Thẳng người đón gió, tuyết bay rát người. Khí lạnh thấu xương đóng băng vạn vật, chỉ trong giây lát đã ngưng đọng thân thể của Dao Quang. Khẽ cựa quậy, Dao Quang làm vỡ băng lạnh đóng trên người, bố trí kết giới phòng ngự quanh người mới có thể xua tan được khí lạnh xâm nhập. Đứng trên ngọn Bắc Thiên Trụ phong, Dao Quang chăm chú quan sát động tĩnh vùng chung quanh, đối với sức mạnh của băng tuyết nơi này, chàng tính ra cũng có được nhận thức rõ ràng.
Ở trên Tây Thiên Trụ phong, Khiếu Thiên thấy chút khác thường của Dao Quang, trêu ghẹo:
- Thế nào vậy, gió lạnh nơi này mùi vị cũng không tệ phải không?
Dao Quang cười đáp:
- Còn tốt, chưa đóng băng vãn bối được.
Trên ngọn Nam Thiên Trụ phong, Đồ Thiên cười nói:
- Nếu như mà ngươi đã thành cột băng rồi, chúng ta cũng biến thành người băng mất.
Trên Đông Thiên Trụ phong, Sở Văn Tân nói:
- Nơi này khí lạnh rất thịnh, bất luận tu luyện loại pháp quyết nào đều phải thúc động chân nguyên chống lại luồng khí lạnh đó, nếu không cơ thể sẽ bị lạnh xâm nhập.
Dao Quang nói:
- Câu này cũng không phải tuyệt đối như vậy, giống như Thiên Lân không hề sợ khí lạnh nơi này chút nào, trong Đằng Long cốc cũng có không ít cao thủ có thể thản nhiên đối mặt.
Sở Văn Tân nói:
- Thiên Lân thân phận đặc biệt, không thể so sánh với người bình thường. Còn về phương diện Đằng Long cốc, mấy người cốc chủ tu vi đã đến mức nóng lạnh không thể xâm nhập được, tự nhiên là không hề để ý đến chút nào.
Khiếu Thiên nói:
- Điều này thực ra cũng không có gì, chỉ cần chúng ta tập quen rồi, cũng không cần để ý đến chút lạnh lẽo này.
Đồ Thiên nói:
- Hiện nay là giờ Ngọ, Thiên Lân và Ngọc Tâm đã rời đi một canh giờ, không biết có gặp phải chuyện gì hay không?
Sở Văn Tân đáp:
- Với thông minh tài trí của Thiên Lân, chắc sẽ không gặp phải chuyện nào đâu.
Dao Quang và Khiếu Thiên đưa mắt cho nhau, trong mắt toát ra một chút bất an. Thời khắc này, khi Đồ Thiên đề cập đến Thiên Lân, Dao Quang và Khiếu Thiên đều đột ngột rùng mình, một cảm giác sầu lo không nói ra được bao trùm trong lòng bọn họ, phảng phất có chuyện gì không hay xảy ra vậy.
- Dao Quang, ngươi có phải phát hiện được thế nào không?
Có phần bất an, Khiếu Thiên khẽ lên tiếng hỏi han. Dao Quang vẻ mặt kỳ dị, liếc mọi người đang bận rộn trong cốc, chần chừ nói:
- Trong lòng vãn bối đột nhiên dâng lên một bóng ma không sao xua tan được, phảng phất .. phảng phất … có chuyện gì đó đã phát sinh.
Khiếu Thiên vẻ mặt thất kinh, lo lắng lên tiếng:
- Ta cũng không an trong lòng, phảng phất có đại họa ập xuống, khiến ta khó mà bình tĩnh được.
Đồ Thiên và Sở Văn Tân nghe vậy, hai người khuôn mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thanh hỏi:
- Các vị thế nào vậy?
Dao Quang khổ sở lắc đầu, chần chừ không nói, điều này khiến cho Đồ Thiên và Sở Văn Tân càng thêm nóng nảy. Khiếu Thiên vẻ mặt nặng nề, chần chừ nói:
- Ta lo lắng Thiên Lân đã gặp chuyện rồi.
