trên người Thiên Lân lóe lên ánh trắng, một luồng sức mạnh âm thầm chớp mắt đã phá vỡ không gian yên lặng đó, khiến cho ba người Lam Phát Ngân Tôn đang ẩn núp bên trên lập tức hiện ra. Phát giác tình hình này, Tuyết Nhân, Hắc Ma và chim hai đầu đều cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt thoáng cái đã nhìn về phía Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Lam Phát Ngân Tôn.
Nhẹ nhàng hạ xuống, Lam Phát Ngân Tôn cũng không ẩn núp nữa, vẻ mặt sửng sờ nhìn Ngọc Tâm, rõ ràng bị nét xinh đẹp tuyệt trần của nàng hấp dẫn sâu sắc. Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao vừa thấy Ngọc Tâm, trong lòng liền chấn động, rõ ràng vẻ đẹp của Ngọc Tâm sắc hơn cả kiếm, dễ dàng để lại một ấn tượng không hề phai nhạt trong lòng của người khác. Thiên Lân thấy tình hình như vậy, khuôn mặt anh tuấn hơi cau mày lại, chuyển mình ngăn trước Ngọc Tâm và Tân Nguyệt, vừa hay ngăn cản được tầm nhìn của ba người Lam Phát Ngân Tôn. Phát hiện biến hóa như vậy, Lam Phát Ngân Tôn hừ khẽ một tiếng, không vui trừng Thiên Lân, hận thù nói:
- Tiểu tử, không nhìn ra ngươi cũng hoa dạng nhiều đó.
Thiên Lân phản bác lại:
- Ta cũng không ngờ được, té ra ngươi trước giờ cũng thích làm con rùa rút đầu.
Đối chọi gay gắt, Thiên Lân miệng lưỡi không tha cho người.
Lam Phát Ngân Tôn giận dữ nói:
- Tiểu tử thúi, bản tôn hôm nay phải tiêu diệt ngươi.
Thiên Lân không thèm để ý đáp trả:
- Đến đây, bây giờ chính là cơ hội.
Lam Phát Ngân Tôn nghi ngờ nói:
- Cơ hội? Tiểu tử ngươi muốn đánh lén ta?
Thiên Lân cố làm ra vẻ kinh ngạc đáp:
- Không ngờ bộ mặt ngươi trông ngu xuẩn nhưng không hề ngốc đó.
Hai câu vừa nói ra, Tuyết Nhân lập tức cười lớn, rõ ràng bị Thiên Lân chọc cười.
Lam Phát Ngân Tôn tức đến nghiến răng lại, giận dữ nói:
- Tiểu tử thúi, hôm nay định sẵn ngươi phải chết.
Thiên Lân nhún hai vai, không thèm để ý nói:
- Câu này rất nhiều người đều đã từng nói với ta rồi, đáng tiếc đến nay ta vẫn còn sống, quả thật là khiến các vị phải thất vọng.
Còn đang nói, Thiên Lân lơ đãng liếc Hắc Ma, ý tứ rất rõ ràng.
Hắc Ma ánh mắt âm hiểm lạnh lùng nói:
- Thiên Lân, vận may sẽ không mãi mãi đi theo bên cạnh ngươi đâu.
Thiên Lân cười tà dị đáp;
- Phải vậy chăng? Nếu như vậy, ngươi hà tất phải nói toạc chuyện này ra?
Hắc Ma hai mắt khép hờ, chất vấn:
- Ngươi không sợ à?
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Ngươi thấy sao đây?
Hắc Ma không nói gì, trong lòng ngầm phân tích ý đồ của Thiên Lân.
Lúc này, Lam Phát Ngân Tôn trừng Thiên Lân, âm hiểm lên tiếng:
- Tiểu tử, lúc này bốn mặt ngươi đều gặp địch, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn tự vận để tránh đến lúc đó sống không bằng chết.
Thiên Lân cười lớn trả lời:
- Tự vận? Ta thấy ngươi thông minh quá, ngay cả câu nói như vậy cũng có thể nói ra được.
Bạch Đầu Thiên Ông vẫn chưa hề lên tiếng, đột ngột nói:
- Ngân Tôn, chuyện không nên chần chừ, trì hoãn quá lâu không tốt cho chúng ta.
Lam Phát Ngân Tôn nghe vậy gật đầu nói:
- Tiểu tử này giao cho ta, hai nha đầu kia giao cho các ngươi, phải bắt sống cho được.
Bạch Đầu Thiên Ông gật khẽ, đưa mắt trao đổi với Tuyết Ẩn Cuồng Đao một cái rồi phi thân bay đến gần Tân Nguyệt và Ngọc Tâm.
Thấy vậy, Thiên Lân ánh mắt khẽ động, nhìn Hắc Ma đang trầm tư nói với ý nghĩa rất thâm sâu:
- Thời gian không còn nhiều, ngươi còn chưa tính toán cho rõ sao?
Ánh mắt hơi dời đi, Hắc Ma liếc Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:
- Ngươi muốn mượn đao giết người?
Thiên Lân cười tà đạo trả lời:
- Rất nhiều khi biết là bị người ta lợi dụng lại cũng không thể không làm được.
Hắc Ma hoàn toàn không phản bác, y hiểu được ý câu nói của Thiên Lân nhưng lại không thể làm gì được. Đối với Hắc Ma, y hận Thiên Lân đến thấu xương. Nhưng trên người Ngọc Tâm có Huyết Linh Nhục Chi là vật mà Hắc Ma luôn một lòng muốn lấy, y không cho phép Ngọc Tâm bị Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao bắt đem đi. Băn khoăn như vậy, Hắc Ma không có chọn lựa. Y tuy cũng muốn bắt Ngọc Tâm đi, nhưng trong tình hình trước mắt hiện nay, y chỉ đành che giấu chuyện Ngọc Tâm có Huyết Linh Nhục Chi trên người lắc mình đến trước mặt Bạch Đầu Thiên Ông để ngăn trở chuyện này.
Thấy Hắc Ma ra mặt, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi bất ngờ, hỏi lại:
- Ngươi muốn thay Thiên Lân ra mặt?
Hắc Ma lạnh lẽo đáp:
- Ta cao hứng, lẽ nào không được?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao tâm cao khí ngạo, bị Hắc Ma chống đối như vậy, lập tức giận dữ nói:
- Cuồng vọng, ngươi biết ngăn trở chúng ta sẽ gặp phải hậu quả gì không?
Hắc Ma cười lạnh đáp:
- Ngươi cho là ta không có suy nghĩ qua sao?
Bạch Đầu Thiên Ông phất tay ngăn Tuyết Ẩn Cuồng Đao đang nổi nóng, lạnh giọng nói:
- Hắc Ma, ngươi tốt nhất là hãy suy xét cho rõ, không nên rơi vào bẫy của Thiên Lân.
Hắc Ma đáp:
- Các ngươi chỉ cần đối phó Thiên Lân, ta tuyệt đối không nhúng tay vào. Nhưng cô gái này (Ngọc Tâm) thì các ngươi không được chạm vào.
Bạch Đầu Thiên Ông chất vấn:
- Vì sao vậy?
Hắc Ma lạnh lùng tàn khốc nói:
- Không vì sao cả.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao giận dữ nói:
- Chớ có nói nhảm với hắn nữa, trước tiên thu thập hắn rồi, sau đó mới thu thập hai nha đầu kia.
Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ nói:
- Chúng ta nhân thủ không đủ, cứ tiếp tục như vậy sợ là không có kết quả gì.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao kinh hãi giận dữ nói:
- Ngươi muốn đánh trống thu quân sao?
Bạch Đầu Thiên Ông lắc đầu, nói:
- Ta chỉ …
Còn đang nói, giữa trời đất đột nhiên dâng lên một luồng khí cực tà cực sát, cùng với khí nóng bỏng tràn ngập trong lòng của mọi người.
Thời khắc đó, mọi người có mặt đều cùng nhau quay đầu nhìn lại, ánh mắt chăm chú vào cột lửa, trong đó truyền ra những tiếng gào thét không thôi.
Thiên Lân tâm thần chấn động, vọt miệng nói:
- Không ổn rồi, Tỏa Hồn đã dung hợp được tám mươi mốt nguyên thần, trở thành sự tồn tại vô cùng tà đạo.
Tân Nguyệt lo lắng nói:
- Chuyện đến như vậy, chúng ta có thể làm thế nào được?
Thiên Lân nói:
- Nàng cùng Ngọc Tâm cẩn thận cho an toàn bản thân, ta đi ngăn cản Tỏa Hồn, để cho nó không cách nào đạt tới trạng thái thuần khiết.
Thiên Lân nói xong, thân thể chớp mắt đã biến mất xuất hiện ở trong cột lửa. Đối mặt với biến hóa bất ngờ, những người ở đó lập tức bỏ hết mọi thứ để quan sát thật cẩn thận. Ngọc Tâm và Tân Nguyệt vừa đề phòng, vừa quan sát tình hình của Thiên Lân. Hắc Ma, Tuyết Nhân và ba đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực lại chờ mong Thiên Lân chết trong cột lửa, như vậy cũng bớt cho bọn họ một phen động tay động chân. Chim hai đầu từ xa xa nhìn lại, nó chỉ là hiếu kỳ về kết quả cuối cùng, hoàn toàn không có hướng tính toán rõ ràng. Kể từ đó, cử động của Thiên Lân tác động đến mọi người, cuối cùng giữa Thiên Lân và Tỏa Hồn sẽ có kết cục như thế nào đây?