Lục Vân lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không hạ xuống ngay. Chàng sau khi quan sát cẩn thận rồi, liền phân tích kỹ tình hình của địa phương này. Theo suy nghĩ của Lục Vân, nơi đây tất nhiên ẩn chứa tuyệt mật, nhưng thật ra là cái gì thì còn phải quan sát thêm một bước nữa. Ngoài ra, khí tức nơi này có phần kỳ quái, rõ ràng bài xích sóng thăm dò của Lục Vân, khiến chàng khó mà phát hiện thêm gì cả.
Quan sát một lúc, Lục Vân chầm chậm hạ xuống, khi tiến gần đến phiến đá, trước mắt đột nhiên lóe lên hào quang, một kết giới ánh sáng màu xanh lam thẫm bao trùm lên phiến đá, ngăn cách chàng lại bên ngoài. Đưa tay ra, Lục Vân khẽ áp vào trên kết giới ánh sáng, dùng tâm cảm ứng nó, nhanh chóng hiểu được một số tình hình, thân thể lóe lên biến mất vào bên trong. Do phiến đá quá khổng lồ, Lục Vân chọn lựa phương thức bay vòng quanh chín ngọn núi một vòng, phát hiện bọn chúng nhìn xa như rồng nhưng nhìn gần thì có giống có không, cũng không thể nói rõ đây là cái gì.
Bay quanh một vòng, Lục Vân hạ xuống bên cạnh đầm máu, chỉ thấy một luồng khí lạnh lẽo thấu xương, với tu vi của chàng mà cũng cảm thấy trái tim như băng giá. Đầm huyết không lớn, đường kính ước chừng chục trượng, nước đầm phẳng lặng như gương, bề mặt lại có một số ánh sáng lấp lánh. Lục Vân chậm rãi tiến lên, đang dự tính nhìn cho kỹ thì đột nhiên một dấu hiệu cảnh giác xuất hiện, điều này khiến Lục Vân thất kinh lập tức lùi lại chục trượng. Ổn định được thân thể, Lục Vân định thần nhìn lại thì bên bờ hồ không biết từ lúc nào đã có thêm một người đá, thân thể cao tám trượng, hình dáng khôi ngô, trong tay cầm một cây búa hai đầu lưỡi, trong mắt lóe lên ánh xanh lục, đang hung hăng trừng chàng. Lục Vân hơi kinh ngạc, thấy người này khiến chàng không khỏi nhớ lại Dương Thiên, lần đầu hai người gặp nhau ở Thương Sơn Huyết Hà cũng có tình hình phảng phất như vậy.
Bên bờ đầm máu, người đá rống lên một tiếng, âm thanh vang dội khiến cho thân thể của Lục Vân phải run lên, có chút hoảng sợ.
- Ngươi đi đi, nơi này không hoan nghênh ngươi.
Lục Vân lùi lại vài trượng, quan sát vẻ mặt của người đá, phát hiện hắn đang tức giận, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.
- Tại hạ là Lục Vân, lần đầu đến đây, không biết các hạ là ai, vì sao lại không hoan nghênh ta vậy?
Người đá gào lên nói:
- Nơi này không hoan nghênh người của Vĩnh Dạ thành, ngươi cút nhanh, nếu không ta sẽ không khách khí.
Lục Vân kinh ngạc hỏi lại:
- Vĩnh Dạ thành? Có ý gì đây? Ta không phải người của Vĩnh Dạ thành gì cả, ngươi chớ có nhìn sai người.
Người đá lặng đi một chút, sau đó rống lên:
- Chớ có nói lung tung, cả thế giới này ngoại trừ Vĩnh Dạ thành và Kính Ảo thời không ra thì căn bản không có nhân loại.
Lục Vân nhìn vẻ mặt của hắn, biết hắn không nói dối, lập tức giải thích:
- Các hạ chớ có kích động, hãy nghe ta nói cho xong. Ta đến từ một thế giới khác, không thuộc về không gian này của các ngươi, đối với mọi thứ nơi này đều không biết gì cả. Trước đây, đồ đệ và người nhà của ta không biết vì sao bị cuốn rất kỳ diệu vào không gian này, ta đến chỉ để tìm lại bọn họ, hoàn toàn không có tâm gây rối loạn thế giới vốn có của các ngươi.
Người đá không tin nói:
- Người Vĩnh Dạ thành gian hiểm xảo trá, ta không tin tưởng ngươi chút nào, cút mau, nếu không ta sẽ ra tay liền.
Thấy hắn không tin, Lục Vân hơi suy nghĩ một chút, cười nói:
- Nếu như các hạ hận thù người Vĩnh Dạ thành như vậy, nghĩ nhất định rất hiểu rõ về bọn họ, chi bằng chúng ta thử làm một phân tích xem thử ta có phải là người của Vĩnh Dạ thành hay không.
Người đá nghi hoặc nhìn chàng, nghi ngờ nói:
- Ngươi không thấy như vậy là rất ngu xuẩn sao?
Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Từ xưa tới nay, biện pháp ngu xuẩn nhất là biện pháp hữu hiệu nhất. Để làm rõ lai lịch của ta, để ngươi không phải hiểu lầm ta thì làm như vậy cũng là đáng giá.
Người đá nghe vậy, chần chừ rất lâu, cuối cùng gật đầu nói:
- Được, ta sẽ xem thử ngươi có thể xuất ra hoa dạng như thế nào. Đến đây, chúng ta bắt đầu.
Lục Vân mỉm cười tiến lên vài bước, cùng người đá hỏi đáp, tiến hành cuộc khảo nghiệm.
Cũng đúng lúc đó, tại ba địa điểm khác, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh ai nấy hạ xuống, thân ở trong những hoàn cảnh khác nhau, gặp phải những việc đại khái cũng giống nhau. Nói một cách đơn giản, đây là một thế giới kỳ diệu có tám khu vực. Diệp Tâm Nghi, Hải Nữ, Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh sáu người ai nấy tiến vào những khu vực khác nhau trong bảy khu vực bên ngoài, gặp phải một số chuyện chưa từng thấy, chưa từng nghe. Muốn tiến vào khu vực ở giữa trung tâm, sáu người tất phải tìm được cửa giới hạn, trước mắt thì Hải Nữ đã tiến vào rồi, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh cũng ai nấy tự tìm được rồi, duy chỉ có Diệp Tâm Nghi tung tích không rõ ràng, Lục Vân gặp phải một người đá cố chấp. Cuối cùng sáu người có thể gặp lại nhau không, gặp trong tình hình như thế nào, điểm này ai cũng không có lời giải đáp. Ngoài ra, đây là một thế giới như thế nào, bên trong còn ẩn chứa những bí mật như thế nào?
--------------------------
Gió lạnh thấu xương, tuyết bay rợp trời.
Phía Nam cách Thiên Nữ phong chừng vài dặm, một bóng hình cô đơn đang đứng yên lặng trong gió tuyết, bóng hình đó không hề nhúc nhích chăm chú nhìn về tượng băng thần nữ trên ngọn Thiên Nữ phong, ánh mắt ẩn chứa vài phần than thở. Trên ngọn Thiên Nữ phong, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đã sớm phát giác, nhưng hai người lại không hề ngăn cản, chỉ im lặng quan sát, ai ngờ chỉ chớp mắt đã trôi qua mấy canh giờ, người đứng nhìn kia không hề thay đổi chút nào, hệt như không biết mệt mỏi, trong mắt ngoài tượng băng thần nữ ra thì dường như đã không còn có bất kỳ chuyện gì nữa rồi.
- Hoa Hồng, cô nói xem người kia nếu thật sự là tình lang của người phụ nữ này thì giữa bọn họ không phải đã quá thê lương sao?
Thở dài u oán, Mẫu Đơn hơi cảm xúc cất tiếng hỏi.
Hoa Hồng vẻ mặt kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:
- Nếu hôm qua Thiên Lân nói là thật, người đàn ông này thật sự có thể tính là một người đáng thương.
Mẫu Đơn khổ sở nói:
- Tạo hóa trêu ngươi, đây có lẽ là một ví dụ tốt nhất.
Hoa Hồng nói:
- Không trải qua trắc trở thì làm sao có thực lực của ngày hôm nay?
Mẫu Đơn nhìn Ngạo Thiên Quân Vương trong gió tuyết, khẽ than thở:
- Có lẽ điều mà lão ta thực sự mong ước hoàn toàn không phải là thực lực mà là một tình yêu tha thiết, chất phác.
Hoa Hồng u oán thở dài lên tiếng:
- Có lẽ vậy. Nhưng yêu càng nhiều thì hận càng lớn, nếu không sao lão lại muốn giết hết người thiên hạ?
Mẫu Đơn đáp:
- Đó có khả năng chỉ là một loại phương thức phát tiết của lão, tuy sai lầm rất sâu xa nhưng lại khiến người ta phải tiếc hận.
Hoa Hồng không nói, dường như đồng ý với lời nói của Mẫu Đơn, trên Thiên Nữ phong lập tức yên lặng hẳn. Lúc này, bầu trời xa xăm bay đến một đám mây đen, hiện lên rõ ràng trong gió tuyết, không bao lâu đã đến gần Thiên Nữ phong.
Ngạo Thiên Quân Vương di động thân hình, ánh mắt đang chăm chú nhìn từ từ chuyển đi, lạnh nhạt nói:
- Ngươi là ai?
Đám mây đen thu lại, hóa thành một bóng người xuất hiện bên trái Ngạo Thiên Quân Vương cách chừng vài trượng, không ngờ chính là Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên với tướng mạo quái dị.
Chăm chú nhìn Ngạo Thiên Quân Vương, Hắc Bạch Điên lạnh lùng trả lời:
- Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên, ngươi có nghe qua cái tên này chưa?
Ngạo Thiên Quân Vương nhìn lão một lúc, lạnh lẽo nói:
- Có nghe qua, đến đây có chuyện gì?
Hắc Bạch Điên đáp:
- Trên đường qua nơi này, thấy đặc biệt nên nhìn qua thôi.
Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lẽo nói:
- Ngươi đã thấy qua rồi, có thể rời đi đi.
Hắc Bạch Điên ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo nói:
- Ngươi rất kiêu ngạo.
Ngạo Thiên Quân Vương nhìn lão, hỏi ngược lại:
- Ngươi không phục phải không?
Hắc Bạch Điên thân thể chấn động, né tránh ánh mắt của Ngạo Thiên Quân Vương, thản nhiên đáp:
- Ta chỉ ngưỡng mộ đại danh Ngạo Thiên Quân Vương đã lâu, muốn nhìn cho rõ một chút.
Mặt không đổi sắc, Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lẽo như băng nói:
- Hiện nay đã nhìn rõ chưa?
Hắc Bạch Điên phản bác lại:
- Như có như không, không phân biệt được dễ dàng.
Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Có lẽ sau khi giao đấu rồi ngươi sẽ có ấn tượng sâu sắc hơn với ta.
Hắc Bạch Điên ánh mắt thất kinh, cảnh giác nhìn Ngạo Thiên Quân Vương, nói sang chuyện khác:
- Phong ấn nguyền rủa sắp sửa khai mở, ngươi lúc này gia nhập vào có thể nói không phải là thỏa đáng.
Ngạo Thiên Quân Vương đáp:
- Nếu như ngươi biết rồi thì lúc này bỏ đi còn chưa muộn.
Hắc Bạch Điên hơi tức giận, hừ giọng nói:
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi, chớ quá đắc ý. Một khi phong ấn đã mở ra rồi, thần thoại thời thượng cổ sẽ tái hiện nhân thế.
Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lùng trả lời:
- Nếu như lòng ngươi còn ý tốt, hà cớ gì phải lấy cái tên Tử Vong thành chủ?
Một câu hỏi ngược khiến Hắc Bạch Điên không còn gì để trả lời, liền tức giận hừ một tiếng rồi bay khỏi đó. Ngạo Thiên Quân Vương không thèm để ý đến, tiếp tục chăm chú nhìn bức tượng băng Thần Nữ, khuôn mặt hiện lên tình cảm êm ái hiếm thấy. Thời khắc đấy, lão dường như trở về lại thời trước đây, trước mắt xuất hiện một nụ cười xinh đẹp tuyệt vời, ánh mắt sáng rỡ ẩn chứa ngàn vạn tình cảm.