Đồ Thiên thất kinh la lên:
- Thiên Lân? Hắn không thể nào bị bất cứ chuyện gì, nếu không … nếu không …
Sở Văn Tân trong lòng đầy kinh hãi, miệng lại an ủi:
- Mọi người không cần phải suy nghĩ lung tung, Thiên Lân cơ trí hơn người, cho dù gặp phải cường địch cũng nhất định sẽ gặp hung hóa kiết.
Dao Quang và Khiếu Thiên vẻ mặt ưu tư, bất an trong lòng càng lúc càng đậm thêm, điều này khiến hai người nóng nảy bất an, đồng thời từ Thiên Trụ phong hạ xuống đến bên những người ở cửa cốc. Thấy hai người hạ xuống, Giang Thanh Tuyết đón đường, kinh ngạc nói:
- Thế nào vậy, vẻ mặt mọi người sao khó coi vậy?
Dao Quang bật cười khổ, lắc đầu không đáp. Khiếu Thiên đi vòng qua Giang Thanh Tuyết, đến trước mặt cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, trầm giọng nói:
- Cốc chủ, chúng tôi dự tính lập tức đi tìm kiếm Thiên Lân.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều thất kinh, ánh mắt lập tức nhìn hết cả về Khiếu Thiên. Triệu Ngọc Thanh hơi cau mày, trầm ngâm trả lời:
- Cớ gì phải như vậy?
Khiếu Thiên nghiêm túc nói:
- Ta và Dao Quang đều cảm thấy tâm tư không ổn, lo lắng Thiên Lân sẽ có chuyện.
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt kỳ dị, liếc Tuyết Sơn thánh tăng ở gần đó, cả hai trong mắt đều toát ra một chút chấn động kinh hãi. Lâm Y Tuyết nghe Khiếu Thiên nói, vẻ mặt lập tức lộ sự lo lắng, dịu dàng nói:
- Khiếu Thiên thúc thúc, người thật sự khẳng định Thiên Lân sư huynh có nguy khó chăng?
Khiếu Thiên khổ sở trả lời:
- Ta hy vọng chỉ là ta quá lo mà thôi.
Lâm Y Tuyết thông minh đĩnh ngộ, vừa nghe câu này lập tức tỉnh ngộ, thất thanh la lên:
- Không ổn, chúng ta nhanh đi tìm Thiên Lân sư huynh, quyết không để huynh ấy có thể gặp chuyện.
Phương Mộng Như xen vào:
- Đây chỉ là những suy đoán của chúng ta mà thôi, mọi người không cần phải rối loạn cả lên. Cho dù phái người đi tìm, chúng ta cũng phải thương nghị qua để tránh gây thêm nhiều chuyện hơn.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Sư muội nói có lý, mọi người trước tiên hãy bình tĩnh đã, chúng ta thương nghị qua một chút.
Khiếu Thiên bất an đáp:
- Thời gian cấp bách, ta sợ …
Còn đang nói, Tân Nguyệt ở bên cạnh chưa từng nói câu nào đột nhiên thân thể chấn động, vọt miệng lên tiếng:
- Không hay rồi, Thiên Lân gặp nguy hiểm!
Mọi người thất kinh mất sắc, ào ào hỏi thăm. Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết càng thêm mất tự chủ nắm lấy tay của Tân Nguyệt, hỏi tới:
- Thiên Lân (sư huynh) đang ở đâu, huynh ấy thế nào rồi?
Tân Nguyệt vẻ mặt nóng nảy, khủng hoảng bất an, vội vàng đáp:
- Ta không biết, ta chỉ cảm ứng được Thiên Lân phát ra một luồng ý niệm cố chấp, ngập đầy tình cảm không nỡ và chia lìa, dường như … dường như …
- Dường như thế nào, tỷ nói nhanh đi!
Dùng sức lắc lấy lắc để tay của Tân Nguyệt, Vũ Điệp nóng nảy hỏi tới. Tân Nguyệt nghe vậy sửng người, sau đó khôi phục lại mấy phần bình tĩnh, vẻ mặt đầy đau khổ nói:
- Đó là Thiên Lân chào từ biệt ta …
Một câu nói ra, khiến mọi người ở đó kinh hãi. Ai nấy lặng người nhìn Tân Nguyệt, dường như còn chưa từng hiểu được ý nghĩa trong câu nói của nàng. Chớp mắt, Khiếu Thiên giật mình tỉnh lại, vội vàng nói:
- Dao Quang, ngươi có thể lập tức tìm được phương vị chính xác Thiên Lân đang ở đâu không?
Dao Quang nghe vậy tỉnh lại, hơi trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu trả lời:
- Vãn bối không hề cảm ứng được chút khí tức nào của hắn, đây là chuyện hết sức ngược đời.
Giang Thanh Tuyết hoảng loạn bất an, vội vàng nói:
- Thiên Lân quyết không thể gặp chuyện được, đệ ấy quyết không thể xảy ra chuyện, nếu không thiên hạ tất sẽ đại loạn.
Lâm Y Tuyết mắt chực tuôn lệ, kéo tay Tân Nguyệt hỏi tiếp:
- Tỷ có thể cảm ứng được ý niệm cố chấp của Thiên Lân, thì nhất định có thể tìm ra được huynh ấy đang ở đâu. Tỷ hãy nhanh dẫn chúng ta chạy đến đó.
Tân Nguyệt hai môi mím chặt, đang toàn lực thúc động linh thức để truy tìm nguồn gốc của luồng ý niệm cố chấp đó, hy vọng có thể tìm được vị trí xác thực Thiên Lân đang ở đâu. Nhưng ý niệm cố chấp đó phá không bay đến, chớp mắt đã không còn. Tân Nguyệt lại không thiện nghệ thuật truy tìm, làm sao có thể tìm ra được phương vị hiện nay của Thiên Lân? Quanh đó, mọi người đều trầm ngâm không nói, ai nấy suy nghĩ phương sách, toàn lực tìm kiếm tung tích Thiên Lân. Đột nhiên, Tuyết Hồ có chút phát hiện, lớn giọng nói:
- Thiên Lân đang ở phương hướng Tây Bắc…
Phỉ Vân hỏi lại:
- Cụ thể vị trí ở nơi nào?
Tuyết Hồ lắc đầu đáp:
- Ta chỉ có thể thăm dò được phương hướng đại khái của hắn, không cách nào xác định được vị trí chính xác.
Khiếu Thiên nói:
- Thế thì ta cứ vậy mà đi tìm …
Ánh bạc lóe lên, bóng người biến mất, Khiếu Thiên chính là người đầu tiên đi tìm kiếm. Triệu Ngọc Thanh thấy mọi người đã rối loạn như vậy, liền khuyên bảo:
- Mọi người chớ nên kích động, vào lúc càng quan trọng thì chúng ta càng phải tỉnh táo…
Còn đang nói, Tân Nguyệt đột nhiên toàn thân run rẩy, một luồng khí kích động từ người nàng khuếch tán ra, lập tức hất bay những người ở quanh mình. Đồng thời, miệng Tân Nguyệt kêu lên một tiếng, thanh âm đau thương mà chói tai vô cùng, làm cho người ta cảm thấy như nát tim rách phổi. Thời khắc đó, Tân Nguyệt ngửa mặt kêu lên đau khổ, thân thể đang lơ lửng giữa không trung đột biên bắn ra, hệt như ánh sáng phá vách bay thẳng về phía Tây Bắc, chỉ trong chớp mắt đã không còn hình bóng. Phản ứng của Tân Nguyệt khiến mọi người cảm thấy không ổn, ai nấy nóng nảy vô cùng, đều muốn đuổi theo Tân Nguyệt, ai ngờ Tân Nguyệt trong lúc kích động đã thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, chớp mắt đã không còn tung tích, Thời khắc đó, cửa Đằng Long cốc mây đen nổi lên bốn bề, Dao Quang, Đồ Thiên, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp, Phỉ Vân, Băng Tuyết lão nhân đều đầy lo lắng, một sự bất an sâu sắc bao trùm lên đáy lòng của bọn họ.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kinh ngạc, thân thể đứng yên hơi lay động, rồi như người say rượu lùi bước về phía sau. Tuyết Sơn thánh tăng phát hiện sự khác lạ của ông, khẽ nói:
- Lão hữu, ông …
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt tiều tụy, cả người chớp mắt đã già đi rất nhiều, thần quang trong mắt xám mờ đi, giọng thất thểu nói:
- Truyền đời vài ngàn năm đến đây kết thúc, ta cuối cùng vẫn chạy không thoát khỏi được định mệnh.
Tuyết Sơn thánh tăng nghe vậy biến sắc, run rẩy hỏi:
- Ông nói là thần thoại trong truyền thuyết sắp sửa xuất hiện ra nhân thế?
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, vẻ mặt đầy đau thương và trầm buồn. Phương Mộng Như nhìn Triệu Ngọc Thanh, nghi hoặc hỏi:
- Đại sư huynh, có phải sư huynh phát hiện được điều gì không?
Câu này vừa phát ra, mọi người đều tỉnh lại vài phần, ánh mắt tập trung nhìn lại. Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người, khổ sở trả lời:
- Hôm nay là một ngày đặc biệt, mọi người chớ có quên nó.
Băng Tuyết lão nhân không hiểu hỏi lại:
- Sư huynh nói đặc biệt không biết có hàm ý như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh bật cười trầm buồn, nhỏ giọng đáp:
- Đặc thù của ngày hôm nay bao gồm hai ý nghĩa, thứ nhất, Đằng Long cốc hôm nay sẽ bị hủy diệt …
- Cái gì! Sao có khả năng như vậy?
Tin tức bất ngờ khiến mọi người phải kinh dị, bất kể là cao thủ Đằng Long cốc hay người khác đều bị tin tức này làm cho chấn động. Trong đó, Băng Thiên thân là người có bối phận cao nhất trong Đằng Long cốc lập tức cất tiếng chất vấn:
- Ngọc Thanh, chuyện này không phải trò đùa được, con nói phải có căn cứ đó.
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, ánh mắt ẩn chứa vẻ gì đó mà mọi người không cách gì hiểu được, tiếp tục nói tiếp:
- Thứ hai, Thiên Lân trong chốc lát trước đây đã rời khỏi nhân thế …
- Cái gì! Không, không có khả năng này! Thiên Lân tuyệt đối sẽ không chết được, tuyệt đối sẽ không …
Thanh âm kinh giận từ miệng Dao Quang, Đồ Thiên, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp, Phỉ Vân vang lên, bọn họ làm sao cũng không thể nào tin được là Thiên Lân lại đột nhiên chết đi như vậy.
Phương Mộng Như lắc lư lùi lại vài thước, lẩm bẩm nói:
- Sư huynh, chuyện đùa bỡn như vậy bọn ta không thể nào chịu đựng được.
Triệu Ngọc Thanh khổ sở trả lời:
- Sư muội, muội thấy sư huynh có phải là dạng người như vậy không?
Phương Mộng Như không đáp, trong mắt hiện lên sự thất vọng nhàn nhạt, một loại đau khổ âm thầm tràn ngập trong lòng. Giang Thanh Tuyết mặt đầy dấu lệ, hét to lên:
- Không, ta không thể nào tin được, Thiên Lân hắn tuyệt đối sẽ không như vậy mà xuôi tay ra đi.
Dao Quang đau buồn muốn chết, nhưng còn tính là tỉnh táo, ánh mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh, trầm giọng hỏi:
- Cốc chủ vì sao lại xác định Thiên Lân đã chết rồi?
Triệu Ngọc Thanh đau đớn nhìn mọi người, khẽ than:
- Vào lúc Tân Nguyệt cất tiếng kêu thảm thiết trước đây, là vì lúc đó nó cảm ứng được khí tức tan biến trước khi chết của Thiên Lân, vì thế kích động vô cùng. Luồng khí tức đó rất yếu ớt, nhưng lại chính là dấu ấn lưu lại duy nhất của Thiên Lân trước khi chết, vào thời khắc tiêu tán đã truyền khắp cả mặt đất thần châu. Luồng khí tức này đối với những người xa lạ bình thường không để ý cũng khó mà cảm ứng được. Nhưng người biết rõ Thiên Lân, chỉ cần tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định liền có thể bắt được luồng khí tức trước khi chết của Thiên Lân.
Dao Quang nghe vậy thân thể run rẩy, ánh sáng trong mắt lập tức ảm đạm đi, mất cả hồn vía đứng yên nơi đó. Mã Vũ Đào có phần bình tĩnh lạnh lùng, cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân và Ngọc Tâm ở cùng nhau, nếu Thiên Lân gặp nạn thì Ngọc Tâm đó chẳng phải là …
Triệu Ngọc Thanh bật cười phức tạp, gật đầu đáp:
- Tông chủ đoán không sai, Ngọc Tâm cũng đã khó mà thoát chết được.
Sở Văn Tân kinh hãi tức giận nói:
- Vì sao lại như vậy?
Triệu Ngọc Thanh tan nát cõi lòng đáp:
- Đây chính là định mệnh của bọn họ.
Lâm Y Tuyết khóc lóc nói:
- Ta không tin, ta không tin, Thiên Lân sư huynh tuyệt đối sẽ không rời ta mà đi, ta phải đi tìm cho được huynh ấy, chứng minh lời của mọi người chỉ để lừa phỉnh thôi.
Giang Thanh Tuyết đau lòng vô cùng, kéo tay Lâm Y Tuyết khóc lóc:
- Sư muội, ta cũng đi với sư muội, chúng ta nhất định phải tìm cho được Thiên Lân.
Vũ Điệp lên tiếng:
- Ta cũng đi, ta không tin Thiên Lân sẽ dễ dàng chết đi như vậy.
Phương Mộng Như nói:
- Đại sư huynh, chúng ta …
Lắc đầu khe khẽ, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Người nơi này không thể bỏ đi toàn bộ, chúng ta còn phải đối mặt với định mệnh.
Phương Mộng Như nói:
- Nhưng mà …
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Ý tứ của sư muội ta hiểu rõ, ta dự tính để Dao Quang đi theo hai cô Giang, Lâm tìm kiếm Thiên Lân, Vũ Điệp cũng đi theo. Còn những người khác tạm thời lưu lại, ta có an bài khác.
Đồ Thiên nghe vậy hơi không vui, y vốn muốn cùng đi với Dao Quang tìm kiếm Thiên Lân, nhưng Triệu Ngọc Thanh nếu đã mở miệng vậy rồi, y cũng không tiện phản đối. Đi đến bên cạnh Dao Quang, Đồ Thiên dùng sức vỗ vai hắn, trầm giọng nói:
- Kiên cường lên, nhất định phải tìm được Thiên Lân quay về.
Dao Quang đáy mắt đầy đau thương, gật đầu nói:
- Ta biết rồi, mọi người cứ yên tâm.
Nhìn quanh một vòng, Dao Quang liếc mọi người, sau đó chu môi huýt sáo một tiếng, liền thấy Bát Bảo phá không xuất hiện trên đầu của hắn. Kêu ba cô Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết và Vũ Điệp leo lên, Dao Quang phất tay từ biệt mọi người, cưỡi Bát Bảo bay thẳng lên tầng mây, chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích. Đưa mắt tiễn bốn người đi rồi, Triệu Ngọc Thanh dặn dò:
- Bắt đầu từ bây giờ, mọi người mang các vật trân quý trên mình, đi về phía Tây năm dặm chờ lệnh.
Từ Tĩnh kinh ngạc nói:
- Sư tổ, nơi này chúng ta không cần trông giữ nữa sao?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Các con nghe lệnh hành sự là được rồi, ta tự có lý do của mình.
Từ Tĩnh không dám hỏi nhiều, vội vàng chỉnh sửa mọi thứ lộn xộn ở cửa cốc, cùng với mọi người đi thành hàng về phía Tây năm dặm chờ lệnh. Triệu Ngọc Thanh đứng yên tại chỗ, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trong mắt đầy sự không nỡ rời xa. Tuyết Sơn thánh tăng thở dài u oán, khẽ nói:
- Cũ không đi thì cái mới không đến. Sự thay đổi của lịch sử từ trước đến giờ vẫn vậy.
Triệu Ngọc Thanh cười cười, vẻ mặt đầy khổ sở, sau khi trầm ngâm giây lát liền cùng Tuyết Sơn thánh tăng rời khỏi nơi đó. Thời khắc đó, theo bước chân đi xa của bọn họ, bánh xe lịch sử lại đang từng bước tiến lên. Khi định mệnh sắp sẵn thể hiện ngay trước mắt người đời, Băng Nguyên vào lúc đó sẽ có tình hình như thế nào được đây?
Trên ngọn Thiên Nữ phong, bức tượng băng trước kia hiện nay đã trở thành người sống, vẫn tiếp tục ngóng nhìn về chân trời phía Nam. Giống như truyền kỳ từ xưa đến nay không thay đổi, tiếp tục kéo dài sự thần bí của nó, khiến người thế gian vì nó mà sợ hãi và tiếc hận. Mẫu Đơn và Hoa Hồng chia ra hai bên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Đằng Long cốc, trong lòng nhớ nhung Thiên Lân. Vốn, Mẫu Đơn và Hoa Hồng còn thẹn thùng, không muốn để lộ ra tình cảm tương tư trong nội tâm trước mặt của nhau. Nhưng từ lúc biết được những trải nghiệm của Vân Nghê thánh nữ, hai người đều có những thay đổi rất to lớn, hiểu được cái gì gọi là đáng quý trọng.
Lúc này, cuồng phong đột nhiên nổi lên mang lại từng trận khí lạnh. Mẫu Đơn lơ đãng quay đầu, vừa hay đón lấy kình khí lạnh lẽo thấu xương đó, điều này khiến thân thể nàng lay động, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an. Phát hiện được tình trạng của Mẫu Đơn, Hoa Hồng cất tiếng hỏi:
- Thế nào, đứng quá lâu nên chân tê dại phải không?
Mẫu Đơn liếc Hoa Hồng, vẻ mặt lo lắng nói:
- Ta đột nhiên tâm thần bất định, dường như có chuyện gì đó phát sinh.
Hoa Hồng nghe vậy hơi kinh ngạc, cau mày nói:
- Với tình trạng của ngươi, chuyện có quan hệ mật thiết với ngươi chỉ có hai dạng, thứ nhất liên quan đến Ngũ Sắc Thiên Vực, thứ nhì là có liên quan đến Thiên Lân.
Mẫu Đơn gật nhẹ, hơi bất an đáp:
- Ta lo lắng là Thiên Lân …
Hoa Hồng biến hẳn sắc mặt, hỏi tiếp:
- Ngươi khẳng định?
Mẫu Đơn lắc đầu đáp:
- Ta không dám khẳng định, nhưng ta quả thật có một cảm giác kỳ quái, dường như Thiên Lân đã gặp chuyện rồi.
Hoa Hồng cau đôi mày đẹp, cúi đầu không nói, ngầm truy tìm tung tích của Thiên Lân, kết quả không ngờ lại không thu được gì. Ngửng đầu lên, Hoa Hồng nhìn Mẫu Đơn, kinh ngạc nói:
- Ta cảm ứng không được vị trí của Thiên Lân, ngay cả hoa hồng trên người hắn cũng không hề có chút đáp ứng nào.
Mẫu Đơn khổ sở nói:
- Ta cũng không cảm ứng được sự tồn tại của hắn, sợ là lần này …
Nghe được chuyện hai cô nói chuyện, Vân Nghê thánh nữ trả lời:
- Thiên Lân trước mắt ở phía Tây Bắc, khí tức lúc có lúc không, hơi có phần quái dị.
Hoa Hồng kinh ngạc nói:
- Bà có thể cảm ứng được vị trí của Thiên Lân?
Vân Nghê thánh nữ trầm ngâm đáp:
- Nói thực, Thiên Lân …
Mẫu Đơn lo lắng nói:
- Thiên Lân thế nào rồi?
Vân Nghê thánh nữ liếc hai người, khẽ thở dài:
- Tương lai của Thiên Lân tràn đầy biến số, ai cũng không cách nào nhìn thấu được hắn.
Hoa Hồng không hiểu nói:
- Điều này và tình cảnh hiện nay của hắn có quan hệ thế nào?
Vân Nghê thánh nữ trả lời:
- Có người có vận mệnh biến ảo bất định, cả đời luôn trải qua rất nhiều khó khăn.
Mẫu Đơn nghe vậy dường như hiểu ra được điều gì, hỏi tới:
- Bà nói là Thiên Lân gặp nguy hiểm?
Vân Nghê thánh nữ ánh mắt quái dị nhìn hai cô, khẽ lẩm bẩm:
- Rất nhiều khi nguy hiểm cũng là một loại kỳ ngộ.
Hoa Hồng không hiểu, hơi nóng nảy nói:
- Ý là thế nào?
Vân Nghê thánh nữ liếc về phía Tây Bắc, khẽ than:
- Ý rất đơn giản, Thiên Lân đang trải qua một lần kỳ ngộ lớn lao nhất trong cuộc đời.
Mẫu Đơn hỏi tiếp:
- Hắn có nguy hiểm lớn hay không?
Vân Nghê thánh nữ chần chừ trả lời:
- Có một số chuyện, ta thực ra không tiện nói cho các cô.
Hoa Hồng nghe vậy chấn động, hỏi liền:
- Bà nói Thiên Lân có nguy hiểm đến sinh mạng?
Vân Nghê thánh nữ bật cười phức tạp, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại bỏ qua. Lúc này Mẫu Đơn và Hoa Hồng vẻ mặt nóng nảy, hai người đưa mắt cho nhau, trong ánh mắt đầy sự lo âu.
Đột nhiên, một luồng tin tức kỳ dị truyền vào trong đáy lòng của hai cô, hóa thành một cơn đau đến nát tim rách phổi ngập tràn trong lòng của cả hai.
- Không!
Tiếng thét chói tai ngắn ngủi từ miệng Hoa Hồng vang lên, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đầy nước mắt, một cảm giác nát cả tâm can chiếm hết ý thức của nàng. Mẫu Đơn thân thể lay động, há miệng phun máu tươi, ánh sáng trong mắt lập tức ảm đạm, cả người tỏ ra không còn hồn vía.
Vân Nghê thánh nữ thấy vậy, không khỏi nhẹ tiếng thở dài, an ủi:
- Không cần phải quá đau lòng, duyên phận thuộc về các cô thì ai cũng không đoạt đi được.
Hoa Hồng đau lòng muốn chết, cứ lắc đầu quầy quậy, miệng lảm nhảm tự nói:
- Không, Thiên Lân sẽ không chết, hắn tuyệt đối sẽ không cứ thế mà lìa trần.
Mẫu Đơn vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng tươm máu, nhìn chằm chằm Hoa Hồng mới phát hiện nàng ấy với Thiên Lân tình cảm rất thâm sâu. Hít vào một hơi thật sâu, Mẫu Đơn cố gắng tỉnh táo trở lại, khẽ nói:
- Hoa Hồng, Thiên Lân còn đang mong mỏi chúng ta tiến tới, cô phải tươi tỉnh lên một chút.
Hoa Hồng ngửng đầu giật mình, ánh mắt ngây dại nhìn Mẫu Đơn, thờ ơ hỏi lại:
- Thiên Lân ở đó chờ chúng ta?
Mẫu Đơn trong lòng đau khổ vô cùng, miệng lại cố nén ưu thương, khẽ nói:
- Ở nơi không xa đó, ta dẫn cô cùng đi.
Chuyển mình đến gần, Mẫu Đơn nắm lấy tay trái của Hoa Hồng, ánh mắt chăm chú nhìn Vân Nghê thánh nữ, khẽ hỏi:
- Bà có muốn nói thêm điều gì với chúng ta hay không?
Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt quái dị, khẽ lẩm bẩm:
- Phúc họa nối nhau, chỉ có tình yêu thật sự là vô địch. Chỉ cần tình yêu của các cô có thể chống đỡ cả vùng trời đất này, hạnh phúc thuộc về các cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ mất đi.
Mẫu Đơn cau mày nói:
- Lời nói của bà dường như có thâm ý, có thể nói rõ hơn một chút không?
Vân Nghê thánh nữ lắc đầu đáp:
- Không trải qua đau thương làm sao có thể biết được quý trọng là gì? Đi đi, những màn đặc sắc thật sự bây giờ mới vừa bắt đầu mà thôi.
Mẫu Đơn trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng lại không tiện hỏi nhiều, dặn dò:
- Sau khi chúng ta đi rồi, bà một mình phải cẩn thận hơn.
Vân Nghê thánh nữ điềm nhiên đáp:
- Trăm năm ngàn năm cũng trải qua rồi, cô hà tất phải lo lắng cho ta.
Mẫu Đơn trong lòng lo lắng cho Thiên Lân, không còn tâm trí đâu để nói chuyện với bà ấy, lập tức đưa Hoa Hồng bay thẳng về phía Tây Bắc. Vân Nghê thánh nữ đưa mắt tiễn hai người bay đi rồi, khẽ lẩm bẩm:
- Băng Nguyên yên tĩnh từ giờ sẽ chiến tranh không ngừng, tình duyên ta chờ đợi vài ngàn năm có kết cục chăng?
Câu hỏi khe khẽ theo gió bay đi, tan biến trong bầu trời ngập đầy gió tuyết.