Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có quyết định rồi, Thiện Từ cũng không chần chừ, thi triển thuật khinh thân không nhanh không chậm tiến gần đến trung ương khe núi băng. Tiến vào trong cốc rồi, Thiện Từ ý đồ dùng mũi chân kích vào mặt băng, phát hiện có thanh âm truyền ra, nhưng chỉ chớp mắt đã bị một loại sức mạnh không thấy được nuốt mất, hình thành một thế giới im lặng kỳ lạ. Hoàn cảnh như vậy vô cùng quỷ dị, nếu có người ngầm đánh lén, chỉ bằng thính giác thì tuyệt đối không cách gì né được.

Nghĩ đến đây, Thiện Từ quay đầu nhìn lại, giảm tốc độ tiến lên. Khi đến giữa khe núi băng, một thanh âm thình lình đột ngột khiến tâm thần hắn thất kinh.

- Con sói thiếu niên, hoan nghênh ngươi đã đến thế giới của ta.

Thiện Từ cố gắng trấn tĩnh, chất vấn:

- Người nào đó, nhanh hiện thân.

Giữa hư không, thanh âm đó vang lên:

- Duyên hãy thâm sâu, thời cơ còn chưa đến, ngươi không cần phải nóng nảy. Hôm nay, ngươi đến đây là tìm kiếm thân nhân, ta nói có đúng không?

Thiện Từ ngầm cảnh giác, bố trí phòng ngự quanh người nghiêm mật, giọng lạnh lùng nói:

- Ngươi bắt hắn đi phải không?

Giữa hư không, thanh âm đó nói:

- Nếu ta bắt hắn đi, thế thì không nói với ngươi những chuyện này.

Thiện Từ phản bác lại:

- Nếu không phải ngươi làm, vì sao ngươi biết được chuyện này?

Thanh âm đó nói:

- Thiên địa vô cực, dưỡng dục vô cùng thần bí. Ta làm sao biết chuyện này, ngươi không cần phải hỏi tới. Ngươi cũng chỉ muốn biết được tung tích thân nhân của ngươi mà thôi.

Thiện Từ nghi hoặc nói:

- Ngươi biết hắn đang ở đâu?

Thanh âm đó nói:

- Ta tự nhiên biết được, cũng có thể nói cho ngươi, nhưng có một điều kiện, ngươi phải đáp ứng.

Thiện Từ hỏi:

- Điều kiện thế nào, ngươi nói ra nghe xem.

Thanh âm kia nói:

- Điều kiện rất đơn giản, ngươi để dấu vân tay lưu lại ở nơi này.

Thiện Từ nghi hoặc nói:

- Dấu tay? Ngươi muốn lấy cái đó làm gì?

Giọng nói đó trả lời:

- Đó là chuyện của ta, không cần phải nói cho ngươi biết. Bây giờ ta cho ngươi thời gian tính toán, nếu như ngươi không tình nguyện, ngươi có thể tự động đi.

Thiện Từ không nói, suy nghĩ dụng ý của người thần bí. Hắn muốn dùng dấu tay của mình để xem chỉ tay hay còn có ý đồ nào khác? Ngẫm lại, Thiện Từ không hiểu được, nhưng suy xét đến an toàn của Ngạc Tây, lại thêm một dấu tay cũng không có gì lớn lắm, vì thế hắn quyết định mở miệng nói:

- Được, ta đồng ý với ngươi.

Bật cười ha hả, thanh âm đó nói:

- Thế thì tốt, ngươi tùy ý lưu lại dấu tay phải của ngươi trên chỗ nào trên tầng băng phụ cận, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết điều ngươi muốn biết.

Thiện Từ liếc chung quanh, ấn dấu tay xuống một khối nhũ băng ở quanh đó.

- Được rồi, đến ngươi rồi.

Giữa hư không, thanh âm đó nói:

- Thân nhân của ngươi hiện nay ở tại Ác Ma cốc, cách nơi này chừng một ngàn ba trăm dặm, ở đó núi băng san sát, cửa khe núi có một tượng băng khổng lồ, chính là một cái đầu ác ma, ngươi liếc qua có thể thấy rõ. Còn phương hướng thì đi về phía Bắc hơi ngã qua Đông. Trong cốc nguy cơ trùng trùng, ngươi phải cẩn thận.

