Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giây lát sau, Thiên Lân đến trên không trung của một hẻm núi trũng, phát hiện trong hẻm có một hình vẽ quen thuộc, đó chính là hình ảnh năm vòng sáng, quanh đó còn có một người phụ nữ toàn thân mang chiến giáp đỏ, để lộ tứ chi trắng mịn, vừa xinh đẹp lại lạnh lùng cao ngạo.

Nhìn người phụ nữ này, Thiên Lân trong lòng hơi chấn động, trang phục như vậy hắn lần đầu mới thấy, ngoại trừ chấn động và lạ lẫm, còn có khí tức hơi đẹp đẽ quyến rũ.

Nhưng nhìn cẩn thận vẻ mặt của người phụ nữ này, Thiên Lân lại thấy kinh ngạc, nàng cao ngạo như tuyết, lạnh lùng như băng sương, khiến người ta có cảm giác cao không thể nào với tới, sao lại là người phóng đãng quyến rũ được?

Thôi không suy tư nữa, Thiên Lân dời mắt nhìn hình vẽ năm vòng sáng, phát hiện ánh sáng đang hạ xuống dần, ngầm nói: “Kỳ quái thật, hình vẽ này phảng phất có ý thức vậy, khiến người ta khó mà nắm được. Thật ra nó dự báo ý nghĩa như thế nào?

Ngẫm lại thấy khó hiểu, Thiên Lân bỏ hết tạp niệm, ánh mắt nhìn lại người phụ nữ, lại đột nhiên phát hiện người phụ nữ đó không biết từ lúc nào đã lại đang đánh giá hắn.

Bật cười nhẹ, Thiên Lân toàn thân phát ra sức hấp dẫn dụ hoặc người, chầm chậm hạ xuống mặt đất, vừa đánh giá người trước mặt, vừa nói:

- Đêm tuyết gặp nhau cũng tính là khó có, không biết cô nương có tình nguyện chuyện trò vài câu với ta không?

Lúc nói ánh mắt kỳ dị, càng nhìn càng thấy người phụ nữ này xinh đẹp.

Dường như nhìn được tâm tư của Thiên Lân, khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp hiện ra chút cười cười như không, hệt như núi băng tan chảy, xuân tràn mặt đất, khiến người ta có cảm giác chấn hám rất mạnh mẽ.

Mắt người phụ nữ ánh sáng thâm thúy, cặp mắt xanh lam trong suốt như gương, có sức hấp dẫn không nói nên lời được.

- Đêm tuyết lạnh lẽo, nói chuyện thì có gì hay chứ?

Thanh âm tuy nhẹ lại ẩn chứa mấy phần lạnh lẽo, toát ra khí thế uy nghiêm.

Thiên Lân dời mắt đi, trong lòng hơi không nỡ, mỉm cười nói:

- Đêm tuy lạnh, lòng người như lửa đốt, có thể xua đuổi bách bệnh. Ta tên là Thiên Lân, sinh ra lớn lên ở Băng Nguyên, ngươi là ai, tên là gì, đến từ đâu vậy?

Người phụ nữ bật cười bình thản, nhẹ giọng nói:

- Hoa hồng đỏ, mẫu đơn xanh lam, một lạnh một nóng ở cạnh nhau. Ta đến từ Hắc trì Huyền vực, ở đó người khác gọi ta là Hắc trì Huyết Mân, Mặc Hương chính là tên của ta.

Thiên Lân nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nhìn Mặc Hương một lúc, nhẹ giọng nói:

- Hoa mẫu đơn xanh lam, hoa hồng đỏ rực, một nóng một lạnh khiến người mê đắm.

Mặc Hương vừa nghe vẻ mặt hơi biến, lạnh giọng nói:

- Ngươi gặp qua Lam Mẫu Đơn rồi?

Thiên Lân nói;

- Đúng thế, gặp trưa hôm nay. Các vị đến từ cùng một nơi?

Mặc Hương không lập tức trả lời, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Lân một lúc, hỏi lại:

- Hoa hồng mẫu đơn tranh nhau khoe sắc, ngươi cho là ai xinh đẹp hơn?

Thiên Lân chần chừ một lúc, vừa nhớ lại dung mạo của Lam Mẫu Đơn, vừa suy nghĩ phải trả lời thế nào.

Đối với Thiên Lân, đóa hoa hồng trước mặt này có phần chói mắt, rất có khí thế áp đảo mẫu đơn, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, Lam Mẫu Đơn tươi tắn kiều diễm, hoa hồng đỏ lạnh lùng cao ngạo như sương, hai người đều có sở trường, thật khó mà nói bừa được.

Mặc Hương thấy hắn không trả lời, thúc giục:

- Vì sao không đáp? Có phải ngươi thấy Mẫu Đơn hơn một bước phải không.

Thiên Lân mỉm cười nói:

- Không phải không trả lời mà ta còn chưa biết trả lời thế nào cho hay. Nói thật, ở cái nhìn đầu tiên, ngươi hơi vượt qua mẫu đơn, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, thì thấy các ngươi khó mà phân cao thấp, vì thế mới không trả lời rõ được.

Mặc Hương nghe vậy, khuôn mặt bình tĩnh toát ra một chút thất vọng, tự nói:

- Tranh giành tới lui còn chưa phân được cao thấp, có lẽ đây là định mệnh của chúng ta.

Thiên Lân thấy kỳ quái, thử thăm dò hỏi:

- Giữa các ngươi có cừu hận? Hay là …

Mặc Hương liếc hắn, chớp mắt đã bình thường lại, điềm nhiên nói:

- Không phải, giữa ta và cô ta không phải bạn cũng chẳng phải địch, biết nhau nhưng quan hệ lại rất phức tạp.

Thiên Lân không hiểu nhưng cũng không nói nhiều, đổi sang chuyện khác:

- Hắc trì Huyền vực ở đâu, có thể bàn luận chút không?

Mặc hương chần chừ một lúc, cúi đầu nhìn hình ảnh năm vòng sáng đang nhạt dần đi trên mặt tuyết, hỏi ngược lại:

- Ngươi biết những hình ảnh này đại biểu cho điều gì không?

Thiên Lân lắc đầu trả lời:

- Hình ảnh này ta mới chỉ thấy qua hai lần, hoàn toàn không biết bọn chúng có lai lịch thế nào.

Mặc Hương hỏi lại:

- Thế ngươi muốn biết hay không?

Thiên Lân cười trả lời:

- Ngươi tình nguyện nói chăng?

Mặc Hương trừng hắn một cái, xoay người bỏ đi.

Thiên Lân sửng người, sau đó ý thức được Mặc Hương là dạng người tâm cao khí ngạo, lập tức lắc mình ngăn trước mặt nàng, nở nụ cười nói:

- Tỷ tỷ đừng nóng nảy.

Mặc Hương lạnh lẽo nói:

- Ai là tỷ tỷ của ngươi, đi thôi.

Thiên Lân không nhượng bộ, mỉm cười nói:

- Lần đầu gặp nhau, tỷ tỷ không cho ta một chút cơ hội nào sao?

Mặc Hương thấy hắn không nhượng bộ, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ kỳ quái, chăm chú nhìn một lúc rồi vẻ lạnh lẽo từ từ giảm đi, quát nhẹ:

- Mẹ ngươi dạy cho ngươi như vậy sao?

Thiên Lân cười nói:

- Không, mẹ ta dạy ta, gặp người xinh đẹp như tỷ tỷ thì lừa về nhà rồi sau đó dùng chiêu nhà vàng nhốt nàng Kiều.

Mặc Hương vẻ mặt hơi biến, lại không hề tức giận, thở dài u oán nói:

- Câu này của ngươi sẽ khiến cho ngươi bị tai nạn.

Thiên Lân nghe vậy cau mày thử thăm dò:

- Trước giờ chưa có một người nào dám nói với tỷ tỷ như vậy sao?

Mặc Hương bật cười kỳ dị, lắc đầu nói:

- Có, bất quá toàn bộ đều bị ta giết hết rồi.

Thiên Lân biến sắc, ngượng ngùng nói:

- Sau này nói chuyện ta phải cẩn thận.

Mặc Hương trừng hắn, hừ nhẹ nói:

- Khẩu thị tâm phi, bớt bày trò trước mặt ta đi.

Thiên Lân cười khan hai tiếng rồi nói sang chuyện khác:

- Tỷ tỷ còn chưa nói hình vẽ đó có ý nghĩa thế nào.

Mặc Hương nói:

- Không được gọi ta là tỷ tỷ.

Thiên Lân rất bất ngờ, hỏi lại:

- Vì sao vậy?

Mặc Hương lạnh nhạt nói:

- Không có vì gì cả, tóm lại không thể gọi ta là tỷ tỷ.

Thiên Lân nói:

- Thế thì ta phải gọi thế nào mới được?

Mặc Hương đáp:

- Kêu tên hoặc cái khác đều có thể được.

Thiên Lân rất kỳ quái, người phụ nữ này lạnh lùng hay còn có nguyên nhân nào khác gây ra đây?

Trong lúc suy tư, Thiên Lân nói:

- Thế thì tốt, sau này ta sẽ gọi là Hoa Hồng, thế nào?

Mặc Hương sửng người, hỏi ngược lại:

- Ngươi gọi cô tay là Mẫu Đơn, phải không?

Thiên Lân đáp:

- Đúng thế, có gì không đúng à?

Mặc Hương lắc đầu, không trả lời, đưa mắt nhìn về nơi xa, toàn thân toát ra một chút thất vọng nhàn nhạt.

Thiên Lân nhạy bén cảm nhận được sự khác thường của nàng, nhưng cố làm ra vẻ không biết, nhẹ giọng nói:

- Hoa Hồng, năm vòng tròn đó có phải đại biểu cho năm khu vực lớn, còn ngũ độc trong đó đại biểu cho năm lực lượng?

Quay đầu lại, Mặc Hương nhìn hắn, gật nhẹ nói:

- Ngươi đoán không sai, năm vòng tròn đúng là đại biểu cho năm khu vực lớn, có tên là Ngũ Sắc Thiên vực. Năm con độc vật lại chính là năm lực lượng của Ngũ Sắc Thiên vực, vâng mệnh của Ngũ Sắc thần vương, chuyên môn chống đối thế giới này của các ngươi, lại phụ trách nhiệm vụ mở ra cửa thời không.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Ngũ Sắc Thiên vực? Đó là chỗ nào vậy, cô cũng đến từ đó phải không?

Mặc hương vẻ kỳ quái, nhẹ giọng nói:

- Ngũ Sắc Thiên vực là một thế giới kỳ dị đặc biệt, ngập tràn linh khí của năm loại thuộc tính khác nhau, thể hiện thành năm màu sắc, lại đan xen với nhau xuất hiện để dưỡng dục sinh linh. Ở nơi đó, có vô số sinh linh sinh hoạt, bọn chúng cùng nhau tuân thủ theo một quy luật nhất định, hài hòa dung hợp thành một thế giới xinh đẹp. Nhưng đó chỉ là tình hình mới ban đầu mà thôi, sau đó có một chủng tộc đặc thù xuất hiện ở đó lập tức thay đổi mọi thứ, khiến thế giới vốn hài hòa xinh đẹp ngập đầy máu tanh bạo lực.

Thiên Lân hiếu kỳ hỏi:

- Chủng tộc như thế nào có thể thay đổi mọi thứ?

Mặc Hương cười cười, hơi cay đắng, nhẹ than:

- Trong Ngũ Sắc Thiên vực, ban đầu hết không có nhân loại. Nhưng sau đó không biết vì sao, nhân loại lại đột nhiên xuất hiện, làm rối loạn mọi thứ, khiến thế giới xinh đẹp tràn đầy dục vọng và máu tanh.

Thiên Lân sửng người, ngạc nhiên nói:

- Nhân loại? ồ, cũng đúng, chủng tộc càng thông minh, nắm giữ trí tuệ càng cao thì càng có tham muốn chiếm giữ.

Mặc Hương nói:

- Ngũ Sắc Thiên vực nguồn gốc từ đâu không ai biết rõ, thống trị tối cao nhất ở đó trở thành Ngũ Sắc thần vương, đến nay nghe nói đã trải qua lịch sử năm ngàn năm. Hiện nay, thực lực Ngũ Sắc Thiên vực không tiến lên, đã đạt đến cực hạn của sự cường thịnh, vì thế một lòng muốn khuếch trương lãnh thổ, thôn tính Nhân Gian giới.

Thiên Lân thất kinh, hỏi tiếp:

- Theo như tỷ tỷ nói, tỷ cũng do Ngũ Sắc thần vương quản lý rồi?

Mặc Hương lắc đầu nói:

- Không phải, ta đến từ Hắc trì Huyền vực, không chịu sự quản lý của Ngũ Sắc thần vương. Trong Ngũ Sắc Thiên vực, chín mươi phần trăm đều là khu vực do Ngũ Sắc thần vương thống nhất, nhưng luôn có một số địa phương đặc thù mà Ngũ Sắc thần vương phải e ngại, đó là roi dài không đánh kịp.

Hiểu được tình hình đại khái, Thiên Lân hỏi:

- Năm vòng tròn đại biểu cho Ngũ Sắc Thiên vực, thế năm con độc vật chia ra đại biểu thế nào? Vì sao trước đây ta chưa từng thấy hình vẽ này, trong năm con độc vật có hai dạng tương đối sáng tỏ, còn ba dạng lại hơi ảm đạm?

Mặc Hương trầm tư một lúc rồi trả lời:

- Năm con độc vật là năm đại thế lực thủ hạ của Ngũ Sắc thần vương –dùng hình thức để thể hiện ở nhân gian, dùng năm loài độc vật làm linh vật để thờ. Linh vật thờ khác nhau đại biểu cho thế lực khác nhau, do những người khác nhau quản lý. Trước đây, trong hình vẽ ngươi nhìn thấy được, con mọt và con nhện ánh sáng chói mắt, điều đó cho thấy hai thế lực này đã xuất hiện ở nhân gian, còn ba thế lực kia chưa xuất hiện.

Thiên Lân hỏi:

- Người trong Ngũ Sắc Thiên vực và chúng ta cơ hồ giống nhau, phải như thế nào mới có thể phân biệt được đối phương có phải là người Ngũ Sắc Thiên vực không?

Mặc Hương điềm nhiên cười nói:

- Rất đơn giản, cao thủ Ngũ Sắc Thiên vực trên người đều có tiêu chí của Ngũ Sắc Thiên vực, đó chính là hình vẽ của năm loại độc vật. Theo ta biết được, Ngũ Sắc Thiên vực chia thành năm màu đỏ, xanh, xanh lam, xanh lục, đen, trong đó màu đỏ ứng với con rết, chính là đứng đầu trong ngũ độc, linh vật nằm ở trước ngực, rất khó phát giác được. Màu xanh ứng với con mọt, linh vật khắc ở trên tay phải. Màu xanh lam tương ứng với ong độc, linh vật khắc trên tay trái, màu xanh lục tương ứng với rắn độc, hình ảnh khắc trên trán, tương đối rõ nét. Màu đen tương ứng với con nhện, hình vẽ linh vật xuất hiện trên má trái, lưu ý một chút có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thiên Lân nghe vậy, trầm ngâm nói:

- Theo như tỷ vừa nói, trong năm con độc vật có ba con không dễ tìm thấy, phải cẩn thận mới được. Nhưng ta muốn biết, mục đích của tỷ và Mẫu Đơn tiến vào nhân gian làm gì?

Mặc Hương điềm nhiên đáp:

- Ngũ Sắc Thiên vực có rất nhiều bí ẩn, không thể vài câu có thể nói hết được. Lần này ta đến nhân gian thật ra là để ngăn trở Ngũ Sắc thần vương phát động xâm lược. Còn về Mẫu Đơn, mục đích cô ta cũng tương tự như ta, sau này ngươi có gặp cô ta đừng ngại hỏi thẳng.

Thấy nàng dường như không muốn nói nhiều, Thiên Lân cũng không hỏi nhiều, kiến nghị:

- Nếu tỷ đến nhân gian để ngăn trở bọn họ, chi bằng tỷ cùng ta trở về Đằng Long cốc, chúng ta cùng nhau ngăn cản chuyện này phát sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK