- Cẩn thận.
Trong tiếng la thất thanh, Ngọc Tâm vừa thu hồi lại thần kiếm, lập tức đến bên cạnh Thiên Lân. Lúc này, Lôi Thần quyết của Thiên Lân do việc phân giải của Trương Phàm mà biến mất, cả người lập tức yếu ớt vô cùng, từ giữa không trung rơi xuống, vừa hay được Ngọc Tâm đỡ lấy. Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Ngọc Tâm đặt Thiên Lân xuống, an ủi:
- Không sao rồi, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, nơi này để ta đi ứng phó.
Thiên Lân khóe miệng tuôn máu tươi, cười cười đau thương hoàn toàn không nói gì cả.
Giữa không trung, nguyên thần của Trương Phàm ảo hóa thành hình dạng cũ, bộ mặt hung dữ trừng Thiên Lân, tàn bạo nói:
- Ta muốn phân thây ngươi thành ngàn vạn, để ngươi thưởng thức mùi vị thống khổ vô cùng như thế nào.
Thiên Lân bật cười yếu ớt, hỏi ngược lại:
- Có phải như ngươi bây giờ không?
Trương Phàm gằn giọng đáp:
- Câm miệng, ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận.
Thiên Lân ra vẻ không sao đáp:
- Ngươi xem ra đã hối hận rồi.
Trương Phàm tức đến nghiến răng nghiến lợi, rống to:
- Thiên Lân, ngươi không cần phải đắc ý. Ta sẽ không lập tức giết chết ngươi, ta muốn ngươi nhìn thấy người phụ nữ yêu thương trong lòng ngươi chết trước mặt ngươi, khiến ngươi cảm nhận được mùi vị tuyệt vọng mà bất lực, biết được cừu hận ăn mòn lòng người như thế nào.
Thiên Lân vẻ mặt kinh hãi, lời nói của Trương Phàm hệt như lời nguyền của ác ma, bao phủ thâm sâu lên người của Thiên Lân. Đối với Thiên Lân mà nói, hiện nay hắn đã đại khái dự báo được kết quả cuối cùng. Tuy trong lòng hắn có phần không cam, nhưng lại hoàn toàn không quá lo sợ. Hiện nay, Trương Phàm muốn giết chết Ngọc Tâm trước đã, rồi mới giết chết hắn, điều này đối với Thiên Lân là đả kích mạnh mẽ nhất, tàn khốc nhất, khiến hắn trong lòng lập tức dâng lên một cơn giận vô biên, luồng sức mạnh tiềm tàng đang bùng lên đốt cháy trong thân thể hắn.
Ngọc Tâm dường như biết được cảm tưởng của Thiên Lân, mềm mại nói:
- Không cần phải nóng giận, lần này hắn cố ý chọc tức ngươi, ngàn vạn lần không được lầm mưu.
Thiên Lân không để ý gì đến lời nói của Ngọc Tâm, chỉ giận dữ trừng Trương Phàm, giọng sắc bén đáp:
- Ngươi dám gây thương hại đến Ngọc Tâm, ta sẽ tiêu diệt phái Cửu Hư của ngươi, ta nói được là làm được!
Trương Phàm cười giận nói:
- Uy hiếp ta? Ngươi quả thật là quá ngây thơ rồi.
Thiên Lân trong mắt lóe lên ánh lạnh, âm hiểm vô cùng đáp:
- Ngươi có gan thì hãy thử đi.
Trương Phàm ngửa mặt cười to, gào lên:
- Thử thì thử, lẽ nào ta còn nói chơi với ngươi sao?
Trong tiếng chất vấn, Trương Phàm đột nhiên phát ra một tiếng kêu dài, nguyên thần phát xuất sóng ánh sáng màu đỏ tía, hệt như sóng biển tầng tầng khuếch tán, chớp mắt đã bao trùm lên phương viên vài chục dặm. Bốn bề, cuồng phong gào thét, hoa tuyết bốc hơi, một khu vực màu đỏ tía che phủ cả mặt đất đầy băng tuyết, khiến cho người ta cảm thấy bị đè nén nặng nề mãnh liệt.
Ngọc Tâm vẻ mặt kinh hãi biến sắc, phi thân lên lơ lửng giữa tầng không, Tàn Tình kiếm trong tay lấp lánh ánh sáng, hào quang bảy màu trong khu vực màu đỏ tía càng thêm phần chói mắt. Trương Phàm vẻ mặt điên cuồng, cười lớn nói:
- Đến đây, để cho các ngươi được thấy Tử Hồng Thiên La giới uy lực thế nào, cảm nhận mùi vị của tử vong ra sao.
Ý niệm thoáng động, sóng ánh sáng lấp lánh.
Trong khu vực đỏ tía, vô số tia sáng cong lượn xoay tròn hệt như sóng nước vậy, xem ra nhẹ nhàng mềm mại nhưng thực tế lại không gì chống được, chỉ chớp mắt đã đến gần thân hình Ngọc Tâm. Thân thể loáng lên, kết giới phòng ngự Ngọc Tâm bố trí thoáng cái đã tan tành, điều này khiến nàng kinh hãi vô cùng, vội vàng múa kiếm phòng ngự, bố trí tầng tầng làn kiếm để ngăn cản những tia sáng đó đến gần. Ánh kiếm lóe lên, sóng ánh sáng tan đi. Phòng ngự sơ bộ của Ngọc Tâm đã thu được hiệu quả, nhưng chỉ chớp mắt sau, những tia sáng văng ra đó lại quay đầu xông thẳng đến Ngọc Tâm càng mãnh liệt hơn. Múa kiếm lần thứ hai, Ngọc Tâm tập trung tinh thần toàn lực phản kích. Lần này, Ngọc Tâm vẫn có thể hất lùi những tia sáng đang áp gần đó, nhưng trên kiếm truyền lại phản lực ép cho Ngọc Tâm phải thở hổn hển, cảm giác như bị núi Thái Sơn đè xuống đỉnh đầu. Bật cười ha hả, Trương Phàm âm hiểm lên tiếng:
- Tu vi không yếu, đáng tiếc ngươi bị định sẵn không thoát khỏi cái chết. Đến đây, xem thật cẩn thận, chiêu này có tên là Hư Ảnh Lung Tâm.
Theo tiếng nói của Trương Phàm tắt đi, những tia sáng lấp lánh quanh người Ngọc Tâm thoáng cái đã biến thành lúc ẩn lúc hiện, tư thế hung mãnh trước đây cũng tùy lúc không còn thấy nữa, thay vào đó là một loại cảm giác nhu nhược như nước, mơ hồ không thấy được. Ngọc Tâm thấy vậy, vẻ mặt biến hẳn, một loại cảm giác không thể phòng ngự dâng lên trong lòng nàng, khiến trong đáy lòng nàng dâng lên dấu hiệu không hay, dường như sắp xuất hiện chuyện không ổn. Không kịp nghĩ nhiều, Ngọc Tâm thúc động chân nguyên trong cơ thể, chớp mắt đã tăng tu vi đến mức cực hạn, quanh người liên tục bố trí hai mươi tám tầng kết giới phòng ngự tần suất khác nhau. Lúc này, công kích Trương Phàm vừa hay đến được, những tia sáng lúc ẩn lúc hiện đó hệt như một tấm lưới khổng lồ, tầng tầng trói buộc lên kết giới phòng ngự của Ngọc Tâm, chỉ dừng một chút, sau đó dùng một phương thức khó mà giải thích được để xuyên qua kết giới phòng ngự của Ngọc Tâm, thu nhỏ thẳng về phía thân thể của nàng. Cảm giác đó rất kỳ quái, kết giới phòng ngự của Ngọc Tâm chưa từng vỡ nát, nhưng tia sáng lúc sáng lúc tối do Trương Phàm phát ra phảng phất như bóng sáng hư ảo, trực tiếp thẩm thấu qua kết giới phòng ngự của Ngọc Tâm, trói buộc lên người của Ngọc Tâm. Đến lúc này, phòng ngự của Ngọc Tâm chỉ như thùng rỗng kêu to, công kích của Trương Phàm tác dụng trực tiếp lên người của Ngọc Tâm.
Rên lên một tiếng, khuôn mặt tuyệt đẹp của Ngọc Tâm thoáng cái đã mất đi thần thái, máu tươi trào ra khóe miệng, thân thể đang không ngừng run rẩy. Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Lân trong lòng lửa giận bừng bừng, một luồng khí huyết sát đột nhiên từ nội tâm của hắn thoát ra ngoài, chuyển hóa thành một loại động lực kinh người khiến cho Thiên Lân hệt như được thần hỗ trợ, toàn thân ngập tràn sức mạnh. Rống to một tiếng, Thiên Lân cũng không kịp suy nghĩ đến tình hình thế nào, phi thân bay thẳng đến Trương Phàm, phất tay đánh ra một chưởng. Tình trạng của chưởng đó có phần kỳ diệu, chưởng lực đỏ thẫm mà quỷ dị, không giống bất kỳ một loại pháp quyết nào Thiên Lân sử dụng trước đây, điểm này thì ngay cả Thiên Lân cũng chưa hề ý thức được.
Bật cười âm lạnh, Trương Phàm vừa phất tay đỡ lấy một chưởng của Thiên Lân, vừa châm chọc:
- Thế nào rồi? Đau lòng rồi phải không? Ngươi càng đau lòng thì ta càng cao hứng, ngươi càng không nỡ thì ta càng muốn giết chết cô ta.
Thiên Lân lửa giận bừng bừng, gằn giọng nói:
- Ngươi dám.
Tiếng sấm điếc tai che phủ tiếng rống giận dữ của Thiên Lân, cũng che phủ tiếng kêu kinh khiếp của Trương Phàm. Một chưởng đó, Thiên Lân dùng hết sức lực, chưởng lực màu đỏ thẫm dường như ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, lập tức hất bắn Trương Phàm đi liền, đồng thời đẩy lùi Thiên Lân lại. Lúc đó, Trương Phàm kinh hãi tức giận vô cùng. Một chưởng bảy phần sức lực của Trương Phàm không ngờ bị hạng tiểu bối mới ở mức hậu kỳ Quy Tiên như Thiên Lân hất lùi lại, điều này quả thực là chuyện không thể nào ngờ được. Thiên Lân khóe miệng tươm máu, sức phản lực mạnh mẽ khiến hắn phải lùi lại vài chục trượng, nhưng hắn cũng không hề quan tâm chút nào, sau khi ổn định được thân thể liền xông trở lại.
Trương Phàm vẻ mặt nặng nề, hận thù nói:
- Ta không tin ta lại thu thập ngươi không được!
Tay phải gập lại, sau đó giơ cao, Trương Phàm lần này quyết tâm tàn nhẫn, thi triển thực lực đến tám phần, thực lòng muốn một chưởng tiêu diệt Thiên Lân. Ngược lại Thiên Lân hoàn toàn không biết chuyện này, hắn dường như chìm vào trong điên cuồng, mất đi sức phán đoán phải có, chỉ một lòng muốn liều mạng với Trương Phàm. Như vậy, giữa hai người lại gặp nhau lần nữa, chưởng lực cũng giống như vậy, nhưng kết quả lại khiến cho Trương Phàm cảm thấy giật mình thất kinh, một tiếng nổ rung trời như sấm vang giữa trời quang. Ánh sáng khuếch tán hệt như hoa khói rực rỡ, cùng với không khí lưu động rất nhanh chóng, lập tức hất Thiên Lân và Trương Phàm lùi lại vài trăm trượng. Lần thứ hai đấu thẳng, Thiên Lân bị đánh nghiêm trọng, miệng phun máu tươi không ngừng, ánh mắt xám xịt vô cùng.
Trương Phàm tình trạng tốt hơn một chút nhưng lại bị một chưởng vượt ngoài suy nghĩ của Thiên Lân đánh cho bị thương, nguyên thần bị thương hại rất lớn, đến lúc này, Tử Hồng Thiên La giới của Trương Phàm bố trí bị phá giải hết. Ngọc Tâm từ giữa không trung rơi xuống, khuôn mặt tái nhợt dâng lên sầu lo nhàn nhạt.
Thiên Lân nhìn Ngọc Tâm, hai môi run rẩy, yếu ớt nói:
- Cẩn thận …
Đến gần mặt đất, Ngọc Tâm cố nén sự khó chịu của cơ thể, liên tục lộn vài vòng, nhờ vào sức giảm xốc mà rơi xuống bên cạnh Thiên Lân, ánh mắt thâm tình nhìn hắn.
- Không cần phải lo lắng, ta không sao đâu.
Thiên Lân khóe miệng hơi nhúc nhích, nở nụ cười miễn cưỡng, yếu ớt nói:
- Không có sao là tốt rồi, nụ cười mỉm của nàng là một sự khích lệ đối với ta.
Ngọc Tâm trong lòng rỉ máu, mặt lại toát ra nụ cười mỉm, dùng thanh âm du dương động lòng người nói:
- Cố gắng lên, chúng ta không thể để người ta coi thường được.
Thiên Lân gật nhẹ, cố gắng bò dậy, sau không ít thời gian cuối cùng ổn định đứng thẳng người lên. Đưa tay ra, Thiên Lân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tâm, khẽ cười nói:
- Nếu ta đột nhiên bỏ đi, nàng phải nhớ sống cho thật tốt đấy, hơn nữa cũng không được khóc lóc đâu.
Ngọc Tâm cười cười, gật đầu nói:
- Được, ta không khóc lóc đâu. Nhưng nếu như ta rời đi trước, chàng cũng phải sống cho tốt, không được đau thương.
Thiên Lân ánh mắt khẽ máy động, dường như có nghi vấn nhưng lại hoàn toàn không nói nhiều. Thiên Lân đưa mắt nhìn Trương Phàm giữa không trung, giọng kỳ dị nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, cũng đến lúc kết thúc mọi thứ rồi.
Trương Phàm khinh thường bật cười, khi tiếp xúc với ánh mắt của Thiên Lân thì trong lòng có chấn động nhè nhẹ, nghi hoặc nói:
- Ngươi đã thay đổi rồi?
Thiên Lân bật cười bình thản, vẻ mặt bình tĩnh đáp:
- Con người luôn có biến đổi, chỉ có sớm muộn mà thôi.
Trương Phàm hừ giọng nói:
- Thay đổi rồi thì thế nào? Ngươi cũng không thoát khỏi định mệnh buộc phải chết.
Thiên Lân bật cười thần bí, cao thâm khó lường đáp:
- Có lúc cái chết hoàn toàn không đáng sợ, đó chỉ là một sự bắt đầu.
Trương Phàm không cho là vậy nói:
- Nếu như ngươi chết rồi, bắt đầu đó cũng không liên quan đến người, mà thuộc về người khác.
Thiên Lân cất tiếng hỏi:
- Phải vậy chăng? Ngươi cho là nếu như ta chết trong tay của ngươi rồi, ngươi có thể sống sót rời khỏi Băng Nguyên chăng?
Trương Phàm từ chối khẳng định đáp:
- Điều uy hiếp này có ý nghĩa chăng?
Thiên Lân đáp:
- Có ý nghĩa hay không, trong lòng ngươi tự biết lấy.
Chầm chậm bước lên, Thiên Lân trong nháy mắt bước ra thì cả người lập tức trở nên lạnh lùng tàn khốc, toàn thân toát ra một loại khí thế mới mẻ. Thời khắc đó, cuồng phong bốn bề đột nhiên dừng lại, hoa tuyết tung bay ngưng đọng giữa không trung. Trên bầu trời, một luồng ý niệm cố chấp bay về nơi xa xăm, giống như biểu đạt một loại hàm nghĩa nào đó. Nhìn thấy tình cảnh phát sinh ra, Trương Phàm vẻ mặt âm hiểm, hận thù nói:
- Muốn cầu cứu, đáng tiếc quá trễ rồi.
Chữ rồi ra khỏi miệng, Trương Phàm chớp mắt đã thấy xuất hiện trước mặt Thiên Lân, tay phải đánh ra một chưởng âm thầm ép thẳng tới trước ngực của Thiên Lân.
Thiên Lân ánh mắt nảy lên, thân thể trong chớp mắt lùi lại vài thước, trong mắt ánh lạnh như điện, công kích tinh thần với tần suất cao chớp mắt xông đến, kích trúng vào đại não thần kinh của Trương Phàm. Thân thể đang xông lên chấn động nhè nhẹ, Trương Phàm sau đó liền giật mình tỉnh lại, cố nén cơn đau, tăng tốc ép gần, một chưởng đánh ra đó hệt như biển trời mênh mông, lập tức nuốt chửng lấy Thiên Lân. Nguy hiểm đến gần, Thiên Lân không nơi né tránh, chỉ đành thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân, sau khi thoát khỏi công kích của Trương Phàm rồi, thân thể bắn lên lơ lửng giữa không trung. Trương Phàm đuổi theo không tha, đến cách Thiên Lân ba trượng, ánh mắt tàn khốc nhìn hắn.
- Thiên Lân, ngươi đã sớm như hồi dương phản chiếu mà thôi, tranh đấu lắm cũng bất quá thêm mấy phần bi thương.
Thiên Lân ánh mắt âm lạnh, một luồng sáng màu đỏ thẩm lấp lánh đáy mắt khiến cho người ta cảm thấy tà mị.
- Nếu là chỉ hồi dương phản chiếu, ngươi hà tất phải đế ý đến làm gì?
Trương Phàm hừ giọng nói:
- Mạnh miệng, ta xem ngươi có thể chống đỡ đến khi nào?
Hai tay đẩy ra trước ôm lấy âm dương, toàn thân Trương Phàm khí thế tăng mạnh, phát xuất một luồng chính khí dương hòa hình thành lập tức giữa không trung một vầng mây sáng màu đỏ rực vây phủ quanh người Thiên Lân. Thân thể run lên, Thiên Lân lùi ngay lại vài trượng, ý đồ muốn thoát khỏi luồng áp lực siêu nặng không thấy được đó, đáng tiếc lại không được như ý nguyện. Phát hiện thấy tình hình này, trong mắt Thiên Lân ánh máu hiện lên, một luồng khí cực sát cực lạnh điên cuồng chớp mắt đã dâng trào, lập tức áp chế được khí thế của Trương Phàm, phá vỡ không gian trọng lực do ông ta bố trí.
La lên một tiếng thất thanh, Trương Phàm chăm chú nhìn Thiên Lân, phát hiện toàn thân hắn ánh máu lấp lánh, hai mắt cơ hồ đã hoàn toàn trở nên đỏ bừng, hệt như một ác ma, khiến cho người ta cảm thấy khủng khiếp đến không rét mà run. Tình hình như vậy vô cùng đột nhiên, Trương Phàm tuy kiến thức rất nhiều cũng mới lần đầu thấy được. Thu lại tâm thần, Trương Phàm trừng Thiên Lân quát lên:
- Luồng khí huyết sát từ đâu mà có?
Thiên Lân ánh mắt cuồng loạn, gằn giọng nói:
- Ngươi sợ rồi chăng?
Trương Phàm hừ khẽ một tiếng, khinh thường đáp lại:
- Ta mà sợ? Quả thật là buồn cười. Ta chỉ thấy khí huyết sát trên người ngươi rất tà mị, dường như có phần tương tự với tình trạng của Lục Vân năm xưa.
Thiên Lân vẻ mặt điên cuồng, cười gằn nói:
- Phải vậy không?
Trương Phàm trầm giọng nói:
- Nghe nói năm xưa Lục Vân ở Ma vực bị trúng phải Vong Linh huyết chú, khi tức giận quá mức sẽ đỏ rực máu hai mắt, xuất hiện hiện tượng điên cuồng. Nếu như ngươi là đời sau của Lục Vân, thì đó chắc là khí huyết sát tàn tồn truyền lại từ cho ngươi năm xưa, từ đó bị chìm vào Ma đạo, tâm trí điên cuồng.
Thiên Lân nghe vậy sửng người một chút, trong lòng có chút nghi vấn, sát khí trên người mình quả thật bởi vì nguyên nhân này mà xuất hiện chăng? Điểm này, Thiên Lân không thể chứng nghiệm được, chỉ có thể tạm thời ghi nhớ mà thôi. Trương Phàm thấy hắn không nói gì, cũng không nói thêm, khí thế toàn thân nhanh chóng gia tăng, một luồng ý niệm quyết giết cùng với sức ép như núi đè khó gì lay chuyển tác dụng lên người Thiên Lân, mạnh mẽ ép cho thân thể Thiên Lân uốn cong, cảm giác không sức gì chịu được. Đối mặt với công kích thuần sức mạnh của Trương Phàm, trong lòng Thiên Lân nổi giận kêu lên điên cuồng, một luồng sức mạnh huyết sát vô cùng vô tận phảng phất có tiềm năng vô bờ bến, càng lúc áp bức hắn càng mạnh mẽ, chỉ một lúc đã phá vỡ lồng áp lực của Trương Phàm tác dụng lên người hắn, rồi bắt đầu phản kích.
Phát hiện được hiện tượng ngược đời này, Trương Phàm tức giận cười lớn, gằn giọng nói:
- Được, không hổ là hậu thế của Lục Vân, không ngờ vào lúc này còn có thể phát huy được thực lực như vậy, ta không thể không nói rằng ngươi đúng là rất mạnh mẽ. Nhưng ngươi càng ưu tú, càng mạnh mẽ, cái chết của ngươi đối với Lục Vân càng đả kích lớn hơn, đây chính là nguyên nhân vì sao ta phải giết chết ngươi. Bây giờ, ta sẽ cho ngươi được thấy Diệt Thần tam thức mà môn phái Cửu Hư đặc biệt chuẩn bị cho Lục Vân có uy lực to lớn đến thế nào.
Tung mình bay lên, Trương Phàm bắn thẳng mình lên tầng mây, hai tay bắt quyết trước ngực, hai chân ngồi xếp bằng giữa không trung hệt như đồng tử đang bái Phật, vẻ mặt trang nghiêm mà nặng nề, bốn bề ánh vàng kim từ hư không hiện ra vây phủ quanh người Trương Phàm, hình thành từng vòng từng vòng sáng, từ trên lưu động tuần hoàn từ trên xuống dưới, tầng tầng điệp điệp. Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, sau đó toàn thân Trương Phàm ánh vàng kim rực hẳn, vô số ấn Phật từ trong người ông ta tràn ra ngoài, tạo thành một trăm lẻ tám pháp tướng của Phật, mỗi cái sắp xếp theo phương vị khác nhau, tạo thành Chư Thiên Thần Phật đại trận của Phật môn. Theo sự xuất hiện của trận pháp này, Trương Phàm ở vị trí trung tâm liền bắt đầu biến đổi. Trước tiên, quanh người ông ta có ánh vàng kim vây phủ, ánh Phật chiếu vào người, sau đó một trăm lẻ tám tượng Phật từ từ dung hợp, đem toàn bộ thần lực của các tầng trời tập trung vào người Trương Phàm. Đến lúc này, Trương Phàm lập tức có hào quang ngàn vạn, hệt như Phật tổ chí thánh, giở tay nhấc chân uy nghiêm bá khí. Hoàn thành xong những việc này, Trương Phàm mở to hai mắt, ánh vàng kim trong mắt rực chiếu, ánh mắt kỳ dị nhìn Thiên Lân, quát khẽ:
- Diệt Thần tam thức đệ nhất thức – Phật Diệt Chư Thiên!
Tay phải vung lên, năm ngón tay mở ra, một chưởng nhìn qua rất đơn giản, vào thời khắc này lại ngập tràn uy nghiêm vô cùng. Bốn bề, cuồng phong tung lên, dòng khí thổi lòng vòng. Vô số ánh Phật hùng dũng xông đến hình thành một cột sáng dần dần sáng lên, dần dần co rút lại ở trên đầu của Thiên Lân. Đối mặt với công kích của Trương Phàm, Thiên Lân thần trí cuồng loạn không chút sợ hãi, hắn cũng cơ hồ đã quên hết cái gì gọi là quan trọng, chỉ biết một lòng thúc động khí huyết sát trong cơ thể, hình thành hai vòng sáng màu đỏ như máu bao lấy hai cánh tay của hắn. Khi một chưởng hủy diệt của Trương Phàm đánh xuống, Thiên Lân kêu to một tiếng đến rách phổi, hai tay dùng một chiêu đơn giản chống thẳng lên trời đột nhiên đánh lên, khí huyết sát toàn thân phá không gào thét, sau khi thoát khỏi hai tay của Thiên Lân rồi liền lập tức hợp thành một thể, hóa thành một con quái thú màu đỏ như máu mang theo khí cực sát cực nóng của thế gian đón lấy một chiêu của Trương Phàm.
Lúc này, Ngọc Tâm trên mặt đất đang quan sát thấy tình hình như vậy, vẻ mặt đột nhiên kinh hãi, vọt miệng la lên một tiếng, sau đó hai tay nắm chặt kiếm, thân thể xoay tròn bay lên, nhờ vào kiếm khí không gì ngăn được của Tàn Tình kiếm xông thẳng vào một chưởng đánh xuống đó của Trương Phàm. Theo quan sát của Ngọc Tâm, Thiên Lân tuy hung mãnh như vậy, nhưng cả người hoàn toàn dựa vào luồng khí huyết sát để duy trì. Công kích do hắn phát xuất có uy lực nhất định nhưng tuyệt đối không chống lại được một chiêu Diệt Thần của Trương Phàm. Để cứu được Thiên Lân, Ngọc Tâm không dám chậm trễ, chớp mắt đã đề thăng chân nguyên còn tàn dư đến mức cực hạn, cùng với quyết tâm ghé vai hỗ trợ không gì lay chuyển, lại thêm niềm tin không oán không hối hận để phát xuất một chiêu cực mạnh.