Rời khỏi Hắc vực, Thương Nguyệt thấy được thành Hắc Ám, trong lòng hơi khiếp sợ, không khỏi nhớ lại mọi thứ trên màn ảnh thần bí. Một lúc sau, Thương Nguyệt dần bình tĩnh lại, bắt đầu từ từ đi về phía thành Hắc Ám. Do khoảng cách xa, Thương Nguyệt mất một lúc mới đi đến gần khu vực có ánh sáng, đang suy tính bước kế tiếp phải làm thế nào, liền đột nhiên cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc từ xa đang tiến đến gần.
Quay người lại, Thương Nguyệt chăm chú nhìn khu vực đen ngòm, lập tức thấy được ánh nhạt lóe qua, Bách Linh xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.
- Bách Linh, muội ở đây.
- Thương Nguyệt, thì ra là muội. Quả thật quá tốt.
Lóe lên xông đến, Bách Linh nắm lấy cánh tay của Thương Nguyệt, mặt lộ vẻ vui mừng. Thương Nguyệt cũng rất cao hứng, hỏi lại:
- Có tin tức những người khác không?
Bách Linh lắc đầu đáp:
- Sau khi ta đến đây, muội là người đầu tiên ta gặp.
Thương Nguyệt lo lắng nói:
- Không biết mấy người thế nào rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm cho được họ.
Bách Linh khẽ than:
- Chuyện này nóng cũng vô dụng, chúng ta phải bàn bạc cho kỹ. Muội đến nơi này, trên đường có phát hiện được gì không?
Thương Nguyệt đáp:
- Muội mới từ Hắc vực đi ra, nơi đó ...
Nghe xong những lời thuật lại của Thương Nguyệt, Bách Linh cũng kể qua một lượt những chuyện mình gặp phải, cuối cùng nói:
- Với tình hình trước mắt, thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không là đáng nghi nhất, thực lực cũng tương đối mạnh. Còn hai chỗ kia cũng không dễ gặp phải, nhưng chúng ta cũng cần cẩn thận.
Thương Nguyệt đáp:
- Theo những lời tỷ vừa nói, Hồn Ma Quân cuối cùng nhắc đến bốn thứ đồ, chuyện này có liên quan gì đây?
Bách Linh trầm ngâm đáp:
- Chuyện này không dễ đoán, bất quá Hồn Ma Quân khiến tỷ khiếp hãi vô cùng. Ngày xưa ở Thiên Chi đô, Linh Tôn đã từng nhắc đến một số hung thần thời thượng cổ, trong đó có cả Hồn Ma Quân. Theo Linh Tôn nói, đây là chuyện thời kỳ đại chiến thần ma cách nay cả vạn năm rồi.
Thương Nguyệt biến hẳn sắc mặt, kinh hãi nói:
- Vạn năm trước? Thế Hồn Ma Quân không phải là vạn năm bất tử thì làm sao hắn có thể xuất hiện ở nơi này?
Bách Linh lắc đầu trả lời:
- Chuyện này ta nghĩ nát đầu cũng không hiểu được, phỏng chừng muốn hiểu rõ được nguyên nhân bên trong thì cần phải tốn rất nhiều tinh lực.
Thương Nguyệt lo lắng nói:
- Theo lời vua của Hắc vực, lực lượng thứ tư trong Song Cực Thiên đó là những hung thần còn chưa biết, nếu như đều giống Hồn Ma Quân, chúng ta chẳng phải đang ở nơi vô cùng nguy cấp sao?
Bách Linh đáp:
- Chuyện đã thế này, tạm thời không nên để ý đến những hung linh ở nơi thâm sâu trong Hắc Thạch sơn, trước hết phải hiểu rõ thật ra ai đã cuốn chúng ta vào trong thế giới này, mục đích của hắn là gì.
Thương Nguyệt nói:
- Tỷ dự tính bắt tay từ đâu?
Bách Linh đáp:
- Trước khi có chứng cứ, chúng ta chỉ có thể lớn mật giả định, sau đó mới cẩn thận tìm chứng cớ. Trước mắt, thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không là đáng nghi nhất, chúng ta hãy bắt đầu từ hai nơi này.
Thương Nguyệt nhìn thành Hắc Ám lơ lửng giữa không trung khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói:
- Bách Linh, tỷ nói xem thành này từ xa nhìn giống như thứ gì?
Bách Linh chăm chú nhìn thành Hắc Ám, chần chừ đáp:
- Cái đó phải nhìn từ phương diện nào để xem xét mới được. Cảm giác thứ nhất khi vừa thấy, nó hệt như một hạt minh châu trong màn đêm, rực rỡ mà thánh khiết.
Thương Nguyệt gật đầu nói:
- Đúng thế, hệt như một viên minh châu, nhưng cũng hệt một loại pháp khí.
Bách Linh sửng người, hỏi lại:
- Pháp khí? Sao muội lại có cảm giác như vậy?
Thương Nguyệt đáp:
- Muội nghĩ đến câu hỏi cuối cùng của vua Hắc vực nên mới có cảm xúc như vậy.
Bách Linh nhìn một lúc, kinh ngạc đáp:
- Đừng nói, nhìn lâu đúng là có điểm giống một cái bảo tháp, lấp lánh ánh sáng.
Thương Nguyệt điềm nhiên nói:
- Nếu như đây là một loại pháp khí, nó đại biểu cho ý nghĩa thế nào?
Bách Linh nghĩ tới nghĩ lui, cau mày trả lời:
- Vấn đề này tỷ cũng không hiểu được.
Thương Nguyệt chuyển sang chuyện khác:
- Được rồi, không nói đến những chuyện đó nữa, hay là chúng ta hãy hành động khẩn trương, trước hết đi đến nơi nào?
Bách Linh đáp:
- Kính Ảo thời không tỷ đã qua rồi, lần này chúng ta đi thành Hắc Ám. Đi thôi.
Tung mình đi tới, hai người nhắm thẳng về phía thành Hắc Ám.
Trong Lục Dương đại điện, Hắc Ám thành chủ lúc này đang nhiệt tình tiếp đãi Bách Linh và Thương Nguyệt.
- Hai vị quang lâm chính là niềm vinh hạnh của thành Hắc Ám, hy vọng hai bên vẫn luôn duy trì được quan hệ hữu hảo này.
Bách Linh vẻ mặt bình thản, điềm nhiên đáp:
- Thành chủ nhiệt tình đãi khách như vậy, tỷ muội tôi vô cùng cảm kích. Lần này đến đây thực ra là có chuyện muốn hỏi.
Hắc Ám thành chủ Huyền Minh cười đáp:
- Hai vị có gì cứ nói ra đừng ngại, bản thành chủ nhất định biết rõ sẽ nói cạn lời.
Bách Linh bật cười điềm đạm thanh nhã, nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta lần này tiến vào trong Song Cực Thiên là bị một loại sức mạnh thần bí nào đó cuốn vào, không biết thành chủ có từng nghe qua luồng sức mạnh thần bí này không?
Huyền Minh cười khan hai tiếng, nói năng lưu loát:
- Sức mạnh thần bí của Song Cực Thiên hành động không hay được, hai vị không biết đặc tính cụ thể thì bản thành chủ cũng không cách nào trả lời cho các vị được.
Bách Linh nghe vậy không hề quan tâm, ánh mắt nhìn quanh, cuối cùng ngửng đầu nhìn lên không trung, cất tiếng hỏi:
- Nguồn sáng trên đỉnh đầu của thành chủ kia có phải là Bất Diệt thần đăng của thành Hắc Ám không?
Huyền Minh đáp:
- Không sai, đây chính là Vĩnh Minh đăng của bản thành.
Bách Linh bật cười kỳ lạ, giọng không dao động nói:
- Trước đây ta có đến Kính Ảo thời không, kính chủ Ảo Ảnh đã từng nói với ta, chỉ cần phá hủy được ngọn Vĩnh Minh đăng, thành Hắc Ám sẽ bị hủy diệt. Không biết câu này có thật không?
Huyền Minh toàn thân ánh sáng lập lòe, xuất hiện dao động nhỏ bé, rõ ràng có phản ứng.
- Lời nói của Ảo Ảnh không giả trá, hai vị có phải muốn thử qua hay không?
Bách Linh cười nhẹ đáp:
- Thành chủ thấy chúng ta nếu có lòng muốn thử thì có báo cho thành chủ biết trước hay không?
Huyền Minh cười ha hả đáp:
- Ta tin tưởng hai vị sẽ không bị lời hoa ngôn xảo ngữ của Ảo Ảnh lừa gạt. Bà ta nói với các vị điểm này chắc chắn là muốn mượn đao giết người, sau khi lợi dụng rồi mới thừa cơ giết các vị.
Thương Nguyệt chất vấn:
- Thành chủ lẽ nào không tính toán như vậy sao?
Huyền Minh cười khan đáp:
- Nếu nói không nghĩ qua thì là lừa người. Nhưng bản thành chủ sau khi suy xét cẩn thận rồi, thấy mọi người hợp tác hỗ trợ lẫn nhau thì tốt hơn. Ở nơi này, các vị bất quá chỉ là khách qua đường, chỉ cần các vị có thể hỗ trợ ta hoàn thành tâm nguyện, ta sao phải tự mình tìm kiếm phiền toái, lại có thêm cường địch nữa?
Bách Linh cười hỏi:
- Hợp tác theo lời của thành chủ không biết cụ thể như thế nào?
Huyền Minh thấy Bách Linh hỏi đến, trong lòng hơi mừng cười đáp:
- Hợp tác tự nhiên là hai bên cùng có lợi, các vị hỗ trợ ta tiêu diệt Kính Ảo thời không, ta hỗ trợ các vị tìm đồng bạn về, sau đó đưa các vị về lại, mọi người ai có nhu cầu nấy, hữu hảo lẫn nhau.
Bách Linh vẻ mặt bình thản, liếc Thương Nguyệt, ánh mắt ẩn chứa hỏi han. Thương Nguyệt trầm ngâm một lúc, cất tiếng hỏi:
- Điều kiện của thành chủ chỉ là đối phó với Kính Ảo thời không sao?
Huyền Minh sửng người, rõ ràng câu hỏi của Thương Nguyệt mở ra một số tình huống.
- Hai vị hỏi như vậy là lo lắng không nắm vững hay là ...
Thương Nguyệt lạnh lẽo đáp:
- Thành chủ hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ muốn hỏi cho rõ, nếu như gặp phải người của Hắc vực hay là một số cô hồn dã quỷ, chúng ta có phải nhúng tay vào hay không?
Huyền Minh trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
- Địch nhân lớn nhất của bản thành là Kính Ảo thời không, các vị chỉ cần hỗ trợ ta loại trừ bọn họ là đủ rồi, chuyện khác ta tự biết xử lý.
Thương Nguyệt hỏi tiếp:
- Nếu chúng ta không muốn nhúng tay vào ân oán giữa hai bên, thành chủ sẽ có thái độ như thế nào?
Huyền Minh nhìn hai nàng, trầm giọng đáp:
- Hai vị chắc hiểu rõ, bản thành và Kính Ảo thời không đối địch đã vài ngàn năm, tích oán cũng thâm sâu, vì tiêu diệt đối phương mà không tiếc gì cả, bao gồm cả những phương thức cực đoan. Như vậy, các vị ở giữa hỗn loạn, cho dù không có lòng giúp ai đi nữa sợ là cũng bị dính líu đến.
Thương Nguyệt ánh mắt hơi biến, lạnh lẽo đáp:
- Thành chủ đây là đang uy hiếp tỷ muội chúng ta phải không?
Huyền Minh đáp:
- Ta chỉ nói thực ra thôi để các vị cân nhắc lợi hại. Thế giới này của chúng ta mạnh được yếu thua, không có thực lực liền uổng phí hết thảy. Nếu hai vị thật sự cho là có tình cảm vĩnh viễn không thay đổi, thế thì quá ngây thơ rồi.
Bách Linh hỏi lại:
- Thành chủ sống ở trong thế giới không có tình cảm thế này không biết có cảm giác như thế nào?
Huyền Minh hừ lạnh đáp:
- Vương giả muốn chính là quyền thế, mà không phải nhìn đến tình cảm không thấy.
Thương Nguyệt hừ giọng đáp:
- Nói như vậy, thành chủ vô tình vô nghĩa, ai dám hợp tác với thành chủ đây?
Huyền Minh ánh mắt lạnh lại, âm hiểm đáp trả:
- Hai vị nói chuyện luôn chống đối bản thành chủ mọi thứ, lẽ nào đã có được hiệp nghị với Kính Ảo thời không?
Bách Linh lạnh lẽo đáp:
- Thành chủ là người thông minh, chắc đã nghĩ ra được, nếu chúng ta thật sự đạt được hiệp nghị với Kính Ảo thời không, lúc này sẽ không dùng loại giọng điệu này để tranh luận với ông. Nói cho cùng, chúng ta hiện nay còn đang suy tính. Dù sao đến một nơi có hoàn cảnh xa lạ luôn cần có một hậu thuẫn tương đối mạnh mẽ thì mới tiện cho việc hành sự.
Huyền Minh nghe vậy, tâm tình có ổn hơn, nhưng không vui nói:
- Mục đích của các vị như thế nào, nói thẳng thắn ra đi.
Bách Linh cười đáp:
- Hợp tác là một chuyện rất cần thận trọng, thành chủ nếu như thành tâm hợp tác với chúng ta, tự nhiên phải dùng hành động thể hiện để chúng ta được thấy một số thực tại nào đó.
Huyền Minh quát lên:
- Một số thực tại các vị muốn thấy là thế nào?
Bách Linh điềm đạm thanh nhã đáp:
- Giống như đồng bạn của chúng ta giờ này ở nơi nào, bọn họ có gặp nguy hiểm hay không, khi trước ai đã cưỡng ép cuốn chúng ta vào trong thế giới này?
Huyền Minh hừ giọng nói:
- Những chuyện này ta tự nhiên có thể nói cho các vị biết, nhưng ta làm thế nào mới có thể tin được các vị?
Thương Nguyệt đáp:
- Rừng nào cọp nấy, ở trong Song Cực Thiên rồi mà thành chủ còn phải sợ chúng ta không thành tâm sao?
Huyền Minh hơi giận nói:
- Nói nhảm, bản thành chủ từ trước đến giờ chưa từng sợ ai.
Thương Nguyệt phản bác lại:
- Như vậy, thành chủ lo lắng điều nào đây?
Huyền Minh cứng họng, bị hai cô hỏi cho không mở miệng được, trong lòng hơi ít nhiều tức giận.
Bách Linh dường như nhìn thấu ruột gan của ông ta, chuyển sang chuyện khác:
- Thành chủ, trước đây có đồng bạn của chúng ta đi qua nơi này không?
Huyền Minh hừ khẽ một tiếng, trả lời:
- Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đã từng qua nơi này để tìm kiếm phụ thân của ông ta.
Bách Linh và Thương Nguyệt nghe vậy rất mừng, đưa mắt cho nhau, để Thương Nguyệt mở miệng hỏi:
- Thành chủ, bọn họ hiện giờ ở đâu, hay là còn có tin tức nào khác không?
Huyền Minh chần chừ một lúc trả lời:
- Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đã rời đi rồi, nhưng ta có biện pháp tìm bọn họ về được. Còn về hai đồng bạn khác của các vị thì hiện nay đang ở Kính Ảo thời không. Ngoài ra, trong Kính Ảo thời không có một bức vẽ, việc các vị đến đây chắc chắn có quan hệ đến bức tranh đó.
Bách Linh hỏi tới:
- Bức tranh? Có phải là một bức tranh biến hóa khó lường không, có thể đem cảnh tượng cách ngàn dặm đến ngay trước mặt không?
Huyền Minh trầm ngâm trả lời:
- Đó là bí ẩn của Kính Ảo thời không, ta hoàn toàn không biết rõ lắm. Ta chỉ biết được, một khi thiêu hủy bức ảnh đó, Kính Ảo thời không sẽ bị hủy diệt.
Bách Linh nghe vậy hơi thất vọng, liếc Thương Nguyệt, đứng lên cất lời:
- Đa tạ thành chủ cho biết những thứ này, còn chuyện hợp tác, chúng ta sẽ suy xét cẩn thận.
Huyền Minh trầm giọng nói:
- Hai vị muốn rời đi?
Bách Linh đáp:
- Lần này đến đây chúng ta chỉ muốn hiểu thêm về thành chủ. Còn chuyện hợp tác, mới đầu gặp mặt còn chưa tiện để ra kết luận.
Huyền Minh lạnh lẽo đáp:
- Nói tuy là vậy, nhưng cách vị một khi rời khỏi bản thành sẽ theo vào bên Kính Ảo thời không, lúc đó bản thành chủ chẳng phải trở nên nuôi ong tay áo sao.
Thương Nguyệt lên tiếng:
- Thành chủ cho là lưu chúng ta lại thì bọn ta sẽ nhất định hợp tác với ông sao?
Huyền Minh lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Ít ra cũng không gia nhập phe Kính Ảo thời không.
Thương Nguyệt hừ giọng nói:
- Chúng ta một đoàn sáu người, thành chủ làm như vậy chính là tuyệt đường rút lui rõ ràng, chắp tay dâng chúng ta cho Kính Ảo thời không. Điểm này thành chủ đã từng nghĩ đến chưa?
Huyền Minh không vui đáp:
- Ta tự nhiên hiểu rõ đạo lý bên trong. Nhưng các vị do dự, lúc trước Lục Vân nói cũng bộ dạng lập lờ nước đôi, ai biết được các vị cuối cùng có chọn lựa Kính Ảo thời không quay đầu đối phó với bản thành hay không.
Thấy cục diện có phần giằng co, Bách Linh cười nói:
- Suy nghĩ của thành chủ chúng ta có thể hiểu được, giống như mục đích đến đây của chúng ta, thành chủ cũng đã biết được rồi. Hai bên hoàn toàn không có ân oán, chúng ta có đáng để thành chủ làm như vậy chăng? Trước đây, kính chủ Ảo Ảnh cũng đã mở lời nhờ ta hỗ trợ bọn họ, nhưng ta hoàn toàn không đồng ý, bởi vì chúng ta không có lòng nhúng tay vào ân oán giữa các người, không muốn phá vỡ thế giới của các người.
Huyền Minh hừ giọng nói:
- Chỉ nói suông như vậy thì cô cho là bản thành chủ ta tin tưởng các vị sao?
Thương Nguyệt lạnh lẽo đáp trả:
- Thành chủ nói là như vậy là dự tính chủ yếu muốn lưu hai người chúng ta ở lại?
Huyền Minh nói:
- Bản thành chủ hoàn toàn không muốn cưỡng ép hai người các vị ở lại, nhưng cũng không thể để hai vị rời đi.
Thương Nguyệt chất vấn:
- Thế thành chủ muốn làm thế nào?
Huyền Minh nhìn hai người, nghiêm túc đáp:
- Để lại một người.
Thương Nguyệt ánh mắt hơi biến, trầm giọng nói:
- Nếu như chúng ta cố chấp muốn đi thì sao?
Huyền Minh đáp liền:
- Thế thì phải động thủ thử coi.
Thương Nguyệt không nói, nhìn Bách Linh, suy nghĩ về vấn đề này. Bách Linh cau đôi mày đẹp, trầm ngâm nói:
- Thành chủ nắm chắc lưu được hai người chúng ta?
Huyền Minh lạnh lùng đáp:
- Bản thành chủ có được tự tin đó.
Bách Linh không nói, theo quan sát của nàng, vẫn không thấy được rõ thực lực của Huyền Minh, không dám khẳng định có khả năng rời khỏi nơi đó hay không.
Thương Nguyệt ngửng đầu nhìn Bách Linh, điềm nhiên nói:
- Nếu như thành chủ cố chấp như vậy, thế thì chúng ta cũng muốn được thấy một lần xem như được mở rộng tầm mắt.
Bách Linh ánh mắt khẽ động, cười nhẹ nói:
- Cũng được, khó có được cơ hội như vậy. Xin mời thành chủ.
Huyền Minh ánh mắt quái dị, hỏi lại:
- Hai vị không hối hận chứ?
Thương Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Câu này thành chủ hỏi không thích hợp rồi.
Huyền Minh hừ giọng nói:
- Rất có ngạo khí, hy vọng thực lực hai vị cũng được như vẻ đẹp của hai vị, không khiến cho bản thành chủ phải thất vọng.
Đảo người hạ xuống, Huyền Minh chầm chậm bước đến gần hai người.
Bách Linh quét mắt quanh đó, kéo tay Thương Nguyệt lùi lại chục trượng, né tránh sáu cột đá kia, chọn lựa một nơi rộng rãi. Huyền Minh thấy vậy tự cao ngạo cất tiếng:
- Cuộc chiến này quan hệ đến lợi ích và danh dự giữa hai bên, hai vị cứ phóng tay mà làm cho thoải mái. Nếu như hai vị thắng trận, bản thành chủ sẽ tự mình đưa tiễn hai vị rời đi. Nếu như bản thành chủ giành thắng lợi, thế thì theo lời trước đây, trong các vị phải lưu lại một người ở đây làm khách.