Thiện Từ kinh ngạc nói:

- Ác Ma cốc? Đây là nơi nào, bọn họ vì sao muốn bắt lấy thân nhân của ta?

Thanh âm nói:

- Con đường định mệnh, không thể tiến vào. Ngươi đến nơi đó sẽ tự mình hiểu rõ mọi thứ.

Thiện Từ hỏi:

- Ý thế nào, ngươi nói rõ một chút.

Trong cốc, im lặng yên tĩnh, không có tiếng trả lời nào. Thiện Từ lại hỏi hai lần, xác định người đó không muốn trả lời, mới đi về phía Ác Ma cốc với lòng đầy nghi hoặc.

Đợi khi Thiện Từ rời đi rồi, giữa khe núi băng lóe lên ánh sáng nhạt, một lão già mù hai chân tàn phế, toàn thân đen ngòm xuất hiện ở nơi Thiện Từ dừng lại trước đó. Hình dạng lão xấu xí già nua khó nhìn, thiên hạ khó gặp, không phải là vị Quỷ Vu mà Bạch Đầu Thiên Ông đã từng gặp qua trước đây sao? Lúc này đây, lão ngửng đầu nhìn chăm chú, dường như đang đánh giá dấu tay của Thiện Từ lưu lại, miệng phát ra tiếng cười quái dị chói tai.

- Đã bao nhiêu năm qua rồi, ngày này cuối cùng cũng đã đến rồi. Ha ha ha …

Tiếng cười âm lạnh quanh quẩn trong không trung, sau khi kéo dài giây lát, liền cùng biến mất với hình bóng của Quỷ Vu.

Rất lâu sau, một bóng người từ xa bay đến, thỉnh thoảng nhấp nhô trên mặt tuyết, nhanh chóng đến bên ngoài khe núi băng. Nhìn cẩn thận đó là một hình bóng màu xanh nhạt, hình dáng nhiều đường cong, dáng điệu uyển chuyển có một vẻ đẹp không tả bằng lời được.

Đến bên ngoài khe núi băng, Vũ Điệp nhìn đại khái một chút, hoàn toàn không quá lưu ý, sau đó liền bay ra, trực tiếp vượt qua không trung khe núi băng để tiếp tục tiến lên. Trên đường đuổi theo, Vũ Điệp phát hiện Thiện Từ lưu lại ký hiệu, trong lòng hơi kinh ngạc vui mừng, lại có phần bất an. Vui mừng vì phát hiện được tung tích của Thiện Từ, sẽ rất nhanh chóng tìm được hắn. Lo lắng chính là Thiện Từ trên đường đi lưu lại ký hiệu, điều này có cho thấy Thiện Từ phát hiện tình hình yếu thế nào đó, vì đề phòng vạn nhất mà đã chuẩn bị trước cho tốt chăng? Nếu là như vậy, Thiện Từ chuyến này đi gặp đầy những nguy hiểm. Nghĩ đến đây, Vũ Điệp trên đường đi tâm thần căng thẳng, trên đường đi mơ mơ hồ hồ, ngoại trừ quan sát những ký hiệu Thiện Từ lưu lại, rất nhiều chuyện đã bị nàng bỏ sót không nhìn đến.

Lại nói đến Thiện Từ, đã có mục tiêu rõ ràng rồi, hắn lập tức tăng nhanh tốc độ, hơn nữa còn lưu lại ký hiệu trên đường đi, thẳng tiến về Ác Ma cốc.

Trên đường đi, Thiện Từ không hề dừng lại chút nào, giữ nguyên tốc độ cực nhanh. Cứ như thế, hắn nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Vũ Điệp đang trên đường truy đuổi, hai người một trước một sau theo nhau trên Băng Nguyên.

Do cự lý khá xa, Thiện Từ trên đường đi tốn không ít thời gian. Khi đến lân cận Ác Ma cốc, bầu trời đã tối sầm trở lại, không trung lơ lửng hoa tuyết như lông ngỗng lớn. Giảm tốc độ tiến lên, Thiện Từ bắt đầu thu lại khí tức, cẩn thận vô cùng đi xuyên qua vài dặm, phía trước liền xuất hiện một khe núi hẹp rất lớn. Nhìn cẩn thận, Thiện Từ phát hiện, khe núi hẹp lớn này có phần đột ngột trên vùng Băng Nguyên, khiến người ta có cảm giác liên miên không ngừng. Cũng giống như địa hình Băng Nguyên, địa thế nơi này rộng rãi, một vùng bằng phẳng, tuy núi băng san sát so với trước đó cũng không thiếu, nhưng chỉ có một cái khe núi hẹp và lớn rõ ràng có phần không hợp lý lắm. Sau khi quan sát, Thiện Từ thấy ngoại trừ khe núi hẹp và lớn có phần đột ngột ra, hoàn toàn không phát hiện tình hình nào khác. Vì vậy, hắn cẩn thận tiến lên, đến bên bờ của khe núi hẹp lớn liền nhìn xuống thăm dò, kết quả phát hiện cái khe núi hẹp dài vài dặm này không ngờ lại sâu đến vài trăm trượng, bên dưới có núi lạ đá quái tung hoành đan xen, một bộ phận có băng tuyết che phủ, một bộ phận không có, hình thành cảnh tượng quái dị trắng đen rõ ràng.

Chăm chú nhìn một lúc, Thiện Từ thôi không nhìn nữa, liếc đến đầu cuối của khe núi hẹp, bất ngờ phát hiện ở đó có một vùng sương trắng lúc ẩn lúc hiện. Thấy không được hợp lý, Thiện Từ vội vàng đề cao cảnh giác, cẩn thận bay xuống vào lòng khe núi, thân thể nép theo vách đá âm thầm tiến lên, chầm chậm đến gần đầu cuối của khe núi hẹp. Khoảng chừng một thời gian, Thiện Từ đến gần đầu của khe núi hẹp, cẩn thận tra xét tình hình chung quanh, phát hiện ở đầu tận cùng của khe núi hẹp có một pho tượng đá to lớn, nhìn hệt như một cái đầu người, khuôn mặt dữ tợn tựa như ác ma. Phía sau bức tượng đá chính là tận cùng của khe núi, ở đó có một huyệt động đen ngòm, do bởi ánh sáng không có nên Thiện Từ không cách gì nhìn rõ ràng được.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiện Từ trong lòng kinh ngạc, ngầm nói:

- Nơi này là Ác Ma cốc, quả thật khiến người ta khó mà tin tưởng được.

Trầm tư giây lát, Thiện Từ tĩnh tâm ngưng thần, phát xuất một chùm sóng thăm dò bí ẩn, bắt đầu tiến hành thăm dò cẩn thận lối vào của Ác Ma cốc. Đối với Thiện Từ, hắn từ nhỏ đã theo học Tuyết Sơn thánh tăng, tinh thông Phật pháp, đối với việc thăm dò không được như Thiên Lân, nhưng hắn lại là con của Lang Vương, người thừa kế của Hắc Thủy nhất tộc, có những chỗ đặc thù Thiên Lân không cách gì so sánh được. Trước mắt, Thiện Từ thi triển sóng thăm dò hoàn toàn không phải tuyệt học của Phật môn, mà do Lang Vương truyền thụ, chính là món đồ chơi của Đạo gia. Điểm này và thân thế của Lang Vương có liên quan, vì thế Thiện Từ không chỉ tinh thông Phật pháp, mà cũng học được không ít pháp quyết của Đạo gia.

Thông qua màn đêm, Thiện Từ phát hiện lối vào của Ác Ma cốc vô cùng khác lạ, có một tầng kết giới không thấy được đang ra sức che dấu tà ác ở bên trong. Ngoài ra, ở lối vào của Ác Ma cốc còn có một luồng khí tức bí mật lúc ẩn lúc hiện, điều này khiến Thiện Từ hơi nhức đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK