Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến lúc này, Thiên Lân đã hiểu thêm về tu vi của bản thân, phát hiện tu vi của bản thân trước đây còn có phần nông cạn.

Rời khỏi sơn động, Điệp Mộng lên đỉnh Thiên Nữ phong, phát hiện Mẫu Đơn và Hoa Hồng không ngửa mặt đón gió mà lại chăm chú nhìn vào bóng đêm của Băng Nguyên.

- Đêm của Băng Nguyên lạnh lẽo mà lại cô độc, coi chừng nhìn nhiều sẽ khiến các cô lòng cũng biến thành lạnh lẽo.

Cười điềm đạm, Điệp Mộng xuất hiện bên hai cô, giọng có phần cảm xúc.

Mẫu Đơn nhìn Điệp Mộng, khẽ nói:

- Màu sắc nơi này đơn điệu hơn Ngũ Sắc Thiên Vực khá nhiều, nhưng cũng lạnh lùng yên tĩnh hơn nhiều. Trước đây, trong thế giới của chúng tôi, chinh chiến cả ngày lẫn đêm không ngơi nghỉ, chưa từng có một người có được thời gian nhàn rỗi nghỉ ngơi để thưởng thức cảnh sắc. Hiện nay, trong thế giới của các vị, tình hình hoàn toàn trái ngược với chúng ta, có quá nhiều thời gian rỗi rãi khiến người ta không biết phải làm thế nào.

Điệp Mộng nói:

- Thế giới của các cô quá hỗn loạn, mọi người đều phải tranh đấu để sinh tồn, tràn đầy giết chóc. Thế giới chúng ta ổn định hơn nhiều, tuy có tranh đấu nhưng hoàn toàn không bộc phát trên diện rộng, mà thường dao động có tính khu vực.

Hoa Hồng nói:

- Người Ngũ Sắc Thiên Vực chắc thích ứng nơi này rất dễ dàng, nhưng người của các vị muốn thích ứng với chỗ chúng ta thì rõ ràng có phần khó khăn rồi.

Điệp Mộng vẻ mặt kỳ dị cười trả lời:

- Thời gian sẽ khiến con người học được rất nhiều, cầu sinh là bản tính cơ bản nhất.

Mẫu Đơn cười cười, đổi sang chuyện khác:

- Thiên Lân thế nào rồi?

Điệp Mộng đáp:

- Nó chắc phải tốn thêm thời gian mới có thể luyện thành được pháp quyết ta truyền thụ. Ngày mai, ta dự tính đi rồi, Thiên Lân giao cho các cô chiếu cố thêm.

Hoa Hồng kinh ngạc nói:

- Bà mới vừa về lại đi mất, có phải là quá vội vàng không?

Điệp Mộng nhìn ra xa xa, khẽ lẩm bẩm:

- Nơi đây không thuộc về ta, chỉ có Thiên Lân còn chưa chịu đi thôi.

Mẫu Đơn hỏi:

- Bà dường như đang né tránh điều gì đó.

Điệp Mộng cười khẽ trả lời:

- Né tránh? Đúng thế, ta thật ra đang né tránh chính mình.

Hoa Hồng sửng người, trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói:

- Đúng thế, con người luôn thích trốn tránh, mà đa số thời gian đều chính là né tránh chính mình.

Mẫu Đơn cười tiếp lời:

- Nói vậy nhiều sẽ khiến người ta buồn phiền, hay là chúng ta nói chuyện khác cho cao hứng hơn.

Hoa Hồng hỏi lại:

- Có chuyện gì đáng để cao hứng vậy?

Mẫu Đơn cười đáp:

- Không có gì, nhưng có thể nghĩ ra. Ta dự tính đợi đến một ngày nào đó dẫn Thiên Lân quay về Ngũ Sắc Thiên Vực, đi xem thử thế giới của chúng ta, lĩnh hội qua sinh hoạt của chúng ta.

Hoa Hồng vẻ mặt hơi biến, chất vấn:

- Ngươi thật sự muốn làm như vậy?

Mẫu Đơn cười hỏi lại:

- Có gì không thể?

Điệp Mộng gật đầu nói:

- Đúng thế, có gì không thể? Ở nhiều cùng với Thiên Lân, hắn sẽ khiến các cô từ luôn buồn phiền trở thành vô cùng khoái lạc.

Hoa Hồng nhìn Điệp Mộng khẽ lẩm bẩm:

- Hy vọng như bà nói.

Trong Chức Mộng động, Thiên Lân sau khi nhớ kỹ pháp quyết mẹ đã dạy rồi, liền bắt đầu tu luyện. Do căn cơ của Thiên Lân rất tốt, lại thêm bản thân dung hợp khá nhiều pháp quyết, đối với những pháp quyết mới học được thì hắn lĩnh hội rất nhanh, không bao lâu đã hiểu ra được mấy phần. Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, tu luyện phải dựa vào thời gian và lĩnh ngộ. Thiên Lân cho dù thông minh cũng không thể chỉ một bước lên tới trời, chỉ một đêm đã tu luyện thành. Đạo lý này Thiên Lân hiểu rõ trong lòng, vì thế khi hắn nắm vững yếu lĩnh tu luyện pháp quyết rồi, hắn liền rời khỏi sơn động.

Đến cửa động, Thiên Lân cảm ứng rõ ràng Điệp Mộng, Mẫu Đơn và Hoa Hồng trên đỉnh núi, dự tính đi nghe lén lời nói của mấy người, sẵn dịp khiến cho mọi người giật mình cho vui.

Nhưng đúng lúc này, từ bầu trời đêm xa xa đột nhiên truyền đến một luồng suy nghĩ nhớ nhung âm thầm, chớp mắt đã truyền vào trong não của Thiên Lân, khiến tâm thần hắn chấn động, đáy lòng hiện lên một hình bóng tuyệt đẹp. Thời khắc đó, Thiên Lân đưa mắt nhìn ra xa xa, chỉ thấy gió tuyết đầy trời che đi cảnh tượng xa xăm. Thiên Lân chần chừ một chút, sau đó lóe lên đi liền, hóa thành một luồng sáng chậm rãi đón gió tuyết rợp trời bay thẳng về phía xa xa.

Lúc này, trên đỉnh Thiên Nữ phong, Mẫu Đơn đột nhiên quay đầu nhìn, miệng kinh ngạc la lên:

- Chính là Thiên Lân, hắn lúc này đi đâu vậy?

Hoa Hồng nói:

- Chúng ta đừng ngại đi theo sau, xem thử thế nào.

Điệp Mộng hơi bất ngờ, nhắc nhở:

- Lân nhi vô cùng thông mình, trong mình có nhiều pháp quyết thần diệu, muốn không bị nó phát giác là một chuyện rất là khó làm.

Mẫu Đơn cười nói:

- Điểm này không cần lo lắng, chúng ta tự có biện pháp, đi thôi.

Cánh tay ngọc ngà múa lên, ánh sáng lóe qua, ba người phụ nữ trên đỉnh núi chớp mắt đã biến mất không thấy hình bóng, tình hình quả thật khiến người ta không thể dò ra được.

Trên đường vội đi, Thiên Lân bay thẳng về phương Bắc, sau khoảng chừng tàn hai nén hương thì Thiên Lân đến trước một ngọn núi băng nguy nga. Dừng lại, Thiên Lân chăm chú nhìn phía trước liền phát hiện trong gió băng, một hình bóng trắng tinh như ẩn như hiện hệt một đóa hoa sen nở rộ đang trôi dạt trong gió nhẹ nhàng. Thiên Lân hơi kinh ngạc vui mừng, nở nụ cười mỉm, vội vàng bắn mình lên, chớp mắt đã lên đỉnh núi băng, xuất hiện bên cạnh hình bóng trắng như tuyết đó. Ánh mắt hơi động, bóng trắng nhìn Thiên Lân đột nhiên xuất hiện, trong đáy lòng có một niềm vui khó nói ra, nhưng khuôn mặt lại điềm nhiên.

Thiên Lân nhìn vị tiên tử trước mắt, nụ cười mỉm có mấty phần kích động, thanh âm hơi hưng phấn nói:

- Ngọc Tâm, sau cô nương lại đến đây?

Té ra, giai nhân tuyệt đẹp trên trần gian lại chính là Ngọc Tâm của Tuyệt Tình môn.

Thấy Thiên Lân hỏi đến, Ngọc Tâm vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, khẽ nói:

- Đây là Băng Nguyên.

Chỉ bốn chữ đơn giản nghe ra không khớp gì cả, nhưng Thiên Lân lại hiểu rõ ý của nàng.

Tiến lên hai bước, Thiên Lân chăm chú nhìn vào hai mắt của Ngọc Tâm, nở nụ cười có sức hấp dẫn được trời phú rất nhiều nói:

- Băng Nguyên rất lớn, ta cũng ở trên Băng Nguyên.

Ngọc Tâm trừng Thiên Lân, khẽ quát:

- Không được cười đùa như vậy.

Thiên Lân nghe vậy nên bình tĩnh lại, êm ái nói:

- Ngọc Tâm, mấy hôm rồi không gặp, không biết có nhớ đến ta không?

Né tránh ánh mắt của Thiên Lân, Ngọc Tâm nhìn về chân trời xa xa, điềm đạm nói:

- Bầu trời đêm nơi này trầm tĩnh vô cùng, không thích hợp với ngươi…

______

Thiên Lân hiểu lời nói của nàng, phản bác lại:

- Cái gì quá trầm tĩnh đều có thương cảm, ta muốn khiến nàng thay đổi, khiến cuộc sống nàng tràn đầy niềm vui cười.

Ngọc Tâm không nói, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, mơ hồ toát ra mấy phần thâm ý, đáng tiếc Thiên Lân không hiểu rõ ràng quá.

Phát hiện được biến hóa của Ngọc Tâm, Thiên Lân đột nhiên nắm lấy tay của Ngọc Tâm, giọng bá đạo nói:

- Đi, ta mang nàng đi chơi.

Ngọc Tâm bất động, khẽ lẩm bẩm:

- Bây giờ?

Thiên Lân nghiêm túc đáp:

- Không sai, chính là hiện tại. Sao nàng không đi nhìn gió tuyết ngợp trời trong đêm tối Băng Nguyên, thật ra rất đáng xem.

Ngọc Tâm không nói, dường như có chút do dự. Thiên Lân thấy vậy vội vàng thi triển Băng Thần quyết mang thân thể Ngọc Tâm chỉ chớp mắt đã di chuyển vài dặm đến một khe núi tuyết phủ. Ngọc Tâm hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền bình tĩnh trở lại, im im lặng lặng nhìn Thiên Lân.

Buông tay Ngọc Tâm, Thiên Lân cười nói:

- Đến đây, trước hết ta cho nàng một dãy người tuyết, sau đó chúng ta mới chơi trò trốn tìm.

Ngọc Tâm nhìn Thiên Lân, im lặng không nói, dường như không hứng thú. Thiên Lân thấy vậy hoàn toàn không để ý, thân thể di chuyển vòng quanh Ngọc Tâm, cũng không biết hắn chế tạo như thế nào, chỉ chốc lát quanh người Ngọc Tâm đã xuất hiện ba mươi sáu tượng người tuyết. Chuyện quái lạ như vậy, người thường khó mà hoàn thành, nhưng Thiên Lân có Băng Thần quyết, mọi thứ liền trở nên rất dễ dàng. Hoàn thành những cái đó rồi, Thiên Lân xuất hiện trước mặt Ngọc Tâm, khẽ dưa tay phải ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt của Ngọc Tâm. Hiểu ý của Thiên Lân, Ngọc Tâm hơi chần chừ, cuối cùng đưa tay trái trắng bạch như ngọc ra.

Thiên Lân rất mừng, vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tâm, khẽ cười nói:

- Đây là một trận pháp người tuyết, bây giờ nhìn không có gì khác thường, nhưng chỉ cần chúng ta bước đi một bước, trận pháp này sẽ lập tức vận chuyển liền.

Ngọc Tâm tròng mắt hơi chuyển động, tựa hồ có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn không hề nói gì như cũ. Thiên Lân quan sát vẻ mặt của nàng, thấy nàng hơi hứng thú, vì thế liền kéo nàng tiến lên một bước. Đến lúc đó, khi hai người vừa bước xong, những người tuyết đứng yên bất động chung quanh đột nhiên tự động xoay tròn, hệt như có người đang điều khiển vậy. Tình hình như vậy, Thiên Lân trấn tĩnh như thường, Ngọc Tâm lại lần đầu nhìn thấy, khuôn mặt tuyệt đẹp không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc.

- Đi, chúng ta tiếp tục tiến lên.

Giọng êm nhẹ, Thiên Lân tỏ ra cùng thân thiết, kéo tay Ngọc Tâm tiếp tục tiến lên, kết quả là trận pháp quanh người lại di chuyển lần nữa. Những pho tượng người tuyết từ bốn phương tám hướng xông thẳng về phía hai người. Điều này khiến Ngọc Tâm có phần cảnh giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK