Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bóng đêm, Đằng Long cốc yên tĩnh vô cùng, mọi người đều ở trong động nói chuyện phiếm nghỉ ngơi, chỉ có Thiên Ảnh Trương và Đàm Thanh Ngưu lại đang bận rộn ở cửa cốc để bày trận, muốn sớm chuẩn bị tốt. Để hoàn thiện phòng ngự, Thiên Ảnh Trương đã phân tích địa hình của Đằng Long cốc, nơi này bốn phương tám hướng có Tứ Thiên Trụ phong, vừa hay có thể bố trí Tứ Linh Ngự Ma trận của Đạo gia, đến lúc đó, bất kỳ người nào đến gần thì trận pháp đều tự động vận chuyển, hình thành một lưới phòng ngự, cần phải biết được bí quyết mới có thể tiến vào bên trong. Nếu như bên trong có người chuyên môn canh giữ, lại còn có thể thay đổi phương thức vận chuyển của trận pháp, càng khiến cho hiệu quả của việc phòng ngự tăng thêm.

Đàm Thanh Ngưu có sư phụ là Quy Vô đạo trưởng, vô cùng tinh thông trận pháp, tuy tu vi không bằng Thiên Ảnh Trương, nhưng đóng vai trợ thủ thì thành thạo có thừa, hai người hợp tác có thể nói là vô cùng liền lạc. Bên cạnh, Hàn Hạc canh phòng tình hình chung quanh để tránh có địch nhân thừa cơ đánh lén, hỗ trợ hai người thuận lợi tiến hành.

Lúc này, Tân Nguyệt từ trong cốc bay ra, liếc nhìn hai người đang bận rộn, cất tiếng hỏi:

- Sư thúc tổ, tiến độ của bọn họ thế nào rồi?

Hàn Hạc đáp:

- Phỏng chừng phải làm đến hừng đông, con sao lại không ở trong cốc chơi với Lâm Y Tuyết?

Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

- Y Tuyết quá ham chơi, chúng con không có biện pháp giữ cô ấy, cuối cùng nhờ có Tuyết tỷ tỷ gọi cô ấy đi nên chúng con mới nhẹ được.

Hàn Hạc nghe vậy bật cười, có phần cảm xúc nói:

- Người Băng Nguyên xưa nay lạnh lùng quen rồi, không thích ứng được với tính cách của Lâm Y Tuyết. Thực ra cô nương ấy rất đáng yêu, mọi người đều thích chơi đùa chung, nhưng tính cách dù sao cũng quá khác biệt, lâu quá cũng cảm thấy mệt mỏi.

Tân Nguyệt hơi cảm xúc gật đầu nói:

- Đúng thế, vì thế con mới chạy ra đây hít thở, dự tính đi một vòng quanh đây.

Hàn Hạc kinh ngạc nói:

- Con dự tính đi ra ngoài? Băng Nguyên hiện nay không được an tĩnh đâu.

Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

- Sư thúc tổ không cần lo lắng, con sẽ đi loanh quanh, không chạy quá xa đâu.

Hàn Hạc biết tu vi Tân Nguyệt bất phàm, cũng không quá miễn cưỡng, dặn dò:

- Thế thì con phải cẩn thận, nhớ về sớm một chút.

Tân Nguyệt gật nhẹ, sau đó liền bay đi. Trong màn đêm, Tân Nguyệt đi thẳng về phía Tây, tốc độ không tính là quá nhanh.

Đợi sau khi rời khỏi Đằng Long cốc chừng ba mươi dặm, Tân Nguyệt thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, cả người chớp mắt đã biến mất, giây lát sau đã đến dưới Thiên Đao phong.

Cự ly vài trăm dặm chớp mắt đã đến, thuật di động của Tân Nguyệt có thể nói là khó tìm trên khắp thiên hạ.

Ngừng lại, Tân Nguyệt nhìn Thiên Đao phong quen thuộc trước mắt. Nơi này trước đây là nơi luyện kiếm trong nhiều năm của nàng. Hiện nay đã lâu không tới nữa.

Trên đỉnh núi, bóng người lóe lên, Thiên Đao khách xuất hiện ở phía trái, ánh mắt kỳ dị nhìn Tân Nguyệt, điềm nhiên nói:

- Con đến rồi.

Tân Nguyệt gật nhẹ, chớp mắt đã vượt qua cự ly vài trăm trượng đến trước mặt Thiên Đao khách, cung kính nói:

- Sư phụ, Đằng Long cốc gần đây phát sinh nhiều chuyện, đệ tử mãi vẫn không thể phân thân, vì thế không thể đến thăm người, xin sư phụ tha thứ.

