Chấn động liên tục đã kéo dài được vài ngày, đối với người tu đạo trên Băng Nguyên cũng đã quen dần. Lâm Y Tuyết mới tới Băng Nguyên, tuy đã trải qua vài lần động đất nhưng đối với chấn động kéo dài như lần này thì cảm thấy tâm thần bất an, không khỏi mất tự chủ chạy đi ra ngoài. Lúc này, không ít người trong Đằng Long cốc đều chịu ảnh hưởng, chia nhau chạy ra ngoài cửa cốc, vừa hay gặp được cảnh tượng kia trên đỉnh Thiên Đao phong.
Từ xa nhìn lại, Lâm Y Tuyết kéo áo Giang Thanh Tuyết cất lời hỏi:
- Sư tỉ, chuyện này là thế nào?
Giang Thanh Tuyết vuốt mái tóc của Lâm Y Tuyết lắc đầu trả lời:
- Ta cũng mới lần đầu thấy được, phỏng chừng là núi lửa bộc phát như trong truyền thuyết, chỉ vì sao lại xuất hiện ở trên Băng Nguyên thì có chút kỳ quái.
Câu này vừa nói ra, Cơ Tuyết Ny của Ly Hận thiên cung tiếp lời liền:
- Băng Nguyên là đất cực lạnh, từ đó đến giờ còn chưa nghe thấy có núi lửa tồn tại.
Vũ Điệp nhìn về phía xa xăm, khẽ lẩm bẩm:
- Hiện tượng lạ xuất hiện, chắc chắn có kiếp nạn. Đây chỉ là một loại điềm báo trước.
Đồ Thiên cảm xúc nói:
- Tình hình Băng Nguyên biến hóa trăm lần, ai có thể suy đoán được đây?
Mọi người nhìn nhau không đáp, lại phát hiện cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Tiết Phong, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân không hề xuất hiện.
Khiếu Thiên phát hiện ra tình hình này, khẽ nói:
- Chuyện này hay là đi báo cho cốc chủ, xem thử ông ấy có ý kiến như thế nào.
Hàn Hạc nghe vậy, nói với Lâm Phàm:
- Con đi báo cho sư tổ, xem người có ý kiến thế nào.
Lâm Phàm vâng một tiếng, sau đó liền bay đi vào trong cốc.
Ở cửa cốc, mọi người nói chuyện với nhau, trong lúc vô tình lại chuyển đề tài sang Thiên Lân, kết quả biết được từ miệng Thiên Ảnh Trương là Thiên Lân và Ngọc Tâm sớm ra ngoài cốc, Tân Nguyệt cũng bỏ đi trước đó không lâu.
Biết chuyện này rồi, Lâm Y Tuyết hơi bận tâm nói:
- Thiên Lân có chạy đi xem núi lửa đó không vậy?
Giang Thanh Tuyết an ủi:
- Không cần lo lắng, Thiên Lân là một người thông minh lanh lợi, đệ ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu.
Phỉ Vân nói:
- Đợi cốc chủ đến rồi, chúng ta hỏi ý kiến ông ấy xem, nếu có thể, chúng ta hãy phái người đi thám thính thế nào.
Sở Văn Tân tán đồng:
- Đề nghị này của Phỉ Vân rất tốt, trước hết chúng ta hãy đợi cốc chủ ra rồi mới nói tiếp.
Chốc lát sau, cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân đi theo Lâm Phàm ra, sau khi quan sát tình hình phía Thiên Đao phong một lúc, Triệu Ngọc Thanh hỏi:
- Mọi người có suy nghĩ như thế nào?
Dao Quang đáp:
- Chuyện này đến bất ngờ, chúng tôi dự tính phái người đi xem thế nào.
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu nói:
- Phái người đi tra xét qua cũng tốt, nhưng người này phải chọn lựa …
Thấy cốc chủ Triệu Ngọc Thanh đột nhiên dừng lại không nói, Khiếu Thiên tiếp lời liền:
- Cốc chủ phải chăng có điều gì kiêng kỵ?
Triệu Ngọc Thanh trầm giọng đáp:
- Hiện tượng lạ thứ nhất này là một loại biểu hiện, đại biểu cho một loại ý nghĩa đặc thù. Để cho an toàn, ta dự tính phát hai nhóm người hỗ trợ lẫn nhau.
Hàn Hạc kinh ngạc nói:
- Tình hình trước mắt không rõ, chúng ta chắc chắn phải cẩn thận, sư huynh vì sao lại phân binh hai đường để càng thêm nguy hiểm?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Chuyện này nói ra dài dòng, ta không thể giảng giải ở đây. Ta dự tính để Lâm Phàm và Linh Hoa đi làm một chuyện …
Mã Vũ Đào lên tiếng:
- Cốc chủ, Lâm Phàm hiện nay thân phận không tầm thường, dường như không nên mạo hiểm.
Triệu Ngọc Thanh lắc nhẹ, tiếp tục nói:
- Lâm Phàm và Linh Hoa là tổ thứ nhất, đi tìm kiếm Tuyết Nhân. Còn tổ thứ hai, ta dự tính để Dao Quang, Khiếu Thiên, Phỉ Vân ra trận, Y Tuyết đi theo để tăng thêm kiến thức. Mọi người thấy thế nào?
Phương Mộng Như đáp:
- Tổ chức như vậy rất tốt, cho dù gặp phải cường địch cũng không sợ.
Giang Thanh Tuyết hỏi:
- Thế chúng ta thì sao?
Triệu Ngọc Thanh nhìn những người còn lại, vẻ mặt quái dị nói:
- Thời điểm quan trọng nhất sắp đến rồi, mọi người phải dưỡng sức để đón lấy trận phong ba này.
Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức cảm thấy nặng nề, không ai còn đề xuất thêm gì cả.
Thấy vậy, Triệu Ngọc Thanh quay lại nhìn Lâm Phàm nói:
- Chuyến này đi phải thu phục Tuyết Nhân cho được, tương lai y sẽ giúp con rất lớn.
Lâm Phàm trầm giọng đáp:
- Sư tổ yên tâm, con nhất định sẽ không phụ lòng người.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, đưa mắt nhìn Dao Quang, Khiếu Thiên, Phỉ Vân, Lâm Y Tuyết dặn dò:
- Mọi chuyển phải cẩn thận, chớ cậy mạnh. Đi đi.
Gật khẽ, bốn người Dao Quang lập tức bỏ đi, cùng với Lâm Phàm, Linh Hoa một đường bay thẳng đến Thiên Đao phong.
Giây lát sau, mọi người thôi không nhìn theo nữa, yên yên lặng lặng nhìn Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi ông lên tiếng.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt phức tạp, liếc sư đệ Hàn Hạc rồi nhẹ nhàng nói:
- Đệ đi Thiên Hoa phủ một chuyến, nói là thời điểm đến rồi, mời sư thúc và ba vị trưởng lão xuất quan thôi.
Hàn Hạc biến hẳn sắc mặt, run giọng nói:
- Sư huynh, có cần như vậy không?
Triệu Ngọc Thanh không đáp, chỉ gật nhẹ, dường như trong lòng đầy phiền muộn.
Phương Mộng Như thấy vậy, khẽ than:
- Nhị sư huynh, chớ nên hỏi nhiều nữa, đi nhanh đi.
Hàn Hạc bật cười nặng nề, có mấy phần đau thương rời đi.
Công Dương Thiên Tung hỏi lại:
- Cốc chủ, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm rồi trả lời:
- Tạm thời không thể làm gì cả, mọi người hãy tận dụng thời gian tu luyện, cơ hội như vậy sau này sẽ rất khó có.
Mã Vũ Đào cười khổi nói:
- Với tình trạng của chúng ta, luyện thêm mấy ngày thì có thể làm gì?
Triệu Ngọc Thanh chần chừ rồi đáp:
- Vũ Điệp, Từ Tĩnh, Giang Thanh Tuyết còn có khoảng trống để tăng thêm rất lớn, thời gian đối với bọn họ phải nói là rất trọng yếu.
Băng Tuyết lão nhân nói:
- Như vậy hãy để bọn họ an tâm tu luyện, chúng ta phụ trách những chuyện khác.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Được, ba người bọn họ từ bây giờ bắt đầu chuyên tâm tu luyện, không có tình hình gì đặc biệt thì không được nhúng tay vào. Công tác phòng ngự do mọi người luân phiên phụ trách, không được ngơi nghỉ chút nào.
Cô Tuyết Ny nghe vậy, hỏi lại:
- Tiết Phong đâu rồi?
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt hơi biến đổi, khẽ lẩm bẩm:
- Hắn đang tu luyện, mọi người cũng không nên làm phiền hắn. Bây giờ mọi người ai nấy có việc, cần làm gì thì cứ làm đi.
Mọi người nghe vậy đều chia nhau bỏ đi, không bao lâu cửa cốc đã bình lặng trở lại.