Một lúc sau, hai người đến bên ngoài thành Hắc Ám, quan sát ở cự ly gần mới phát hiện thành này hùng vĩ tráng lệ, quả thật khiến cho người ta phải thán phục. Khi cửa thành xoay tròn đối diện với ba người, kết giới ánh sáng bảo vệ thành Hắc Ám tự động để lộ ra một cửa ánh sáng, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi theo người đó tiến vào bên trong thành Hắc Ám. Đứng ở cửa thành, Lục Vân đánh giá qua cảnh tượng trước mắt, phát hiện trên cửa thành có khắc hai chữ “Nam Môn”, trên tường thành lại không có binh sĩ nào cả.
- Xin mời hai vị vào thành, đến lúc đó sẽ có người dẫn đường.
Người đó nói lại một câu rồi sau đó xoay người đi ra. Diệp Tâm Nghi nhìn cổng thành chầm chậm mở ra, kinh ngạc than thở:
- Một thành trì khổng lồ như vậy, thật ra được xây dựng như thế nào?
Lục Vân đáp:
- Điều này không quan trọng, điều quan trọng chính là ý nghĩa của việc tồn tại thành này như thế nào?
Chậm bước tiến lên, Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh đi vào.
Trên đường đi, một thân hình khổng lồ cao cả trượng, toàn thân hiện ánh máu chăm chú nhìn Lục Vân và Diệp Tâm Nghi, đôi mắt màu xanh lam thẫm toát ra mấy phần nghi ngờ.
- Hoan nghênh hai vị quang lâm đến thành Hắc Ám, ta là Nam Thành thần tướng Hỏa Vũ.
Lục Vân dừng chân cách cả trượng, mỉm cười nói:
- Té ra là Hỏa Vũ tướng quân, thật thất kính. Ta là Lục Vân, đây là sư muội của ta Diệp Tâm Nghi.
Hỏa Vũ liếc hai người, xoay mình vừa đi vừa nói:
- Hai vị mới đến đây lần đầu, không biết thấy bản thành như thế nào?
Lục Vân vừa thưởng thức kiến trúc hai bên, vừa trả lời:
- Không dám nói thấy thế nào, bất quá có vài chuyện muốn thỉnh giáo tướng quân.
Hỏa Vũ nói:
- Ông nói đi.
Lục Vân trả lời:
- Thành Hắc Ám có bốn cổng thành, lại không có người trấn thủ, chuyện này là thế nào?
Hỏa Vũ trả lời:
- Thành Hắc Ám trên dưới một lòng, cổng thành chỉ bất quá dùng để phòng bị Kính Ảo thời không, vì thế bình thường không có người trấn thủ.
Lục Vân hoàn toàn không kinh ngạc, tiếp tục hỏi:
- Người trong thành vĩnh viễn bất tử, lực lượng có phải sẽ tăng trưởng theo thời gian hay không?
Hỏa Vũ đáp:
- Không phải vậy, lực lượng vĩnh viễn bất biến, bắt đầu thế nào thì kết thúc cũng như vậy.
Lục Vân trầm ngâm một lúc hỏi tiếp:
- Lòng người thế nào? Cũng là vĩnh viễn bất biến?
Hỏa Vũ trả lời:
- Đúng thế, ngàn đời không đổi.
Diệp Tâm Nghi bên cạnh thấy kỳ quái, hỏi tiếp:
- Thế thì sự tồn tại như vậy còn có ý nghĩa chăng?
Hỏa Vũ liếc nàng, trả lời:
- Ý nghĩa nằm ở chỗ người nắm vững vận mệnh, chúng ta chỉ cần sống thôi.
Lục Vân nghe vậy có phần cảm xúc, chăm chú nhìn Hỏa Vũ, trầm giọng nói:
- Nói như vậy, mọi thứ nơi này đều là tồn tại vĩnh viễn, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào?
Hỏa Vũ chần chừ rồi trả lời:
- Nếu như thật sự không có sự xuất hiện của các vị, có thể nói là như vậy.
Lục Vân phân tích câu nói này, mơ hồ phát hiện được gì đó. Diệp Tâm Nghi không hiểu, trực tiếp hỏi lại:
- Ý là thế nào, ngươi hãy nói cho rõ.
Hỏa Vũ không đáp, chỉ kiến trúc cao lớn trước mặt nói:
- Được rồi, phía trước chính là Lục Dương đại điện, nơi cư ngụ của thành chủ, ta chỉ phụ trách hộ tống các vị đến nơi này.
Dứt lời, Hỏa Vũ liền xoay mình hờ hững bỏ đi. Diệp Tâm Nghi có phần không vui, hừ giọng nói:
- Có cái gì mà khó lường, không phải là …
- Tâm Nghi, không đáng nổi giận với hắn. Nơi này rất kỳ quái, chúng ta phải cẩn thận.
Lục Vân nhẹ nhàng dặn dò nàng.
Diệp Tâm Nghi xem thường nói:
- Chúng ta mới đến, nơi xa lạ này đương nhiên cảm thấy quái dị. Đợi sau khi quen thuộc rồi, huynh sẽ không còn cảm giác đó nữa.
Lục Vân lắc đầu đáp:
- Không phải vậy, muội không hiểu ý của ta. Ta muốn nói thế giới này rất khác thường, nhiều chuyện đều không hợp tình hợp lý. Giống như người nơi này vĩnh viễn bất tử, tu vi vĩnh viễn cố định, lòng người vĩnh viễn không thay đổi, chuyện này đều trái với quy luật, lại không thể tìm được lời giải thích hợp lý.
Diệp Tâm Nghi chợt nói:
- Đúng thế, huynh nói ra muội mới cảm giác được. Nhưng vì sao lại như vậy?
Lục Vân không đáp, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Dương đại điện phía trước, trầm giọng nói:
- Có lẽ nơi này sẽ có đáp án chúng ta muốn tìm.
Diệp Tâm Nghi ngửng đầu nhìn, chỉ thấy Lục Dương đại điện cao vài trăm trượng, trên đầu hào quang ngàn vạn khiến cả tòa đại điện chìm trong ánh sáng ngời ngời, tỏ ra uy nghiêm thần thánh, ngập tràn bá khí.
- Nơi này khí dương cương cực thịnh, chắc chánh là cả sức mạnh của thành Hắc Ám tập trung ở đây.
Lục Vân cau mày nói:
- Đây chỉ là biểu hiện bề ngoài thôi. Đi đi, không nên để cho người ta chờ lâu.
Diệp Tâm Nghi vâng một tiếng rồi theo sát phía sau Lục Vân, hai người nhanh chóng tiến vào trong Lục Dương đại điện. Trong điện, một cái thang đá hình tròn dẫn lên cao hùng vĩ bá khí, tứ bề khắc đầy các loại hình ảnh quái thú hiếm thấy khiến cho người ta có cảm giác như đang ở trong thời kỳ viễn cổ. Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đến trong điện rồi, phát hiện đã sớm có một bóng người màu đỏ phấn đang chờ bọn họ. Hai bên chào hỏi khách sáo mấy câu, Lục Vân biết được người đó chính là Nhị hiệu đặc sứ ở bên mình thành chủ.
Lên đến tầng trên cùng, Nhị hiệu đặc sứ dừng lại ngoài điện, nói với Lục Vân và Diệp Tâm Nghi:
- Thành chủ ở bên trong, hai vị tự tiến vào là được rồi.
Lục Vân cũng không khách khí, dẫn Diệp Tâm Nghi chầm chậm đi vào, chàng cảm thấy rất kinh hãi với phong cách kiến trúc và thiết kế bên trong điện. Ở trung ương của đại điện, giữa sáu cây cột đá được phân bố theo phương vị lục hợp, Hắc Ám thành chủ ngồi trên ngai, toàn thân toát ra ánh sáng khác thường, dưới sự rọi chiếu của ánh sáng màu đỏ tía từ trên tỏa xuống khiến cho có phần nhạt màu đi.
- Quý khách vào cửa, quả thật thất lễ nghênh đón từ xa. Xin mời ngồi.
Hắc Ám thành chủ trong lúc chào hỏi, tay trái tùy ý phất lên, trong điện liền hiện ra hai cỗ ghế đá. Lục Vân vẻ mặt bình thản, nhưng cảm thấy kinh ngạc với bản lĩnh hiếm có của Hắc Ám thành chủ.
- Mạo muội đến quấy nhiễu, thành chủ xin chớ nên nghi ngờ.
Nhẹ nhàng ngồi xuống, Lục Vân đưa mắt cho Diệp Tâm Nghi. Thấy hai người ngồi xuống rồi, Hắc Ám thành chủ cười nói:
- Khách từ xa đến, ta hoan nghênh còn không kịp nữa. Không biết hai vị quý khách phải xưng hô thế nào đây?
Lục Vân nói ra tên của hai người, rồi hỏi:
- Chúng ta phải xưng hô với thành chủ thế nào?
Hắc Ám thành chủ cười đáp:
- Hai vị có thể gọi ta là thành chủ, cũng có thể gọi ta là Huyền Minh.
Lục Vân gật nhẹ, mỉm cười nói:
- Lần này hai chúng ta đến nơi này là muốn hỏi đến một chuyện. Không biết thành chủ có thể cho biết hay không?
Hắc Ám thành chủ cười đáp:
- Thế thì phải xem chuyện quý khách muốn hỏi ta có biết hay không.
Lục Vân chăm chú nhìn Huyền Minh, đáy mắt lóe lên một chút kinh ngạc, miệng lại điềm nhiên đáp:
- Với thân phận của thành chủ, muốn biết một chuyện cũng là chuyện dễ dàng.
Hắc Ám thành chủ cười lớn nói:
- Như vậy thì quý khách đừng ngại nói thử xem thế nào.
Lục Vân trầm giọng lên tiếng:
- Ta đến đây là tìm một người.
Hắc Ám thành chủ tiếng cười chợt dừng, hỏi lại:
- Tìm ta?
Lục Vân cười đáp:
- Thành chủ thật thích đùa, người mà ta muốn tìm tự nhiên không phải là thành chủ.
Hắc Ám thành chủ ồ một tiếng, hỏi lại:
- Tìm đồng bạn của quý khách?
Lục Vân lắc đầu đáp:
- Không phải, tìm phụ thân của ta.
Hắc Ám thành chủ ngạc nhiên nói:
- Tìm cha của quý khách? Làm sao quý khách lại đến nơi này?
Lục Vân hỏi ngược trở lại:
- Ta không đến nơi này tìm thì thành chủ thấy ta phải đi tìm ở chỗ nào thích hợp hơn đây?
Hắc Ám thành chủ cười khan hai tiếng, thối thác:
- Chuyện này ta không thể trả lời rõ cho quý khách được. Nếu như quý khách xác định cha quý khách đến thế giới của chúng ta rồi, thế thì đến nơi này để tìm thì cũng bình thường, dù sao ngoại trừ thành Hắc Ám thì chỉ còn Kính Ảo thời không. Nhưng nếu cha quý khách không ở trong thế giới của chúng ta, quý khách chẳng phải đã hao phí tinh lực sao?