Thiên Đao khách đánh giá Tân Nguyệt, vẻ mặt toát ra nụ cười, điềm nhiên nói:

- Vi sư hoàn toàn không trách gì chuyện này cả, con không cần như vậy. Lần này gặp lại, phát hiện tu vi của con tăng mạnh, chuyện này như thế nào, con nói cho ta nghe xem.

Tân Nguyệt ngửng đầu, vẻ mặt hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Đệ tử đã từng được sư tổ truyền thụ pháp quyết vô thượng của Đằng Long cốc là Đằng Long Cửu Biến, chuyện nay chắc sư phụ đã biết rồi. Cách đây không lâu, sư tổ lại nói cho con biết, Đằng Long cốc có ba đại kỳ tích, một trong đó là Huyền Nữ Thiên Cung, vài ngàn năm nay không cách gì tiến vào được. Vừa hay vận khí của đệ tử không tồi, tiến vào trong Huyền Nữ Thiên Cung, kế thừa được Cửu Thiên Huyền Nữ kiếm quyết, hơn nữa còn thu được áo giáp Bát Nữ Huyền Phượng.

Còn đang nói, quanh người Tân Nguyệt lóe lên ánh sáng, bộ áo giáp thần kỳ đó liền tự động hiện ra. Thiên Đao khách nhìn thấy vô cùng kinh ngạc, tán thưởng:

- Tốt, quả thật quá hoàn mỹ rồi.

Tân Nguyệt ý niệm biến đổi, tấm giáp tự động mất đi, tiếp tục nói:

- Ngoại trừ chuyện này ra, đệ tử còn vô tình gặp được hai vị tiền bối vô danh, bọn họ truyền cho đệ tử bộ pháp quyết Chỉ Xích Thiên Nhai, hiện nay con có thể bước một bước vượt qua vài chục dặm, miễn cưỡng tính là mới nhập môn.

Thiên Đao khách kinh ngạc nói:

- Chỉ Xích Thiên Nhai? Con thi triển cho ta xem thế nào.

Tân Nguyệt mỉm cười gật đầu, thân thể bước một bước, chớp mắt đã ở ngoài chục dặm, sau đó đi ngược trở lại.

Thiên Đao khách vẻ mặt kỳ quái, trầm ngâm nói:

- Pháp quyết này rất kỳ dị đặc biệt, chắc chắn xuất từ một môn phái rất có tiếng.

Tân Nguyệt ánh mắt hơi động, khẽ nói:

- Sư phụ dường như biết được gì đó.

Thiên Đao khách chần chừ trả lời:

- Ta không khẳng định lắm, nhưng ta suy đoán con có khả năng đã gặp được Thiên Hoang Địa Lão của Thiên Hoang môn phái. Chỉ Xích Thiên Nhai này chắc là pháp quyết kỳ diệu vô song Thiên Hoang phái vang danh thiên hạ.

Tân Nguyệt ngạc nhiên nói:

- Thiên Hoang Địa Lão? Như vậy thì có chút giống đó. Hai vị tiền bối đó xưng hô với nhau là Lão Bất Tử và Tử Bất Lão. Nhớ lại trước đây con đã từng nghe Tam Dực thánh sứ của Phong Thần phái nói, ở Vực ngoại có Phong Thần phái và Thiên Hoang phái, trong đó Thiên Hoang phái có hai người, mọi người đều xưng hô là Thiên Hoang nhị lão. Không ngờ con lại đột nhiên gặp được bọn họ.

Thiên Đao khách cười nói:

- Con chắc là cao hứng lắm, gặp được Thiên Hoang Địa Lão đều là người có phúc, hai người họ có thể nói là thần long, chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi. Từ trước đến giờ không dễ dàng gặp được.

Tân Nguyệt cười cười, trong sự thánh khiết lại có mấy phần thân mật, giọng điềm đạm thanh nhã nói:

- Đệ tử đời này có thể gặp được sư tổ, gặp được sư phụ, còn gặp được Thiên Hoang nhị lão thì ông trời thật sự đãi con không bạc.

Thiên Đao khách cảm xúc nói:

- Đúng thế, đời này con đã định sẵn phải gặp Thiên Lân thì cũng không chút tầm thường.

Tân Nguyệt nghe vậy trong lòng chấn động, khẽ hỏi:

- Sư phụ, ngươi có thấy Thiên Lân rất giống một người không?

Thiên Đao khách ánh mắt hơi động, hỏi lại:

- Con vì sao lại hỏi như vậy?

Tân Nguyệt nói:

- Hôm nay trung thổ có năm vị cao thủ đến, chính là thiên kim tiểu thư Lâm Y Tuyết của Lâm chưởng giáo Dịch viên, Khiếu Thiên của Thiên Chi Đô, Thiên Ảnh Trương của Trừ Ma liên minh, Đồ Thiên của Đồ Long môn, cùng với Dao Quang vang danh tu chân giới thiên hạ. Bọn họ vừa gặp được Thiên Lân thì phản ứng đều rất kỳ quái.

Thiên Đao khách chợt nói:

- Té ra là như vậy, xem ra lúc đầu ta đã không trông nhầm rồi. Thiên Lân chắc chắn có quan hệ rất sâu sắc với Lục Vân.

Tân Nguyệt nói:

- Dao Quang và Khiếu Thiên cũng cho là như vậy, bọn họ còn đồng ý cho là Thiên Lân chính là con của Lục Vân. Đáng tiếc lại không biết mẹ của Thiên Lân là ai.

Thiên Đao khách nụ cười kỳ dị trả lời:

- Có lúc biết một phần là đủ rồi, biết quá nhiều chuyện ngược lại trở thành không tốt.

Tân Nguyệt nghe vậy trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi lại:

- Sư phụ, con có hỏi qua mẹ của Thiên Lân, bà ấy dường như biết thân phận của người nhưng lại không hề muốn nói cho con biết.

Thiên Đao khách sửng người, trầm ngâm đáp:

- Nói như vậy, bà ấy hai mươi năm trước chắc chắn có thân phận hiển hách, nhưng bà ấy là ai đây?

Tân Nguyệt kinh ngạc nói:

- Sư phụ cũng đoán không được?

Thiên Đao khách cười khổ nói:

- Thân phận của mẹ Thiên Lân mà Dao Quang và Khiếu Thiên cũng đoán không ra, sư phụ làm sao có thể hiểu biết rõ được đây?

Tân Nguyệt nghe vậy không hỏi thêm nữa, trong lòng lại suy tính, thân phận thực sự của sư phụ là gì đây?

Thôi không cười khổ nữa, Thiên Đao khách liếc Tân Nguyệt, dặn dò:

- Băng Nguyên hiện nay không bình an lắm, con đem những chuyện gần đây phát sinh kể cho ta nghe đi.

Tân Nguyệt nghĩ một lát, sau đó mới đem những chuyện mới phát sinh gần đây kể từ sau khi rời khỏi Thiên Đao phong lần trước ra kể hết. Thiên Đao khách nghe xong vẻ mặt nặng nề, tâm sự trùng trùng.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Tân Nguyệt kể xong.

Thiên Đao khách chìm vào trầm tư, một lúc sau mới ngửng đầu nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt rất kỳ quái.

Tân Nguyệt thấy có chút khác lạ, khẽ hỏi lại:

- Sư phụ, có phải có chuyện gì muốn nói ra không?

Thiên Đao khách hỏi lại:

- Tân Nguyệt, con có biết vì sao ta thu con làm đồ đệ không?

Tân Nguyệt sửng một lúc, suy đoán:

- Bởi vì Thiên Lân?

Thiên Đao khách gật đầu nói:

- Con rất thông minh, đúng là có liên quan đến Thiên Lân. Khi đó ta vừa mới gặp con, cái nhìn đầu tiên đã thấy khí chất của con rất giống Trương Ngạo Tuyết, sau đó Thiên Lân lại xuất hiện, dung mạo của hắn lại khiến ta kinh ngạc lần nữa, điều này mới khiến ta nổi ý niệm thu đồ đệ. Hiện nay đã qua vài năm rồi, thành tựu của con khiến ta rất vui mừng, sư phụ cảm thấy tự hào vì con. Bây giờ Băng Nguyên đã bắt đầu khuấy động, ta cũng phải đi rồi, trước khi đi ta có mấy lời muốn nói với con.

Tân Nguyệt vừa nghe thấy rất bất ngờ, hỏi lại:

- Sư phụ, người ở đây cũng tốt mà, vì sao phải rời đi?

Thiên Đao khách nói:

- Vi sư năm xưa đến Băng Nguyên bởi vì Băng Nguyên yên tĩnh, không có người quấy nhiễu. Hiện nay Băng Nguyên thế lực đan xen, không còn yên tĩnh như năm xưa nữa, ta cũng phải rời đi thôi.

Tân Nguyệt không nỡ nói:

- Sư phụ, đệ tử tu vi còn nông cạn, bảy chiêu kiếm quyết người truyền, con vẫn chưa thể luyện tốt được, hay người ở lại thêm một khoảng thời gian, đợi sau khi đệ tử học nghệ xong rồi mới rời đi cũng chưa muộn mà.

Thiên Đao khách nhìn Tân Nguyệt, khe khẽ lắc đầu nói:

- Kiếm quyết ta truyền thụ cho con thì con vẫn chưa thể luyện tốt được không phải nguyên nhân do con, mà là bởi binh khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK