Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, băng từ từ tan chảy.

Mặt hồ khí nóng cuồn cuộn, hệt như đám mây vậy. Vũ Điệp lơ lửng trên không trung, nhìn hồ nước trước mặt, trong lòng có ít nhiều kinh ngạc. Không lâu trước đây, Vũ Điệp theo Thiên Lân đi qua nơi này, lúc đó hồ nước còn rất nhỏ. Hiện nay, chỉ trong hai ngày mà thôi, diện tích hồ nước đã tăng lên vài lần, quả thật khiến người ta khó mà tin được. Chuyển mình đến gần, Vũ Điệp quan sát tình hình chung quanh, phát hiện ở bờ hồ nước truyền đến một luồng khí tức rất yếu ớt, trong lòng lập tức sinh nghi. Cẩn thận đến gần, Vũ Điệp đến bên hồ bước liền phát hiện một con gấu đen nằm ở đó, khí tức rất hỗn loạn, trên người bị nhiều vết thương.

Tra xét cẩn thận, Vũ Điệp thấy con gấu đen này sắp chết rồi. Vì thế nhẹ nhàng hạ xuống xuất hiện bên cạnh gấu đen, nàng khẽ cất tiếng hỏi:

- Ngươi cũng từ trong Hắc Ngục sâm lâm đến đây phải không?

Cảm ứng được khí tức xa lạ đến gần, con gấu đen hình dáng khổng lồ nhúc nhích mấy cái, ánh mắt ảm đạm nhìn Vũ Điệp một lúc, yếu ớt nói:

- Ngươi muốn giết ta phải không?

Vũ Điệp lắc đầu đáp:

- Ngươi sắp chết rồi, ta chỉ muốn hỏi một chút thôi.

Con gấu đen đáp:

- Ta đến từ Hắc Ngục sâm lâm, ngươi muốn hỏi chuyện gì?

Vũ Điệp nói:

- Ngươi bị thương như thế nào?

Con gấu đen đáp:

- Ta bị một con chim hai đầu và bầy đàn đánh bị thương, vì thế chạy đến đây.

Vũ Điệp quay sang nhìn hồ nước, điềm nhiên nói:

- Mặt hồ đang mở rộng, không bao lâu nữa thì nước hồ sẽ mở rộng ra che phủ lấy ngươi rồi.

Gấu đen yếu ớt nói:

- Có lẽ chẳng chờ đến lúc đó thì ta đã chết rồi.

Vũ Điệp hỏi lại:

- Ngươi hối hận rồi chăng?

Gấu đen sửng người, hơi mơ hồ đáp:

- Hối hận? Có quan trọng không?

Vũ Điệp gật đầu đáp:

- Đúng vậy, đối với ngươi, hối hận cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Bay lên cao, Vũ Điệp rời khỏi nơi đó, bay một vòng quanh hồ nước rồi tiếp tục bay đi tìm hiểu tình hình của hồ nước.

Đột nhiên, Vũ Điệp dừng lại, nhìn về phía sương mù phía trước, trầm giọng nói:

- Ra đi.

- Ha ha ha, bản lĩnh không nhỏ, không ngờ có thể cảm ứng được sự tồn tại của ta.

Trong tiếng cười lớn, một bóng người bắn ra khỏi sương mù đến trước mặt của Vũ Điệp. Nhìn cẩn thận, đó là một người đàn ông xa lạ, khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tướng mạo hơi anh tuấn nhưng ánh mắt lại không có chút tình cảm nào, phảng phất thiếu đi điều gì đó. Người đàn ông này trên đầu nhắt một đóa hoa hồng, eo lưng thắt dải màu đỏ hồng, có gì đó không ra loại giống nào. Vũ Điệp hai mắt khép hờ, cất tiếng hỏi:

- Ngươi là ai?

Người đàn ông vẻ mặt quái dị, ra vẻ không quan tâm với vẻ đẹp của Vũ Điệp, cười lạnh đáp:

- Vô Tình Thụ, Diễm Hồng Hoa, Độc Mộc Hành, Tẩu Thiên Nhai. Ngươi gọi ta là Vô Tình được rồi.

Vũ Điệp nói:

- Ánh mắt của ngươi không có chút tình cảm nào, thật ra ngươi từ đâu đến?

Vô Tình lạnh lẽo đáp:

- Ta đến từ nơi nào không quan trọng, điều quan trọng chính là chúng ta gặp ở nơi đây.

Vũ Điệp hỏi lại:

- Gặp thì như thế nào?

Vô Tình cười lớn đáp:

- Vô Tình gặp hữu tình, đây không phải là một sự trào phúng sao?

Vũ Điệp trả lời:

- Đời người gặp rất nhiều người rất nhiều chuyện, không thể vơ đũa cả nắm được. Ngươi gặp ta ở nơi này, có lẽ chỉ là một tai kiếp lớn.

Vô Tình không thèm để ý, liếc nhìn sương khói bao trùm trên mặt hồ, khẽ hừ giọng nói:

- Hoàn cảnh nơi này rất kỳ lạ đặc biệt, ngươi biết nguyên nhân cụ thể không?

Vũ Điệp nghĩ lướt qua nhiều thứ, lạnh nhạt đáp:

- Ngươi muốn nói cho ta biết phải không?

Vô Tình trả lời:

- Khi cái hồ nước này biến mất, Băng Nguyên sẽ bị hủy diệt.

Vũ Điệp vẻ mặt bình thản hừ lạnh nói:

- Lúc đó ngươi có thể trở về đến thế giới của ngươi, né tránh cơn tai kiếp khổng lồ này.

Vô Tình ánh mắt âm lạnh, hừ giọng nói:

- Ngươi khẳng định ta đến từ Hắc Ngục sâm lâm phải không?

Vũ Điệp hỏi ngược lại:

- Điều đó có quan trọng không?

Vô Tình sửng người, hơi tức giận nói:

- Không nhìn ra được miệng lưỡi của ngươi cũng rất sắc bén đó.

Vũ Điệp nói:

- Ngươi không phải hy vọng như vậy sao?

Vô Tình tức giận cười nói:

- Được, đủ thanh cao. Chúng ta đi xem thử. Đợi xem hồ nước biến mất rồi, ta coi ngươi còn cười được chăng?

Vũ Điệp phản bác lại:

- Có lẽ không đợi đến lúc đó, ngươi sẽ lĩnh hội được sự tàn khốc của Băng Nguyên rồi.

Chữ rồi vừa ra khỏi miệng, Vũ Điệp chớp mắt đã ép đến gần, tay ngọc thon thon múa theo phương ngang, lòng bàn tay phát xuất một làn sáng như ngọc màu trắng bạc. Vô Tình thân pháp rất nhanh, dễ dàng né tránh được công kích của Vũ Điệp, cười lạnh nói:

- Muốn đánh lén ta à, ngươi không thấy quá ngu xuẩn sao?

Vũ Điệp đáp:

- Vô Tình Thụ, Diễm Hồng Hoa, cả hai đều là thực vật, khi đến trên Băng Nguyên, ngươi còn cho rằng có thể cắm rễ xuống đất được sao?

Vô Tình vẻ mặt hơi biến, hừ giọng nói:

- Chưa thử qua thì sao biết được?

Vũ Điệp lạnh nhạt nói:

- Ngươi xuất hiện nơi này chính là vì đáy hồ có khí nóng truyền ra, có thể duy trì sự sinh tồn của ngươi. Nếu như ta đóng băng hồ này rồi, lúc đó ngươi còn có thể đi đâu được?

Vô Tình vẻ mặt nặng nề, không phục đáp trả:

- Chớ có nói chuyện lớn lối, có bản lĩnh thì ngươi đừng ngại thi triển ra đi.

Vũ Điệp cười lạnh nói:

- Như vậy thì ngươi hãy xem cho rõ.

Hình bóng loáng lên, Vũ Điệp chớp mắt đã ảo hóa thành tám bóng người phân bố chung quanh Vô Tình, đồng thời thúc động chân nguyên thi triển Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, dùng tốc độ cực nhanh để tạo thành một kết giới huyền băng đóng kín lấy Vô Tình bên trong. Lúc này, Vô Tình cố gắng giãy dụa, hắn lai lịch thần bí, thân pháp lại quỷ dị, nhưng mỗi khi tiếp xúc với kết giới huyền băng thì đều la lên thất thanh một tiếng rồi bị hất lùi lại, rõ ràng hắn vô cùng kiêng kỵ khí cực lạnh.

Cứ như vậy, Vũ Điệp có thể nói là chiến thắng rõ ràng, không lâu sau khi đóng băng Vô Tình rồi, Vũ Điệp thu lại công kích, nhìn Vô Tình không hề nhúc nhích được cất tiếng hỏi:

- Cảm giác thế nào, lạnh phải không?

Vô Tình thân thể run rẩy, giận dữ nói:

- Có bản lĩnh thì chúng ta đổi sang chỗ khác để tranh đấu thêm lần nữa.

Vũ Điệp nói:

- Ta làm như vậy thì được lợi ở chỗ nào?

Vô Tình sửng người, hỏi lại:

- Ngươi nghĩ thế nào?

Vũ Điệp trầm ngâm một lúc, không nhanh không chậm nói:

- Giữ ngươi lại dường như chỉ tạo thành kẻ địch với ta, ta thấy tiêu diệt ngươi có lẽ tốt hơn.

Vô Tình vọt miệng nói:

- Chớ nên như vậy.

Vũ Điệp nói:

- Ngươi đối với ta không có chút giá trị lợi dụng nào, ta để ngươi lại làm gì?

Vô Tình không đáp, vẻ mặt biến ảo bất định, rõ ràng đang suy nghĩ. Vũ Điệp thấy vậy, khẽ nói:

- Thời gian cũng trễ rồi, ta phải trở về thôi. Ngươi hãy cáo biệt nhân thế đi.

Vô Tình nghe vậy, vọt miệng nói:

- Chậm đã, ngươi để ta lại thì ngươi có điểm tốt.

Vũ Điệp nghi hoặc nói:

- Phải vậy không? Ngươi nói ta nghe xem.

Vô Tình chần chừ đáp:

- Ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của U Ảo Dị Ảnh.

Vũ Điệp nói:

- Thế thì làm sao?

Vô Tình đáp:

- U Ảo Dị Ảnh là sinh vật đáng sợ nhất của Hắc Ngục sâm lâm, ngoại trừ ta ra, không có bất kỳ sinh linh nào có thể cảm ứng được khí tức của bọn họ. Nói cách khác, bọn họ chỉ cần đến gần ngươi trong vòng ba thước, ngươi cũng không hề cảm giác được chút nào. Lúc đó bọn chúng muốn giết ngươi thì căn bản là ngươi không thể nào đề phòng được.

Vũ Điệp nói:

- Như vậy, ngươi sử dụng cũng được rất nhiều đó.

Vô Tình đáp:

- Đương nhiên là như vậy.

Vũ Điệp trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:

- Nếu như vậy, ta tạm tin ngươi một lần, trước hết mang ngươi trở về, sau đó mới suy nghĩ xem xử trí ngươi như thế nào.

Vô Tình nghe vậy muốn phản bác, nhưng chớp mắt đã bị Vũ Điệp mang đi mất.

Quay về Đằng Long cốc, Vũ Điệp trực tiếp mang Vô Tình đến Đằng Long phủ để bẩm báo cho cốc chủ.

Nghe xong những lời nói của Vũ Điệp, Triệu Ngọc Thanh nhìn Vô Tình một lúc, trầm ngâm nói:

- Vô Tình, cơ thể này của ngươi chắc cũng tự biến ảo mà thành phải không?

Vô Tình hơi bất an, trả lời:

- Đúng thế, ông muốn thế nào?

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình thản, khẽ nói:

- Ngươi là yêu cây và yêu hoa hỗn hợp lại, sao lấy muốn lấy tên Vô Tình?

Vô Tình đáp:

- Bởi vì yêu hoa chỉ tồn tại tầm gởi trong cơ thể ta, chân tướng thật của ta là cây Vô Tình.

Triệu Ngọc Thanh cười nói:

- Nếu là như vậy, ta sẽ bố trí một ngôi nhà mới cho ngươi.

Vô Tình kinh ngạc nói:

- Ngươi muốn đối phó ta thế nào?

Triệu Ngọc Thanh không đáp, quay lại nói với Hàn Hạc:

- Sư đệ, đệ đi gặp sư thúc mượn lấy ôn ngọc lại đây, hơn nữa chuẩn bị một cái chậu hoa.

Hàn Hạc vâng một tiếng, xoay người đi liền.

Vô Tình thất kinh la lên:

-Ngươi muốn trồng ta xuống nơi này?

Triệu Ngọc Thanh cười không nói, dặn dò Vũ Điệp:

- Con đi xem thử thánh tăng khôi phục được thế nào rồi, nếu thân thể đã tốt rồi thì mời ông ấy quá bộ đến đây.

Vũ Điệp nghe vậy gật đầu, sau đó rời đi.

Một lúc sau, Hàn Hạc, Vũ Điệp, Thiện Từ, Tuyết Sơn thánh tăng lần lượt tiến vào đứng bên cạnh Vô Tình.

Nhìn Tuyết Sơn thánh tăng, Triệu Ngọc Thanh cười nói:

- Khí sắc không tồi, dáng dấp xem ra đã không còn gì đáng ngại.

Tuyết Sơn thánh tăng điềm nhiên đáp:

- Đa tạ quan tâm, đã không còn chuyện gì đáng lo. Ông mời ta ra đây vì con yêu cây này phải không?

Triệu Ngọc Thanh gật đầu đáp:

- Con yêu này giết đi thì đáng tiếc, vì chúng ta còn có chỗ để sử dụng, ta dự tính đem nó trồng trong đĩa hoa. Nhưng nó trước giờ sống trong Hắc Ngục sâm lâm, dã tính khó cải sửa, vì đề phòng phát sinh bất ngờ, nhọc đến thánh tăng dùng Phật pháp để độ hóa nó, hơn nữa còn đặt một khối ôn ngọc ở giữa bồn, để thánh tăng ra mặt bố trí cấm chỉ của Phật pháp ở trong ôn ngọc đề phòng nó có thể bỏ chạy được, để tránh hại đến người khác.

Tuyết Sơn thánh tăng đáp:

- Điều này không khó, nhưng cần phải có Thiện Từ hỗ trợ, ông cứ giao nó cho ta là được rồi.

Triệu Ngọc Thanh dặn dò Hàn Hạc đưa ôn ngọc và bồn hoa cho Thiên Từ, hơn nữa còn bảo Vũ Điệp mang yêu cây Vô Tình đi theo Tuyết Sơn thánh tăng quay về động. Do lai lịch của yêu cây không tầm thường, Tuyết Sơn thánh tăng không dám sơ ý, dự tính cần thời gian để điểm hóa nhiều hơn, trước hết luyện hóa dã tính của yêu cây, lại dùng Phật pháp kềm chế nó, để trồng nó vào trong bồn hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK