Lúc này, khu vực lân cận truyền đến tiếng la thất thanh, tiếng rống và tiếng kêu thê thảm, có của cao thủ phe Đằng Long cốc, cũng có của cường địch Ngũ Sắc Thiên Vực, xem ra hai bên đều không hề chiếm được ưu thế lớn nào cả. Ngửa mặt gào thét, thân thể Xà Ma xuất hiện một số biến đổi, đang dần dần bành trước hệt như đang hóa thân thành rắn. Ở xa xa, Lam Phát Ngân Tôn phát hiện Xà Ma biến hóa, lập tức bỏ qua Tiết Phong, Phỉ Vân và Hoa Hồng, dời ngang vài chục trượng xuất hiện bên cạnh Xà Ma, lên tiếng nhắc nhở:
- Chớ nên lỗ mãng, không đáng liều chết với bọn họ lúc này.
Xà Ma vẻ mặt hơi động, có phần chần chừ, nhìn Lam Phát Ngân Tôn giây lát, vẻ nóng nảy dần dần mất đi, thân thể từ từ khôi phục lại hình dáng trước đó.
Triệu Ngọc Thanh ngầm nuối tiếc, biết Xà Ma đã nảy ý bỏ đi, muốn hết sức giữ lão lại thì rõ ràng là không hề dễ dàng chút nào. Duy chỉ cố hết sức loại trừ vây cánh của lão để tước bớt thực lực của Ngũ Sắc Thiên Vực mà thôi. Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc Thanh đột nhiên lớn giọng nói:
- Toàn lực tiến công, không bỏ qua cho một địch nhân nào.
Hừ giận một tiếng, Xà Ma nói:
- Muốn ỷ nhiều hiếp ít, ta sẽ không cho các ngươi được thắng. Các tướng nghe lệnh, nhanh chóng đi liền.
Lập tức, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực chia nhau rời đi, ai nấy tận hết toàn lực, không bao lâu đã biến mất toàn bộ trong gió tuyết.
Bật cười ha hả, Xà Ma hận thù nói:
- Triệu Ngọc Thanh, chuyện này còn chưa kết thúc đâu, ta sẽ khiến các ngươi hối hận …
Hình bóng nghiêng ngả, Xà Ma và Lam Phát Ngân Tôn liền biến mất.
Triệu Ngọc Thanh không hề truy kích, lạnh lùng đáp:
- Ta chờ các ngươi.
Bốn bề, mọi người hội tụ lại, vẻ mặt có mấy phần đau thương.
Triệu Ngọc Thanh thu lạnh vẻ lạnh lẽo trên mặt, khẽ hỏi:
- Tình hình như thế nào?
Hàn Hạc cay đắng đáp:
- Thực lực của địch nhân vượt ngoài dự tính, Đông Quan Thành của Thiên Tà tông cuối cùng đã chịu kiếp này.
Triệu Ngọc Thanh khẽ thở dài, hỏi lại:
- Những vị khác như thế nào?
Phương Mộng Như trả lời:
- Vũ Điệp và Tiết Phong bị thương không nhẹ, Mã tông chủ và thiên tôn cũng bị thương.
Dao Quang nói:
- Về phía Ngũ Sắc Thiên Vực, Bàng Phi, Hắc Kim Cương, Hằng Giang đều bị thương nhưng hoàn toàn không nghiêm trọng.
Giang Thanh Tuyết lo lắng:
- Lần này Xà Ma đã xuất hiện, lại dẫn theo năm đại cao thủ, phải nói là uy hiếp rất lớn. Nếu không thể sớm tảo trừ bọn chúng, cuối cùng chúng ta sẽ nuốt quả đắng.
Mẫu Đơn nói:
- Với hiểu biết của ta về Xà Ma, lão ta là người có lòng ghen ghét mạnh mẽ. Hiện nay rất có khả năng lão ta đang ở quanh đây quan sát chúng ta, chuẩn bị cho lần đánh lén thứ ba.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, chúng ta phải vô cùng cẩn thận.
Khiếu Thiên nói:
- Theo tình hình giao chiến vừa rồi, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực hoàn toàn có thực lực chuẩn bị cho một đợt công kích nữa, chúng ta đúng là phải đề cao cảnh giác.
Phỉ Vân cười khổ nói:
- Loại địch nhân khi có khi không, không hề giao tranh chính diện thì không dễ dàng để phòng bị.
Triệu Ngọc Thanh hơi cau mày, quét mắt qua những người có mặt, cuối cùng dừng lại ở Thiên Lân hỏi:
- Con có kế sách ứng phó nào không?
Thiên Lân không hề trả lời liền, suy nghĩ rất lâu rồi trả lời:
- Địch nhân Ngũ Sắc Thiên Vực đến Băng Nguyên không có trụ sở cố định, chúng ta tìm kiếm bọn họ rất khó khăn. Chỉ có Hồng Vân Ngũ Thải Lan là đầu mối, chúng ta có thể từ phương diện này mà ra tay.
Giang Thanh Tuyết nghe xong ý kiến của Thiên Lân liền cau mày nói:
- Câu này của đệ tuy có đạo lý nhất định, nhưng lại không giải quyết được vấn đề trước mắt.
Thiên Lân nói:
- Với tình hình trước mắt của chúng ta, ngoại trừ phòng ngự bị động ra, chỉ có thể nghĩ cách phong ấn Hồng Vân Ngũ Thải Lan, không cho địch nhân cơ hội tiến vào.
Hoa Hồng phản bác lại:
- Hồng Vân Ngũ Thải Lan được xưng tụng là phòng ngự mạnh nhất, căn bản không có cách nào phong ấn.
Thiên Lân bật cười kỳ lạ, hơi tà mị đáp lại:
- Phương thức phong ấn có rất nhiều loại, biện pháp thông thường không làm được, chúng ta hãy đổi sang một loại phong ấn đặc thù.
Hoa Hồng nghi hoặc nói:
- Phong ấn đặc thù? Ví dụ như thế nào?
Thiên Lân bật cười thần bí, bay đến gần Hồng Vân Ngũ Thải Lan, không nhanh không chậm đáp:
- Phương thức đơn giản nhất ví dụ như dùng một ngọn núi băng để đè lên nó …
Còn đang nói, toàn thân Thiên Lân ánh trắng hội tụ, Băng Thần quyết chớp mắt đã phát xuất đến cực hạn, chốc lát đã ngưng tụ được một ngọn núi băng to nhỏ chừng vài dặm, từ không trung hạ xuống lập tức nuốt chửng Hồng Vân Ngũ Thải Lan vào bên trong. Hoa Hồng thấy vậy ngạc nhiên nói:
- Như vậy cũng được sao?
Thiên Lân từ chối trả lời thẳng hỏi ngược lại:
- Nàng thấy thế nào?
Hoa Hồng trừng Thiên Lân một cái, hừ giọng nói:
- Ta thấy ngươi đang lãng phí tinh lực.
Thiên Lân cười đáp:
- Thực ra đây chỉ là bước đầu, tiếp theo ta có một biện pháp vô cùng hữu hiệu, có thể lập tức hủy diệt Hồng Vân Ngũ Thải Lan.
Câu này vừa nói ra, không ít người đồng thanh hỏi lại:
- Thật sao?
Thiên Lân thôi cười, nghiêm mặt nói:
- Chuyện này ta đã suy tưởng rất lâu mới nghĩ ra biện pháp, tuyệt đối có thể lập tức hủy diệt Hồng Vân Ngũ Thải Lan.
Hàn Hạc quan sát vẻ mặt của Thiên Lân, thấy hắn không có vẻ gì nói hoang đường, nhịn không được thúc giục:
- Nếu là như vậy, con hãy nhanh chóng thi hành để sớm hủy diệt món đồ chơi quỷ quái này.
Thiên Lân gật khẽ, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Tân Nguyệt và Ngọc Tâm, trầm giọng nói:
- Muốn hủy diệt Hồng Vân Ngũ Thải Lan, ta cần Tân Nguyệt và Ngọc Tâm hỗ trợ, nhờ vào thần lực không gì chống nổi của Thiên Ly thần kiếm và Tàn Tình kiếm mới có thể hủy diệt nó được.
Ngọc Tâm và Tân Nguyệt đưa mắt cho nhau, hai người nhẹ nhàng bay ra đến bên Thiên Lân, chờ đợi mệnh lệnh của hắn. Mọi người nghe vậy làm theo, ai nấy lùi lại, ở tại chỗ chỉ còn Thiên Lân, Ngọc Tâm và Tân Nguyệt. Ngưng thần tĩnh khí, Thiên Lân vẻ mặt tuấn tú có mấy phần tự tin, yên yên lặng lặng đứng ở nơi đó. Ngọc Tâm và Tân Nguyệt im lặng không nói, ánh mắt nhu hòa nhìn Thiên Lân, phảng phất quên bản thân lẫn tất cả mọi thứ xung quanh, vào thời khắc này đây, phảng phất thời gian như ngừng lại.
Làm người quan sát, Tây Bắc Cuồng Đao, Tứ Dực thần sứ, Ứng Thiên Cừu đều không biết Thiên Lân đang làm gì cả, mà Trương Phàm, Phong U ẩn mình ở trên tầng mây lại càng hiếu kỳ, ai cũng đang mong chờ chuyện sắp sửa phát sinh. Cũng đúng lúc đó, mấy người Xà Ma ẩn mình quanh đó đang phân tích tình thế trước mắt, có phần lo lắng đối với cử động của Thiên Lân. Trước đây, Xà Ma hạ lệnh rút lui chỉ là một kế sách của lão, hy vọng cao thủ Băng Nguyên có thể buông lỏng cảnh giác, sau đó mới phát động đợt đánh lén thứ ba. Ai ngờ Mẫu Đơn và Hoa Hồng hiểu rất rõ Xà Ma, lập tức đưa ra cảnh cáo, khiến cho cao thủ phe Đằng Long cốc đều cảnh giác. Thấy vậy, Xà Ma tức giận vô cùng dự tính rút lui hoàn toàn. Ai ngờ vào lúc đó, Thiên Lân đột nhiên nói ra điều kinh người, bảo có thể hủy diệt Hồng Vân Ngũ Thải Lan, điều này khiến cho cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực lập tức thất kinh. Thân là Khai Nguyên sứ giả và Khai Lộ tiên phong của Ngũ Sắc Thiên Vực, mấy người Xà Ma tuy đều không hề mong ước tiến vào trong Hồng Vân Ngũ Thải Lan để trở thành con rối của Ngũ Sắc Thần Vương, nhưng đối với món vũ khí sắc bén có nhiều phần thắng Hồng Vân Ngũ Thải Lan này, bọn họ lại có trách nhiệm không thể không bảo vệ được. Hiện nay, Thiên Lân muốn hủy diệt nó, mấy người Xà Ma tự nhiên không thể ngồi yên không lý gì đến.
- Nói đi, mọi người có kế sách ứng phó thế nào?
Giọng không cam lòng, Xà Ma có cảm giác bị người kiềm chế. Lam Phát Ngân Tôn nhìn Thiên Lân ở bên dưới, nhẹ giọng nói:
- Thà tin là có, không thể không tin được. Chúng ta tốt nhất là ra mặt ngăn cản.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:
- Lúc này sức chú ý của mọi người đều tập trung ở Thiên Lân, đối với chúng ta là cơ hội tuyệt vời để đánh lén.
Mọi người nghe vậy đều đồng ý, thấy suy đoán của Tuyết Ẩn Cuồng Đao rất có đạo lý.
Xà Ma liếc mọi người, cất tiếng hỏi:
- Nói như vậy, mọi người đều tán đồng phát động đánh lén lần thứ ba?
Câu này vừa phát ra, chung quanh liền lặng yên, rõ ràng đa số người đều đồng ý. Hiểu được lòng của mọi người rồi, Xà Ma nói:
- Nếu là như vậy, thế thì chúng ta …
- Xà Ma đại nhân chớ nóng nảy, ta thấy làm như vậy hoàn toàn không thuần lý trí.
Không hề hoang mang, Bạch Đầu Thiên Ông cắt đứt lời nói của Xà Ma. Hừ khẽ một tiếng, Xà Ma hỏi lại:
- Nghe giọng của ngươi thì ngươi có kế sách còn tốt hơn?
Bạch Đầu Thiên Ông khóe miệng hơi nhếch lên, cười mà như không trả lời:
- Chúng ta thực ra có thể phân binh thành hai cánh, sử dụng kế dương đông kích tây.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao kinh ngạc nói:
- Cái gì gọi là dương đông kích tây?
Bạch Đầu Thiên Ông giải thích:
- Trước hết, chúng ta lưu lại một bộ phận người ở đây, thỉnh thoảng phát động vài lần đánh lén để kiềm chế những người này. Kế đến, chúng ta phái ra một bộ phận người chạy đến Đằng Long cốc, lập tức hủy diệt được sào huyệt của bọn họ, dùng một chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao chần chừ đáp:
- Nghe ra cũng không tồi, nhưng tỷ lệ thành công được bao nhiêu?
Bạch Đầu Thiên Ông phân tích:
- Theo tình hình trước mắt, Đằng Long cốc đã phái xuất các cao thủ, người lưu lại trong cốc tất chỉ là một số hạng không có năng lực, vừa hay cho chúng ta cơ hội lợi dụng.
Lam Phát Ngân Tôn tán đồng:
- Câu này có lý, chúng ta có thể từ đây tìm được điểm đột phá, lập tức tiêu diệt thế lực Băng Nguyên này.
Xà Ma trầm tư một lúc, thấy Bạch Đầu Thiên Ông phân tích rất có lý, tán đồng:
- Được, chuyện này giao cho Thiên Ông phụ trách, ngươi dự tính phân phái nhân thủ nơi này thế nào?
Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm nói:
- Nếu như Xà Ma đại nhân thấy đúng, ta dự tính để Cuồng Đao và Ngân Tôn cùng ta đi. Nơi này để Xà Ma đại nhân phụ trách, ngài thấy thế nào?
Xà Ma nghĩ lại, đề nghị:
- Để đảm bảo tận hết khả năng hoàn thành nhiệm vụ, ta dự tính để Viên Quang đi theo cùng với các ngươi.
Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy trong lòng cười lạnh, vẻ mặt lại như nịnh nọt đáp:
- Xà Ma đại nhân suy tính thật chu toàn, chúng ta nhất định sẽ tận hết sức lực.
Xà Ma gật khẽ, nhỏ giọng nói:
- Đi đi, nhớ phải cẩn thận.
Bạch Đầu Thiên Ông vâng một tiếng, sau đó liền xoay mình rời đi. Lam Phát Ngân Tôn và Tuyết Ẩn Cuồng Đao theo sát phía sau, chỉ có Đoạn Nhận Tàn Thần Viên Quang hơi chậm một bước, trước khi rời đi còn liếc Xà Ma một cái, rồi mới theo sau.