- Ô … Ô … ta … muốn …
Đọc từng chữ khó khăn, con quái vật chỉ vào Ngũ Thải Tiên Lan trên đầu của Bách Linh, phát xuất âm thanh chói tai. Bách Linh cố trấn định tâm thần, thanh âm hơi run đáp:
- Ngươi là … ngươi là …
Con quái vật gào thét một tiếng, âm thanh nó có sức nhiếp hồn đoạt phách, đánh cho ánh sáng quanh người Bách Linh rối loạn, ánh mắt toát vẻ bất an.
- Không sai, ta là … Huyền …Sơn … Hồn Ma Quân.
Bách Linh thân thể run rẩy, kinh khiếp nói:
- Theo truyền thuyết ngươi biến mất đã nhiều năm, sao lại xuất hiện ở nơi này?
Quái vật Hồn Ma Quân cười khô khốc, mắt toát ánh hung dữ, gào thét:
- Cho ta …
Bách Linh di động thân thể, né tránh chính diện của quái vật, cố gắng áp chết kinh khiếp trong lòng.
- Hồn Ma Quân, ta nghe qua truyền thuyết của ngươi rồi, nhưng nếu muốn ta cam tình nguyện giao Ngũ Thải Tiên Lan cho ngươi thì đó là chuyện không thể nào được. Gầm lên một tiếng, quái vật Hồn Ma Quân bắt đầu nổi giận, chi trên tùy ý phất ra liền phát xuất hai cái trảo ánh sáng cùng với sức mạnh gió âm ăn mòn mọi thứ lập tức bắn thẳng đến bên Bách Linh.
Vẻ mặt nặng nề, Bách Linh thân pháp linh xảo, nhanh chóng rút ra Cửu Thiên huyền cầm đặt lên trên hai đùi, hai tay mười ngón nhanh chóng múa lên, dùng tuyệt học cực mạnh “Thương Khung phú” để ứng phó với quái diện mới lần đầu gặp mặt này. Bốn bề, ánh sáng bắn tung tóe, âm thanh Cửu Thiên cùng với khúc nhạc huyền diệu hóa thành vô số phù chú ánh sáng phân bố quanh người Bách Linh, hình thành một kỳ trận cầm âm, ngăn cách công kích của quái vật Hồn Ma Quân ở bên ngoài tầng tầng phòng ngự.
Rống to một tiếng, Hồn Ma Quân múa lên hai móng, đôi cánh thịt trên lưng vẫy lên, toàn thân xuất hiện một lượng lớn ánh sáng màu đỏ thẫm, hình thành từng luồng, từng luồng sóng ánh sáng màu đỏ, va chạm kịch liệt với Cửu Thiên cầm âm của Bách Linh giữa không trung, bộc phát hoa lửa dày đặc rồi tạo nên chớp điện như rắn bạc. Quanh đó, cuồng phong gào thét, thời không chấn động, khu vực giao chiến sức mạnh tích lũy tạo nên sức mạnh hủy diệt đủ sức kéo giãn thời không đang nhanh chóng ép gần đến Bách Linh.
Phát hiện được nguy hiểm, Bách Linh không dám sơ ý, toàn thân lóe lên ánh bảy màu, trên người xuất hiện một vầng bảy màu. Trên đầu, Ngũ Thải Tiên Lan lại bay lên lần nữa phát xuất sức mạnh thần thánh truyền vào trên người của Bách Linh, khiến tu vi của nàng tăng hẳn, sau lưng mờ hiện một con khổng tước bảy màu đang từ từ giang cánh ra.
- Gào …
Gầm lên một tiếng, Hỗn Ma Quân kinh ngạc nói:
- Không ngờ ngươi đã tu luyện thành bất tử kim thân.
Nói xong, đột nhiên thu lại công kích, thân thể lóe lên biến mất, Bách Linh hơi sửng sốt, quát lên:
- Đừng đi, ta có lời muốn hỏi.
Thu lại huyền cầm, Bách Linh khẩn cấp đuổi theo, chớp mắt đã biến mất vào trong bóng đêm.
Giây lát sau, Bách Linh đuổi theo ra khỏi Hắc Thạch sơn, phát hiện được hình bóng của Hồn Ma Quân trước một cửa giới hạn. Đuổi tớp kịp, Bách Linh trong lòng hơi nghi hoặc, Hồn Ma Quân làm vậy rõ ràng là muốn dẫn dụ mình đến đây, thật ra dụng ý của y là thế nào? Có thật sự chỉ vì Ngũ Thải Tiên Lan mà thôi không? Trong lúc suy tư lóe lên xông đến, Bách Linh đuổi sát đến cửa giới hạn. Hồn Ma Quân gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên xông thẳng vào cửa giới hạn, chớp mắt đã xuyên qua rồi. Bách Linh không hề chần chừ, thân thể bắn thẳng đến nhưng khi va chạm vào cửa giới hạn lại bị hất ngược trở ra.
Hơi khiếp sợ, Bách Linh lại thử lần nữa, lần này nàng ngưng thần tập trung, cuối cùng xuyên qua được cửa giới hạn, lại phát hiện một bí mật. Té ra cửa giới hạn này từ ngoài đi vào rất dễ dàng, nếu muốn đi ra lại phải hao phí gấp năm lần tu vi và nguyên khí, điều này người bình thường tuyệt đối không thể hoàn thành. Vượt qua cửa giới hạn, Bách Linh vừa thăm dò khí tức của Hồn Ma Quân, vừa quan sát tình hình chung quanh, phát hiện nơi này núi non vây bọc, đá núi cỏ cây đều phát xuất ra màu xanh lục, hình thành một thế giới màu xanh lục.
Cẩn thận tiến lên, Bách Linh rất nhanh chóng phát hiện được Hồn Ma Quân không ngờ vẫn còn đang ở phía trước không xa chờ đợi mình. Đến gần đó, Bách Linh ngầm cảnh giác, hỏi lại:
- Hồn Ma Quân, ngươi dẫn dụ ta đến đây là có mục đích thế nào?
Quay người lại, Hồn Ma Quân xấu đến kinh người nhìn Bách Linh, ánh hung tàn trước đó trong mắt lúc này đã không còn thấy gì nữa.
- Nơi này có vẻ ngươi hoàn toàn không quen biết, nhưng ngươi có cảm ứng được hay không, quanh đây có một luồng khí tức quen thuộc?
Bách Linh không đáp, phát xuất sóng thăm dò tra xét, nhanh chóng tìm ra một chút kỳ lạ.
- Ngươi nói cho ta biết chuyện này là có ý thế nào?
Hồn Ma Quân lạnh lẽo đáp:
- Trong khu vực này, ở giữa Song Cực Thiên và bốn bề chung quanh có bảy cửa thời không, có tên là cửa giới hạn. Muốn từ bên ngoài cửa giới hạn tiến vào bên trong Song Cực Thiên thì cần phải có thực lực cực mạnh, nhưng muốn từ Song Cực Thiên tiến vào bảy khu vực bên ngoài bao quanh thì lại là chuyện không thể làm được. Cho dù ngươi có sức mạnh to lớn đến gấp mười lần cũng không cách nào vượt qua được cửa giới hạn.
Bách Linh phản bác lại:
- Theo như ngươi nói, không có người nào có thể từ Song Cực Thiên đi ra ngoài được, thế thì chúng ta chẳng phải làm được sao?
Hồn Ma Quân hừ giọng đáp:
- Điều này nói lên một chuyện, có người đã phá vỡ cấm kỵ này nhưng lại hoàn toàn không phải ta và ngươi.
Bách Linh trầm tư một lúc, hỏi lại:
- Người mà ngươi nói ta biết là ai, nhưng sao lại như vậy?
Hồn Ma Quân trừng Bách Linh, đôi mắt một đỏ một xanh lam lấp lánh ánh tàn khốc, hừ giọng nói:
- Các ngươi đến nơi này, phá vỡ sự cân bằng của thế giới này, cuối cùng các ngươi cũng phải lưu lại nơi này.
Bách Linh bật cười nhạt, không để ý lắm nói:
- Hồn Ma Quân, ngươi không thấy câu này có phần giật gân sao?
Hồn Ma Quân hừ lạnh một tiếng, hỏi lại:
- Ngươi có biết được nơi này là thế giới thế nào, nơi này ẩn chứa bí mật ra sao không?
Bách Linh đáp:
- Điều này có quan trọng không?
Hồn Ma Quân gằn giọng đáp:
- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ngươi cái gì cũng không biết mà lại cho mình là đúng.
Bách Linh hừ giọng đáp:
- Ngươi không thấy nói với ta những câu này rất nực cười sao? Trong truyền thuyết, Huyền Sơn Hồn Ma Quân chuyên môn nuốt tươi hồn phách yêu ma quỷ quái để sống, có uy lực thấy thần thì diệt thần, thấy phật giết phật, tiên ma quỷ gặp phải ngươi đều không may mắn thoát khỏi, ngươi được xưng tụng là hóa thân của tử thần. Người như vậy, lại nói với ta những chuyện này, ngươi cho là ta sẽ tin sao?
Hồn Ma Quân hừ giọng đáp:
- Không tin, ngươi lại đi theo chịu chết sao?
Bách Linh điềm nhiên đáp:
- Ngươi trong truyền thuyết tuy kinh khủng vô cùng, nhưng ta tự nhận là người có phúc, vì thế mà không sợ.
Hồn Ma Quân giận dữ nói:
- Ngươi cho là sẽ không chết trong tay của ta?
Bách Linh thấy Hồn Ma Quân nổi giận, sự khiếp sợ ẩn trong lòng nổi lên, thân là linh dị, nàng biết quá nhiều truyền thuyết liên quan đến Hồn Ma Quân, vì thế nếu nói không sợ là lừa người.
- Không phải là khẳng định chắc chắn, nhưng ngươi muốn giết ta cũng hoàn toàn không dễ dàng.
Hồn Ma Quân hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục vấn đề này nữa.
- Các ngươi lần này đến đây là có mục đích thế nào?
Bách Linh thản nhiên đáp:
- Cứu người…
Hồn Ma Quân nghe nàng kể đại khái tình hình xong, hỏi lại:
- Ngươi có biết nguyên nhân đối nghịch của thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không chăng?
Bách Linh lắc đầu đáp:
- Chuyện này không biết nhưng ta rất có hứng thú được nghe.
Hồn Ma Quân quát lên:
- Ngươi chớ có đắc ý, ta không giết ngươi không phải là không giết được ngươi mà niệm tình ngươi có được bất tử kim thân không dễ dàng, ngươi chớ có mà không thức tỉnh.
Bách Linh bật cười điềm đạm thanh nhã, thúc giục:
- Nói vào chính đề nhanh đi.
Hồn Ma Quân đáp:
- Đối địch của thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không đó là định mệnh, lại cũng vì người ta làm ra.
Bách Linh không hiểu hỏi lại:
- Nghĩa là thế nào?
Hồn Ma Quân không lý gì đến, tiếp tục nói:
- Trong Song Cực Thiên tổng cộng có bốn thế lực, thành Hắc Ám ở nơi sáng tỏ, Kính Ảo thời không mọi người đều biết. Hắc vực quỷ bí âm hiểm tự tạo thành một hệ, còn lại chính là một nhóm cô hồn dã quỷ.
Bách Linh kinh ngạc tiếp lời:
- Hai nơi đầu ta đã nghe qua, hai cái sau có thể nói rõ hơn được không.
Hồn Ma Quân đáp:
- Hắc vực bình thường không nhúng tay vào chuyện Song Cực Thiên, nhưng cô hồn dã quỷ lưu lãng ở trên Hắc Thạch sơn lại thường xuyên đối địch với thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không.
Bách Linh hỏi:
- Ngươi cũng thuộc hàng ngũ của cô hồn dã quỷ phải không?
Hồn ma quân hỏi ngược lại:
- Ngươi cho là thế nào?
Bách Linh vẻ mặt hơi biến, hỏi tới:
- Cô hồn dã quỷ mà ngươi nói thật ra nhiều ít?
Hồn Ma Quân nghe vậy, bật cười chói tai.
- Thế nào, ngươi sợ rồi phải không?
Bách Linh không nói, hai mắt chăm chú nhìn y, trong lòng suy đoán thật ra y đang nghĩ gì. Hồn Ma Quân thân hình loáng lên, quay về theo lối cũ, để lại một tiếng cảnh cáo giữa không trung.
- Bảy cửa giới hạn một khi mở ra, thế lực đen tối trong Song Cực Thiên sẽ bao trùm cả thế giới.
Bách Linh không hiểu lại truy theo không rời, miệng cất tiếng hỏi:
- Ngươi thật ra muốn thể hiện ý tứ thế nào? Có phải ngươi cũng muốn lợi dụng chúng ta loại trừ thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không chăng?
Hồn Ma Quân tốc độ kinh người, nhanh chóng quay lại cửa giới hạn, thân thể hệt như mũi tên bắn ra, khi vượt qua cửa giới hạn chỉ để lại một câu nói.
- Thành Hắc Ám có một ngọn đèn, Kính Ảo thời không có một bức họa, trong Hắc vực có một mặt cờ, trong tay du hồn có một tấm lệnh…
Bách Linh chậm mất một bước, bị cửa giới hạn ngăn lại, đợi sau khi xuyên qua được thì Hồn Ma Quân đã sớm đi đâu không rõ. Dừng lại, Bách Linh bỏ qua truy đuổi, tự nói:
- Xem ra thế giới này quỷ dị hơn trong suy nghĩ của ta. Ta phải nhanh chóng tìm cho ra những người còn lại.
Nói rồi lóe lên đi liền, biến mất vào trong bóng tối.
Ở trong khu vực bóng tối, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi nhìn thành Hắc Ám sáng ngời, đang âm thầm trao đổi tin tức.
- Lục Vân, thế thân huynh muốn tìm trước mắt đã có, vì sao còn chần chừ chưa ra tay?
Nhìn tuần sứ phổ thông bình thường đó, Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Người này căn bản là không thích hợp. Người chúng ta tìm phải có thân phận nhất định, có thể tùy ý tiến vào trong thành Hắc Ám.
Diệp Tâm Nghi cười nói:
- May mà huynh thông minh.
Lục Vân cười đáp:
- Không phải ta thông minh mà tâm của muội không yên.
Diệp Tâm Nghi đỏ mặt, phủ nhận:
- Làm gì có, huynh chỉ nói bậy.
Lục Vân cười cười không đáp, cũng không nêu ra huyền bí trong đó.
Rất lâu sau, hai người chờ đợi đã lâu mà lại không có mục tiêu thích hợp, Diệp Tâm Nghi trong lòng không khỏi nóng nảy.
- Nếu tiếp tới cứ như vậy thì phải chờ đến lúc nào?
Lục Vân trầm ngâm một lúc, khẽ nói:
- Đừng gấp, muội cứ ở yên nơi này, ta đi rồi sẽ trở lại.
Nói xong lóe lên đi liền, không cho Diệp Tâm Nghi bất kỳ cơ hội nào mở miệng. Có phần không vui, Diệp Tâm Nghi rầu rĩ ở nơi đó, miệng cứ thì thầm tự nói.
Giây lát sau, khoảng chừng hai dặm sau lưng của Diệp Tâm Nghi đột nhiên dâng lên một cột sáng rực rỡ, trong đêm đen tỏ ra vô cùng chói mắt, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn về phía đó. Diệp Tâm Nghi sửng người, sau đó giật mình tỉnh lại, khẽ mắng:
- Thật là xảo quyệt, không ngờ lại dụ rắn ra khỏi hang…
- Nói xấu sau lưng người khác không phải là cách thục nữ nên làm.
Lục Vân đột nhiên xuất hiện hệt như u linh khẽ nói bên tai của Diệp Tâm Nghi.
Thân thể run lên, Diệp Tâm Nghi vọt miệng hô nhanh:
- Huynh … huynh…
Lục Vân bật cười đắc ý, kéo tay ngọc của nàng khẽ nói:
- Mục tiêu đã xuất hiện, đi nhanh thôi.
Diệp Tâm Nghi giãy ra một chút, khẽ nói:
- Muội không muốn nhập vào người những người đó.
Lục Vân không hề giảm tốc độ, hỏi lại:
- Thế muội muốn thế nào?
Diệp Tâm Nghi mặt sượng hẳn, khẽ nói:
- Muội muốn nhập vào người huynh, theo sát với huynh.
Lục Vân cười trêu:
- Ta cũng là đàn ông mà.
Diệp Tâm Nghi vọt miệng đáp:
- Huynh không giống vậy.
Dứt lời, Diệp Tâm Nghi lập tức tỉnh ngộ, sượng sùng tiếp lời:
- Huynh khinh dễ muội, sau này quay về muội sẽ méc với sư phụ.
Lục Vân bật cười khổ, dụ dỗ:
- Ta chỉ là chọc cho vui, muội đừng tức giận, ta sao lại khinh thường muội.
Diệp Tâm Nghi trong lòng mừng thầm, miệng lại kiên trì nói tiếp:
- Huynh chính là khinh khi muội.
Lục Vân biết nàng tùy hứng, lại không thể không nhân nhượng nàng, khi đến gần bóng hình màu đỏ thì truyền âm:
- Chú ý, chúng ta bắt đầu thôi.
Ánh sáng nhạt lóe lên, hai người chớp mắt đã nhập vào trên người bóng đỏ kia, để cho Lục Vân lựa chọn thế công, chớp mắt đã chiếm mất đại não của người đó, khống chế thân thể người đó. Diệp Tâm nghi bám vào trên người đó hệt như một đồ trang sức, người ngoài căn bản không nhìn ra được.
- Tâm Nghi, thành công rồi, bắt đầu từ bây giờ, muội phải nhớ cẩn thận, không được lộ bí mật.
Diệp Tâm Nghi nhỏ nhẹ nói:
- Muội biết rồi, bắt đầu thôi.
Lục Vân cười cười, ánh mắt quét qua chung quanh, chỉ thấy mười hai Tuần sứ của thành Hắc Ám đang đi khắp nơi truy tìm nguyên nhân hình thành của cột sáng, nhưng tìm một lúc rồi vẫn không thu được gì. Lúc này, một bóng hình đỏ nhạt đến trước Lục Vân cất tiếng:
- Khải bẩm đội trưởng, không có phát hiện nào thực sự.
Người bị Lục Vân khống chế ý thức lạnh lẽo đáp:
- Lưu lại một nửa người tiếp tục truy tìm, những người khác quay về thủ giữ, ta đi bẩm báo.
Nói rồi xoay mình bay lên phóng thẳng về phía thành Hắc Ám. Trong lúc này, Lục Vân thu lấy ký ức trong não của người đó, té ra người này tên là Tiết Nhân, chính là một trong bốn vị đội trưởng phụ trách tuần tra của thành Hắc Ám, thủ hạ có ba mươi sáu vị tuần sứ, chuyên môn phụ trách đi tuần ở mặt phía Tây.