Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bay lượn trên cao, khí lạnh bức người. Không khí gào thét như sóng biển ngăn cản Thiên Lân tiến lên. Đối với người tu đạo tầm thường, bay lượn trên cao như vậy cần phải khắc phục sức cản của không khí, còn phải chống lại cái lạnh xâm nhập, như vậy sẽ hao phí một lượng rất lớn nguyên khí và thể lực, người bình thường đều không chọn lựa phương thức như vậy. Thiên Lân làm vậy ngoại trừ việc cẩn thận ra, mục đích chủ yếu hơn chính là để trị thương. Thân là Thần Băng Nguyên, bay lượn trên cao đối mặt với khí lạnh thì với Thiên Lân cũng giống như linh khí cần cho người tu đạo tầm thường, tạo nên những điểm rất tốt cho Thiên Lân, bồi dưỡng thân thể bị thương của hắn, tăng tốc khôi phục nguyên khí của hắn. Điểm này, Thiên Lân biết rõ trong lòng, toàn thân chìm đắm vào trong đó, hưởng thụ những điểm tốt mà khí lạnh mang đến cho hắn trong quá trình tiến lên, thân thể vào giai đoạn khôi phục rất nhanh, người và tự nhiên dung hợp thành một, có thể cảm ứng rõ ràng được hướng thổi, tốc độ cùng với mức độ của gió. Đó là một loại cảm giác kỳ diệu, Thiên Lân trước đây đã từng cảm nhận ra, nhưng lại chưa từng cẩn thận thưởng thức nó, cũng chưa có thể thật sự dung nhập vào trong đó để cảm nhận được sự phiêu dật của gió.

Lần này, Thiên Lân toàn thân buông lỏng, cưỡi gió mà bay, thân thể được khí lạnh bồi dưỡng đã từ từ khôi phục, suy nghĩ trong gió bay lượn trở thành nhẹ nhàng phiêu dật, từ từ bay thẳng về phía xa xăm. Thời gian, không hay không biết trôi qua. Thiên Lân say đắm trong đó không muốn tỉnh lại, không một ý niệm nổi lên trong đầu, suy tư trở thành trống rỗng, hoàn toàn quên hết tất cả mọi thứ chung quanh. Tâm không tạp niệm, suy nghĩ linh hoạt kỳ ảo. Thiên Lân tiến vào một cảnh giới kỳ diệu, thân thể vẫn tiếp tục được khí lạnh bồi dưỡng dần dần khôi phục lại, trong não lại hoàn toàn yên tĩnh. Đây là một loại trạng thái tinh thần và cơ thể huyết nhục phân ly, hai bên không hề có liên quan nhau lại dung hợp thật hoàn mỹ, tạo thành một cá thể hoàn chỉnh là Thiên Lân.

Xuất hiện tình trạng như vậy chủ yếu có hai nguyên nhân. Thứ nhất, suy tư của Thiên Lân tương đối bình tĩnh, trong tình trạng không có bất kỳ ngoại lực nào uy hiếp, toàn thân có phần buông lỏng, thân thể được khí lạnh bồi dưỡng, ý thức do đó thư giãn, dần dần tiến vào cảnh giới linh hoạt kỳ ảo. Thứ đến, tu vi và pháp quyết tu luyện của Thiên Lân là điểm mấu chốt nhất. Nếu như không có được tu vi như hiện nay, không có được quá trình tu tập qua Băng Thần quyết, Thiên Lân rất khó có thể làm được đến mức suy tư như nước, không một ý niệm nào nổi sóng. Trạng thái như vậy vẫn cứ kéo dài, Thiên Lân giữ nguyên tâm tình linh hoạt kỳ ảo không nhiễm bụi trần, trong não không biết từ lúc nào đã xuất hiện một số điểm sáng, đang từ ít chuyển sang nhiều, dần dần rõ ràng hơn.

Ban đầu, những điểm sáng này vận hành chậm rãi, giống như có một luồng khói xanh xoay tròn trong não của Thiên Lân. Sau đó, những điểm sáng kia càng lúc càng nhiều, tốc độ vận hành càng lúc càng nhanh hơn, dần dần diễn biến thành một số hình vẻ phức tạp, có biến hóa đến vô cùng. Theo sự thúc đẩy của thời gian, hình ảnh trong não Thiên Lân càng lúc càng nhiều, biến hóa càng lúc càng phức tạp, cuối cùng hình thành một hệ thống vận hành khổng lồ, hệt như một loại pháp quyết tu luyện nào đó đang tự mình vận chuyển. Đến lúc đó, tư tưởng của Thiên Lân ở trạng thái trống rỗng, mọi thứ trong não cứ như có như không, hệt như đang nằm mơ vậy, có một số ấn tượng lại không cách nào nhớ lại toàn bộ được. Cũng đúng lúc này, Linh Phách trong não của Thiên Lân hiểu rõ tất cả mọi biến hóa như trong lòng bàn tay, từ khi bắt đầu đến hiện tại, mỗi một biến hóa được tính đến, mỗi bước diễn biến, Linh Phách đều ghi lại không sai một chút nào cả, hơn nữa còn phân tích diễn luyện, cuối cùng thu được một bộ pháp quyết hoàn chỉnh, cơ bản giống như pháp quyết do những điểm sáng trong não của Thiên Lân tạo thành, lại có phần nào đó khác biệt.

Lẽ ra, sức diễn giải của Linh Phách cứ chiếu theo những biến hóa của những điểm sáng đó để viết thành, theo lý luận thì chắc chắn không xuất hiện sai khác, vì sao lại tồn tại sự khác biệt? Liên quan đến điểm này, thực ra có liên quan đến năng lực cảm thụ của Thiên Lân. Trước đây, trong não Thiên Lân xuất hiện tất cả mọi thứ, nói thẳng ra đều là một loại cảm ứng của thân thể Thiên Lân đối với hoàn cảnh bên ngoài, hình thành trong não một loại khái niệm trừu tượng. Đây là một loại cảm ứng bản năng, một loại thuyết minh của Thiên Lân về sức mạnh gió bên ngoài, thông qua những bộ vị khác nhau của thân thể mà có những cảm thủ khác nhau, tổng hợp hội tụ lại mà thành. Do ý thức của Thiên Lân ở cảnh giới linh hoạt kỳ ảo, suy tư không hề nhiễm bụi trần, lại thêm pháp quyết chưa từng tu luyện qua có liên quan đến sức mạnh của gió, đối với thuộc tính của gió có phần xa lạ, vì thế thân thể đối với những minh họa sức mạnh của gió không khỏi xuất hiện một số thành kiến. Như vậy, sức mạnh của gió bên ngoài khi chiếu vào trong não của Thiên Lân chắc chắn có một số thay đổi, pháp quyết do nó hình thành cũng có phần thiếu sót. So với năng lực cảm nhận tự thân của Thiên Lân, Linh Phách có năng lực phân tích chuẩn xác hơn, có thể thông qua thân thể của Thiên Lân để tiến hành một tìm hiểu toàn diện với sức mạnh ở bên ngoài, phối hợp với cảm ứng bản thân của Thiên Lân với gió, suy tính diễn biến thành một bộ pháp quyết hoàn thiện hơn. Đây chính là điểm khác biệt giữa hai bên, cũng là nguyên nhân tất yếu khiến hai bộ pháp quyết có khác biệt. Nắm vững biến hóa và quy luật của sức mạnh gió rồi, Linh Phách bắt đầu tự động vận chuyển bộ pháp quyết này trong cơ thể của Thiên Lân, hơn nữa còn chú ý liên tục, mãi cho đến khi vận hành một lượt hoàn chỉnh đầy đủ, Linh Phách mới thu lại sự cảnh giác, cứ để cho pháp quyết tự động vận chuyển, đem sức khống chế thân thể âm thầm trả lại cho Thiên Lân.

Đến lúc này, thân thể Thiên Lân chấn động, đột nhiên từ trạng thái vô ý thức mà tỉnh lại, vẻ mặt kỳ quái nhìn chung quanh, lại cúi đầu kiểm tra thân thể bản thân. Rất nhanh, Thiên Lân phát hiện được biến hóa của thân thể, phát hiện nội thương bị khi giao chiến với Trần Huyền trước đây đã lành lặn, trong cơ thể đang vận hành một bộ pháp quyết kỳ quái, trong kinh mạch lại có thêm một luồng khí linh hoạt kỳ ảo phiêu dật, hoàn toàn không biết lai lịch. Để hiểu cho rõ sự tình, Thiên Lân bắt đầu tĩnh tâm phân tích, vừa quan sát con đường vận hành của bộ pháp quyết kia, vừa cảm nhận quan hệ giữa thân thể và bên ngoài khi vận hành pháp quyết, từ đó thu hoạch được không ít tình hình. Với sự thông minh tài trí của Thiên Lân, hắn rất nhanh chóng hiểu được pháp quyết thần bí trong cơ thể và sức mạnh của gió bên ngoài có liên quan với nhau, lúc này đang liên tục không ngừng hấp thu sức mạnh của gió để chuyển hóa thành một loại khí linh hoạt kỳ ảo phiêu dật, tồn trữ vào trong kinh mạch. Đây là một quá trình biến hóa, có quan hệ mật thiết với tình hình vận hành pháp quyết, cả hai phối hợp chặt chẽ, theo thời gian trôi qua mà dần dần cải biến, từng bước từng bước đi vào giai đoạn thành thục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK