Hiện nay, trải qua vài ngàn năm, Tà Ảnh thần binh lại xuất hiện trên nhân gian, nằm trong tay của Tây Bắc Cuồng Đao nhưng nó lại hoàn toàn chưa thể hiện được uy lực vốn có. Điều này vì sao vậy? Nguyên nhân bên trong, Tỏa Hồn cũng không nói rõ được, nhưng Tỏa Hồn lại biết được một số chuyện mà Tây Bắc Cuồng Đao không biết được. Theo quan sát được của Tỏa Hồn, Tà Ảnh thần binh trước mắt bị một loại sức mạnh phong ấn đi. Tây Bắc Cuồng Đao tuy nắm giữ thần binh nhưng lại không phát huy được uy lực vốn có, ngược lại còn bị thần binh hạn chế nhiều chỗ, thế cho nên lúc trước thiếu chút nữa hắn đã chết trong tay của cao thủ bộ lạc Hồng Vũ. Điểm này Tây Bắc Cuồng Đao vẫn không hề hiểu được, hắn đến Băng Nguyên tìm hiểu nguyên do cũng như để giải mở bí ẩn bên trong thanh thần binh này. Hiện nay, thần binh bị sức mạnh không rõ phong ấn, nhưng thỉnh thoảng trên thân đao lại xuất hiện một số hình ảnh tàn khuyết, chỉ còn lại bản chất cứng rắn mà thôi. Đương nhiên, Tà Ảnh thần binh cũng không thể coi thường, năm xưa nó đã uống máu vô số giết người ngàn vạn, trong thân đao đã ngưng tụ thành tinh hồn huyết phách, có được linh tính cực mạnh. Hiện nay, Tà Ảnh thần binh tuy bị phong ấn, nhưng khí huyết sát ẩn chứa trên thân đao vẫn vô cùng mạnh mẽ, chỉ có điều người thường không cảm ứng được, duy có loại như Tỏa Hồn mới hiểu rõ được chân lý ở bên trong. Đây chính là nguyên nhân Tỏa Hồn chọn Tây Bắc Cuồng Đao để đối địch.
Trong tâm lý của Tỏa Hồn, nó có thể cảm ứng được rõ ràng luồng khí tức do thanh Tà Ảnh thần binh kia phát tán ra, luồng khí tức đó có sức hấp dẫn không tên đối với nó, muốn nuốt lấy hồn tinh phách huyết bên trong Tà Ảnh thần binh, để từ đó gia tăng thực lực của bản thân. Với cảnh giới tu luyện hiện nay của Tỏa Hồn, thực lực của nó đã đạt đến cao điểm cực hạn, muốn gia tăng thực lực thêm thì khó khăn vô cùng. Ngoại trừ có thể gặp được sức mạnh tương tự như bản thân, giống như sức mạnh của hồn tinh huyết phách trong Tà Ảnh. Vì thế Tỏa Hồn không hề do dự ra tay, đây chính là lý do của một loạt chuyện trước đây. Nhưng giao chiến càng lâu, Tỏa Hồn không được như ý, điều này khiến nó hơi cảm thấy kinh ngạc. Nguyên nhân bên trong chính là thực lực của Tây Bắc Cuồng Đao không kém là thứ nhất, hồn tinh trong Tà Ảnh thần binh ngưng đọng là nguyên nhân thứ hai, cũng chính là nguyên nhân chủ yếu nhất.
Đối với Tây Bắc Cuồng Đao, hắn hoàn toàn không hiểu rõ Tỏa Hồn, hắn cũng không biết được, bản thân có thể ép Tỏa Hồn thối lui hoàn toàn là nhờ vào sức mạnh của Tà Ảnh thần binh. Hiện nay, Tà Ảnh bị phong ấn, không những uy lực phát huy không được, mà ngay cả huyết phách tinh hồn trong Tà Ảnh cũng bị trói buộc chặt chẽ trong thân đao, đây chính là nguyên nhân vì sao mà Tỏa Hồn nhiều lần thất bại.
Hừ khẽ một tiếng, Tỏa Hồn thu lại tạp niệm, thân kiếm từ từ chuyển động chạy vòng quanh Tây Bắc Cuồng Đao rất nhanh. Tây Bắc Cuồng Đao thu lại tâm thần, nâng cao cảnh giác tinh thần phòng ngự nghiêm mật, trong lòng lại đang suy tính phải bỏ đi thế nào. Theo phân tích của Tây Bắc Cuồng Đao, tình thế hiện nay vô cùng bất lợi cho hắn, nếu như chờ đợi lâu dài tiếp theo, phòng ngự chắc chắn có sơ hở, một khi không cẩn thận có khả năng chết trong tay của Tỏa Hồn. Để cho an toàn, Tây Bắc Cuồng Đao quyết định bỏ đi, nhưng hiện nay còn chưa tìm được thời cơ thỏa đáng. Những người quan sát chung quanh thấy Tây Bắc Cuồng Đao và Tỏa Hồn giằng co, trong lòng có phần thất vọng, ai nấy bắt đầu chuyển sức chú ý đi. Ai ngờ hành động này xem là vô tình nhưng kết quả tạo thành lại khiến người ta phải giật mình.
- Người nào đó, ra đi.
Tiếng quát lạnh từ miệng Phong U vang lên, lão thân là Địa Ngục sứ giả của phái Cửu U, đối với khí tức âm u vô cùng nhạy bén, dễ dàng phát hiện được người ở gần đó.
Trương Phàm, Ứng Thiên Cừu, Tứ Dực thần sứ nghe vậy thất kinh, ai nấy triển khai sóng thăm dò, rất nhanh chóng cũng quan sát được động tĩnh của Hắc Ma. Thấy hành tung đã bị lộ, Hắc Ma cũng không hề để ý đến, lập tức bay ra cười khẽ nói:
- Trò hay xảy ra, ta tự nhiên muốn đến thưởng thức qua.
Tứ Dực thần sứ cau mày nói:
- Thì ra là ngươi, xem ra tình hình của ngươi cũng không được như ý lắm.
Hắc Ma phản bác lại:
- Ta ít ra cũng chưa từng bị người ta đè dưới núi băng, chịu cực khổ lạnh lẽo vô cùng.
Tứ Dực thần sứ nghe vậy biến sắc, giận dữ nói:
- Hắc Ma, ngươi chớ có miệng lưỡi vô lễ. Chọc giận Phong Thần phái của ta, Ma Ưng môn của ngươi cũng không có kết quả tốt đẹp gì đâu.
Hắc Ma ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Đáng tiếc ngươi là Tứ Dực thần sứ, mà không phải là U Ảo Vũ Tiên, uy hiếp của ngươi phân lượng có phần nhẹ đi một chút.
Phong U cười quái dị nói:
- Té ra là Ma Ưng môn chủ, quả thật thất kính.
Trương Phàm thấy bộ dạng muốn lấy lòng người của Phong U như vậy, châm chọc nói:
- Không ngờ được thứ tiểu quỷ không ra gì mà trong mắt của phái Cửu U ngưoi cũng là khách quý như vậy.
Hắc Ma sắc mặt xanh mét, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Các hạ là ai mà khẩu khí cuồng vọng đến như vậy?
Trương Phàm kiêu ngạo đáp:
- Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm.
Hắc Ma khinh bỉ nói:
- Ta còn cho ngươi là ai, té bất quá chỉ là một hạng vô danh tiểu tốt mà thôi.
Trương Phàm vẻ mặt biến hẳn, hơi giận dữ nói:
- Hắc Ma, với hạng phái nhỏ nhỏ ở vùng Biên Hoang của ngươi há có thể hiểu được thực lực phái Cửu Hư của ta.
Hắc ma cười lạnh đáp:
- Có thời gian tự nhiên phải lĩnh giáo qua.
Trương Phàm tức giận nói:
- Lúc nào cũng sẵn sàng.
Phong U cười ha hả nói:
- Cửu Hư đấu với Ma Ưng, thật là thú vị.
Ứng Thiên Cừu cười nói:
- Nếu như lại thêm Cửu U vào đó thì càng thêm phần thú vị.
Phong U không vui, hừ lạnh trả lời:
- Ngươi nếu có hứng thú, ta cũng tùy lúc sẽ bồi tiếp.
Ứng Thiên Cừu cười tà đạo nói:
- Ta một thân một mình cô độc, sao dám chọc vào các ngươi?
Phong U hừ khẽ một tiếng, nghe ra sự châm chọc trong lời nói của hắn, đang muốn phản bác lại vài câu, ai ngờ Tỏa Hồn rống lên giận dữ một tiếng. Thời khắc đó, mọi ánh mắt đều tập trung lại, chỉ thấy Tỏa Hồn quay cuồng bật về, đốm đen trên thân kiếm bành trướng, bề ngoài bao trùm một tầng bóng dáng màu xanh lục nhạt. Tây Bắc Cuồng Đao vẻ mặt ngạc nhiên, sau khi quan sát một lúc đột nhiên lóe lên đi mất, hắn chọn lựa rời đi theo lý trí. Những người còn lại mơ hồ không hiểu, tất cả đều cho là Tây Bắc Cuồng Đao ngầm ám toán Tỏa Hồn, nhưng hiện nay Tây Bắc Cuồng Đao đã đi rồi, Tỏa Hồn vẫn gào thét tức giận, thực ra chuyện này là thế nào đây?
Quan sát cẩn thận, Phong U, Hắc Ma, Ứng Thiên Cừu trong lòng đều dâng lên một sự kinh ngạc, cả ba người bọn họ do bởi pháp quyết tu luyện có liên quan đến thuộc tính hắc ám, nên đều mơ hồ nhìn ra được bóng sáng màu xanh lục nhạt trên thân của Tỏa Hồn là một thể linh hồn ý thức, lúc này đang toàn lực áp chế khí tức của Tỏa Hồn, muốn thôn tính lấy nó. Loại công kích này vô cùng quỷ dị, nhìn sơ qua không gì khác lạ nhưng trên thực tế lại hung hiểm vô cùng.
Trương Phàm vẻ mặt kinh ngạc, khẽ nói:
- Khí tức thật quỷ dị, chuyện này là như thế nào?
Tứ Dực thần sứ ánh mắt quái dị, kinh hãi la lên:
- U Ảo Dị Ảnh, đây chính là U Ảo Dị Ảnh đáng sợ nhất trong Hắc Ngục sâm lâm.
Phi thân bay lên, Tứ Dực thần sứ sau khi hiểu được tình hình liền chọn lựa bỏ chạy ngay. Trương Phàm trong lòng thất kinh, hành động này của Tứ Dực thần sứ vô cùng khác thường, nhìn từ phương diện khác đã phản ánh một sự thực. Nghĩ đến đây, Trương Phàm trong lòng cũng toan bỏ đi. Nhưng đúng lúc này, Tỏa Hồn sau khi giãy dụa rất nhiều, đột nhiên rống to một tiếng, toàn thân ánh đen chuyển hóa thành ngọn lửa màu đen, từ từ bức bóng sáng màu xanh nhạt bao trùm quanh người thối lui. Nhìn thấy cảnh tượng này, những người có mặt ở đó đều hơi khiếp sợ, thêm một phần hiểu biết về thực lực của Tỏa Hồn, cũng cảm thấy khiếp hãi đối với cái gọi là U Ảo Dị Ảnh. Đến lúc này, Tỏa Hồn và U Ảo Dị Ảnh giằng co một lúc, cuối cùng Tỏa Hồn thoát ly thành công khỏi cảnh nguy hiểm. Ánh nhạt lóe lên, U Ảo Dị Ảnh chớp mắt đã biến mất, hành tung quỷ dị đến cả Phong U và Tỏa Hồn cũng không hề cảm ứng được, những người khác thì càng thêm không biết gì cả.
Như vậy, trong khe núi hẹp yên tĩnh trở lại, mãi đến một lúc sau, Ứng Thiên Cừu mới đột nhiên rời đi, điều này phá vỡ yên lặng. Bật cười ha hả, Phong U nhìn những người còn lại cười quỷ nói:
- Kết quả của trò hay, ta rời đi trước đây.
Lời còn vang bên tai, Phong U liền biến mất ngay lập tức.
Trương Phàm vẻ mặt nặng nề, liếc Hắc Ma, Tứ Dực thần sứ và Tỏa Hồn đang im lặng, lập tức xoay người muốn đi không nói câu nào. Lúc này, trong gió tuyết đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, thông qua tiếng gió gào thét đập vào tai mọi người thật rõ ràng, khiến bọn họ phải chú ý. Phi thân lên, ba người một kiếm có mặt ở đó đều nhanh chóng bay ra khỏi khe núi, dừng lại giữa không trung để truy tìm tiếng bước chân kia.
- Không ổn rồi, chính là người khổng lồ Bác Phụ!
Tiếng la thất thanh chói tai của Hắc Ma khiến cho Tỏa Hồn và Trương Phàm phải chú ý.
Nhìn thật cẩn thận, ngoài mấy dặm trên mặt tuyết, một đám người khổng lồ hình dáng to lớn đang nện bước, đầu đội gió tuyết đang thẳng hướng về phía này. Trương Phàm vẻ mặt kinh hãi, cẩn thận đếm số người khổng lồ, tổng cộng có tám người. Hắc Ma tỏ ra hơi trấn tĩnh, tròng mắt đen ngòm không ngừng chuyển động, dường như đang suy tính vấn đề nào đó. Tỏa Hồn ảo hóa thành hình người, nhìn Xích Viêm dẫn đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, vẻ mặt toát ra một chút bất an.