Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lóe lên xông đến, Khiếu Thiên chớp mắt đã vượt qua cự ly giữa hai bên, tay phải đánh ra một chưởng thẳng vào vị trí tim của Hắc Ma. Hai mắt khép hờ, Hắc Ma không né không tránh, tay trái lật chuyển thẳng thắn đỡ lấy một chiêu của Khiếu Thiên. Lập tức, song chưởng đụng nhau sấm sét vang lên, dòng khí đáng sợ chớp mắt đã khuếch tán cùng với sức mạnh to lớn, lập tức hất Khiếu Thiên lùi lại, cũng khiến cho Hắc Ma lắc lư không ngừng.

Mới đầu giao chiến, Khiếu Thiên không chiếm được chút tiện nghi nào. Điều này khiến ông hơi kinh ngạc mà những người quan sát cũng vô cùng kinh hãi. Thân là linh dị, Khiếu Thiên có chân thân là Khiếu Nguyệt Thiên Lang, tu luyện vượt quá hai ngàn năm mới có thể phi thăng lên Thiên Chi Đô, thực lực của ông mạnh đến thế nào có thể biết được. Còn Hắc Ma đó tuy là Ma Ưng môn chủ, trên người cũng ẩn chứa khí tức linh dị cực mạnh, nhưng chỉ bằng vào sự tu luyện của lão thì dường như còn kém Khiếu Thiên, nhưng vì sao thực lực còn mạnh hơn Khiếu Thiên đây? Về điểm này, người tầm thường rất khó lý giải được, nhưng nguyên nhân bên trong chủ yếu do Hắc Ma, lão và Khiếu Thiên là những sinh mạng khác thời đại, khác khu vực.

Thân thể loáng lên, Khiếu Thiên lại xông đến lần thứ hai, hai tay múa lên rất nhanh, chưởng lực mạnh mẽ liên miên không ngừng phát động công kích cực nhanh thẳng đến Hắc Ma. Bật cười âm hiểm, Hắc Ma thấy những người khác hoàn toàn không xuất thủ chỉ quan sát, lập tức cũng không để ý đến, hai tay múa lên không sai chút nào đỡ lấy vài trăm chưởng lực do Khiếu Thiên phát xuất. Lần này, Khiếu Thiên dùng khoái công, chiêu thức biến đổi nhiều nhưng uy lực giảm hẳn, Hắc Ma ứng phó hoàn toàn không gắng sức, hai người triển khai giao chiến gần.

Bên ngoài, Dao Quang, Phỉ Vân, Hoa Hồng, Tân Nguyệt đều quan sát cẩn thận, phân tích thực lực của Hắc Ma để tiện cho việc chuẩn bị.

Thiên Lân và Ngọc Tâm nằm dài trên tuyết, hai người vừa quan sát tình hình giao chiến vừa khẽ giọng nói chuyện.

- Ngọc Tâm, nàng dường như bị thương rất nặng.

Khẽ gật đầu, Ngọc Tâm đáp:

- Ngươi cũng bị thương không nhẹ.

Thiên Lân nắm tay Ngọc Tâm, cười đáp:

- Ta thân thể không đáng ngại, một lúc có thể tự động khôi phục. Ta nhờ Tân Nguyệt trị thương cho nàng trước, nàng thấy thế nào?

Ngọc Tâm chần chừ đáp lời:

- Thương thế của ta thì ta sẽ tự xử lý, không cần phải phiền đến Tân Nguyệt.

Thiên Lân hiểu điều Ngọc Tâm nghĩ trong lòng, êm ái nói:

- Không nên để ý quá, Tân Nguyệt bản thân rất tốt, tính cách gần giống nàng, ta tin tưởng nàng sẽ thích cô ấy.

Nói rồi không đợi Ngọc Tâm trả lời, liền hô lớn với Tân Nguyệt xa xa:

- Tân Nguyệt, bên này.

Nghe vậy, Tân Nguyệt liếc Ngọc Tâm, vẻ bình thản thanh nhã bay đến bên Thiên Lân.

Thiên Lân chỉ Tân Nguyệt giới thiệu với Ngọc Tâm:

- Đây là Tân Nguyệt đến từ Đằng Long cốc. Đây là Ngọc Tâm đến từ Tuyệt Tình môn, cả hai đều là người ta yêu mến, sau này nhất định phải ở chung hòa thuận, hỗ trợ yêu thương nhau.

Ngọc Tâm không nói, chỉ nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt hơi phức tạp.

Tân Nguyệt cười nhẹ, khẽ nói:

- Ngọc Tâm, xin chào. Trước đây Thiên Lân đã từng nhắc đến cô, rất vui được gặp cô.

Ngọc Tâm khẽ gật đầu, nói một câu xin chào nho nhỏ rồi không nói nhiều nữa.

Thiên Lân kéo tay Tân Nguyệt, từ từ đứng lên nói với Tân Nguyệt:

- Ngọc Tâm bị Hắc Ma đánh một chưởng trọng thương, bây giờ thương thế rất nặng, nàng hãy giúp cô ấy vận công trị thương.

Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân hỏi lại:

- Còn chàng?

Thiên Lân cười đáp:

- Không cần phải lo cho ta, một lúc sau ta sẽ từ từ khỏe lại.

Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân một lúc, rồi tự nhiên nắm tay Ngọc Tâm, truyền chân nguyên trong cơ thể mình vào trong người Ngọc Tâm, bắt đầu hỗ trợ nàng trị thương.

Thiên Lân chầm chậm bước đi, Băng Thần quyết trong cơ thể tự động vận chuyển, vừa điên cuồng hấp thu sức mạnh băng tuyết chung quanh, vừa chuyển luồng sức mạnh băng tuyết đó thành khí dương hòa để bồi dưỡng kinh mạch bị thương, chữa trị cho thân thể.

Một lúc sau, Thiên Lân đến cạnh Hoa Hồng khẽ nói:

- Hoa Hồng, ta bị thương như vậy mà nàng cũng không đến xem ta thế nào?

Hoa Hồng trừng hắn một cái, có chút u oán đáp:

- Đáng đời, ai bảo ngươi thích làm anh hùng làm gì.

Thiên Lân khổ sở đáp:

- Ta nào có thích làm anh hùng, ta chỉ không hiểu rõ chi tiết của Ma Ưng môn chủ này, bị lầm mưu lão mà thôi.

Hoa Hồng hừ giọng đáp:

- Đã biết rõ đánh không lại còn cố, ngươi không phải sính làm anh hùng thì là gì?

Thiên Lân cười khổ đáp:

- Được rồi, xem như ta không đúng, nhưng hiện tại ta bị thương như vậy, nàng không thể nhìn ta dễ thương một chút sao?

Hoa Hồng nghe vậy trừng hắn một cái, phất tay phát xuất một luồng sức mạnh êm ái kéo Thiên Lân lại bên cạnh, đưa tay đỡ lấy thân thể của hắn, hơn nữa còn truyền một lượng lớn linh khí vào trong cơ thể hắn để hỗ trợ hắn trị thương.

Bật cười ha hả, Thiên Lân tựa đầu vào vai của Hoa Hồng, khẽ cười nói:

- Ta biết là nàng không nỡ bỏ ta, không đành thấy ta bị thương mà.

Hoa Hồng quát lên:

- Nói nữa ngươi có tin là ta sẽ hất ngươi bay đi mất không.

Thiên Lân vợi vàng thôi cười đùa, đứng đắn nói:

- Mẫu Đơn đâu rồi? Sao nàng ấy không đến đây?

Hoa Hồng tức giận đáp:

- Mẫu Đơn thủ giữ ở Thiên Nữ phong để lưu ý tình trạng của Hồng Vân Ngũ Thải Lan.

Thiên Lân nghe vậy, liếc hai người đang giao chiến khẽ nói:

- Hắc Ma rất âm hiểm, lão có một loại kết giới ảo ảnh rất kỳ dị có thể ngăn cách mọi pháp quyết không gian, ta thiếu chút nữa đã chết trong tay của lão.

Hoa Hồng kinh ngạc nói:

- Thế ngươi làm sao mà thoát hiểm được?

Thiên Lân đáp:

- Chính Ngọc Tâm dùng thần kiếm chém nát tầng kết giới đó nên ta mới có thể bỏ chạy được.

Hoa Hồng cau mày nói:

- Ngươi nói rõ thêm chút nữa cho ta biết kết giới của lão ta có đặc điểm như thế nào.

Thiên Lân trầm ngâm một lúc khẽ đáp:

- Kết giới đó rất khác biệt, kết liền thành một khối, không hề có nhược điểm nào cả, không thể thẩm thấu được, xông cũng không qua, phảng phất ngăn cách hoàn toàn với thế giới vậy.

Hoa Hồng trầm ngâm lên tiếng:

- Nếu ngươi nói không sai, đây chính là loại kết giới hoàn mỹ mà Ngũ Sắc Thiên Vực cũng có, nhưng lại vô cùng hiếm thấy.

Còn đang nói, Thiên Lân đột nhiên phát hiện quanh người Hắc Ma lóe lên bóng sáng, xuất hiện một khu vực u ám.

Thấy vậy, Thiên Lân biến hẳn sắc mặt thất kinh la lên:

- Lùi lại mau, không được mạo hiểm.

Đang giao chiến, Khiếu Thiên nghe được Thiên Lân la lên thất kinh liền lập tức bỏ đi ý niệm lợi dụng thời cơ tiến công, lóe lên liền quay trở về bên cạnh Thiên Lân cất tiếng hỏi:

- Con vì sao kêu ta lùi lại vậy?

Thiên Lân đáp:

- Con trước đây thiếu chút nữa đã chết trong chiêu này của Hắc Ma, kết giới của lão ta có thể ngăn cách mọi pháp quyết thời không, thuật Không Gian Khiêu Dược hoàn toàn vô hiệu trong kết giới đó, căn bản không thể thoát được.

Khiếu Thiên kinh ngạc nói:

- Có chuyện quái lạ như vậy?

Thiên Lân trầm giọng đáp:

- Hắc Ma này rất quỷ dị, trên người dường như ẩn chứa không ít bí mật. Lão ta có thể phát xuất một loại sóng ánh sáng cong cong, lập tức đưa người vào chỗ chết. Thương thế trên người con cũng chính là do lão ta ban cho, các vị phải vô cùng cẩn thận.

Khiếu Thiên nói:

- Như lời con nói, chúng ta không thể nào cận chiến với hắn, phải dùng cách công kích từ xa rồi.

Thiên Lân chần chừ rồi trả lời:

- Muốn giết Hắc Ma không phải dễ, nhưng có thể áp dụng chiến thuật biển người, trước hết khiến lão ta trọng thương, sau đó mới từ từ thu thập lão.

Khiếu Thiên nói:

- Được, ta đi đây.

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Không được, bá phụ hãy nghĩ ngơi trước đã, để Hoa Hồng đi thử coi sao.

Khiếu Thiên chần chừ nói:

- Cô ấy.

Thiên Lân cười trả lời:

- Đừng lo lắng, con tin chắc Hoa Hồng sẽ không để cho con phải thất vọng.

Trừng Thiên Lân một cái, Hoa Hồng không nói câu nào, thân thể lập tức dời ngang vài trượng xuất hiện trước mặt Hắc Ma.

Chăm chú nhìn Hoa Hồng, Hắc Ma âm hiểm nói:

- Ngươi đi tìm cái chết?

Hoa Hồng lãnh đạm đáp:

- Ta đến đưa tiễn người đến chỗ chết.

Tay ngọc múa lên, thân thủ yểu điệu. Thân pháp Hoa Hồng linh động hệt như đang múa giữa không trung, xem thật xinh đẹp vô cùng. Hắc Ma khinh bỉ bật cười, hai tay bắt chéo xoay chuyển, mười ngón tay cong lại búng ra phát xuất những lưỡi đao gió sắc bén, hình thành quanh người một lưới phòng ngự do chỉ phong tạo thành. Hoa Hồng thấy vậy bật cười lạnh lẽo, trong lúc tay múa lên thì ánh đỏ tán loạn, vô số hoa hồng phân bố khắp nơi, mỗi đó hoa đều vận chuyển rất nhanh phát ra kình khí sắc bén, trực tiếp giao tranh với lưới phòng ngự của Hắc Ma.

Chớp mắt, những đóa hoa hồng đã phá nát lưới phòng ngự của Hắc Ma, trong quá trình xoay tròn tiến lên, những đóa hoa hồng nhỏ bé tập trung lại cứ ba bông thành một đóa cùng với hào quang chói mắt ép gần đến Hắc Ma. Hắc Ma ánh mắt hơi kinh hãi, hai tay giao nhau đột nhiên vẩy ra phía trước, phát xuất hai cột khí màu đen ngăm ngăm, lập tức cuốn lấy đại bộ phận những đóa hoa hồng đang bay đến. Lúc này, thân thể Hoa Hồng đột nhiên vỡ nát ra, hóa thành vô số mảnh băng vỡ tự động xoay tròn quanh người Hắc Ma hệt như ngàn vạn bông hồng nhỏ bé khiến Hắc Ma hơi kinh ngạc.

Không hiểu chiêu thức gì của Hoa Hồng, Hắc Ma vội vàng bố trí kết giới phòng ngự quanh người của mình. Nhưng đúng lúc đó, trên đầu Hắc Ma lóe lên ánh sáng nhạt khiến lão phải chú ý. Nhưng khi Hắc Ma ngửng đầu nhìn lên, hơn nữa còn đẩy chưởng lên trên, lão đột nhiên phát hiện trên đầu rỗng không, căn bản không hề có bất cứ bóng dáng nào. Lúc này, Hoa Hồng âm thầm xuất hiện sau lưng Hắc Ma, tay ngọc nhẹ nhàng ấn vào trên người Hắc Ma, lập tức hất cho người lão phải nghiêng ngã. Đột nhiên xoay người, vẻ mặt Hắc Ma đầy tức giận. Nhưng Hoa Hồng mới tồn tại trong sát na trước đó đã không còn thấy nữa rồi. Hắc Ma kinh giận vô cùng, vội vàng quay người lại, kết quả trên lưng lại truyền đến một luồng kình lực đáng sợ, hất cho lão phải ngã quỵ đến trước.

Rống lên giận dữ một tiếng, Hắc Ma hai tay giang ra, bóng sáng quanh người khuếch tán chung quanh, phát xuất Hắc Sát U La giới, ý đồ muốn vây khốn Hoa Hồng vào trong. Nhưng lúc này, Hoa Hồng đã sớm có đề phòng nhờ trước đây Thiên Lân đã ngầm truyền âm nhắc nhở, lùi về đến bên hắn trước một bước.

Khiếu Thiên thấy vậy hỏi tiếp:

- Thiên Lân, tiếp theo làm thế nào?

Nhìn Hắc Ma, Thiên Lân cười có phần âm hiểm đáp:

- Hiện nay tầng kết giới quanh người Hắc Ma đó chính là kết giới cổ quái con đã nói trước đây, không những có thể vây khốn địch nhân còn có thể phòng ngự ngoại địch đánh lén. Hiện nay Hoa Hồng đánh lén thành công, Hắc Ma chắc chắn đang tăng cường trị thương, thời khắc quan trọng như vậy thì chúng ta tự nhiên không thể để lãng phí.

Giữa không trung, Dao Quang cất tiếng:

- Không cần phải phiền phức như vậy, ta sẽ đến gặp hắn đây.

Nhẹ nhàng hạ xuống, Dao Quang múa chưởng đánh ra, không hề thấy bất kỳ thủ thế nào đã nhẹ nhàng ấn vào trên Hắc Sát U La giới quanh người Hắc Ma. Lập tức, ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, sấm chớp vang lừng. Dao Quang bị hất bắn lên không, Hắc Ma thì thân thể loáng lên đã bị một chưởng của Dao Quang từ trên không đè xuống.

Hừ khẽ một tiếng, Dao Quang đảo người giữa không trung, đuổi thẳng theo Hắc Ma, hai tay phát xuất vài trăm chưởng màu đen ngòm liên miên không ngừng công kích Hắc Ma. Thuận thế hạ xuống, Hắc Ma né tránh không kịp chỉ có thể tăng cường chân nguyên phòng ngự, đỡ lấy chưởng lực đáng sợ đó của Dao Quang. Thân là kẻ mạnh hàng đầu của Tu Chân giới, thực lực Dao Quang hai mươi năm trước đã dương danh thiên hạ, hiện nay càng đạt đến trạng thái đỉnh điểm. Hắc Ma tuy pháp quyết quỷ bí nhưng đỡ thẳng những chưởng này của Dao Quang cũng khổ không nói được, lập tức bị thương không nhẹ. Lại thêm trước đây bị Thiên Lân đánh lén, rồi Hoa Hồng đánh lén, Hắc Ma đã sớm có thương ở người, hiện nay lại gặp phải loại đả kích như vậy, cho dù lão tự phụ thì thân thể cũng không chịu nỗi nữa rồi.

Rơi ầm xuống đất, thân thể Hắc Ma chấn động, trong tình hình không có gì giảm bớt, Dao Quang truy đuổi theo sau mà chưởng lực lại như Thái Sơn đè đầu, khiến cho Hắc Ma lắc lư không ngừng, khóe miệng trào máu tươi ra. Để thoát khỏi tình cảnh khốn khó này, Hắc Ma đột nhiên thu lại Hắc Sát U La giới, hai tay đột nhiên đẩy lên đỡ lấy chưởng lực của Dao Quang. Lúc này, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, Dao Quang bị phản chấn bay lên, Hắc Ma lại bị chưởng lực của Dao Quang trực tiếp đè sâu vào tầng băng tuyết.

Thiên Lân thấy vậy, truyền âm cho Phỉ Vân và Khiếu Thiên:

- Chuẩn bị thật nhanh, vào thời khắc Hắc Ma bay ra khỏi đất, các vị phải liên thủ đánh một chiêu, đảm bảo để lão ta không thể bỏ chạy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK