Lúc ấy, mặt đất rộng lớn run rẩy kịch liệt, sông băng đều rên rỉ cả, một sự đau thương âm thầm bao trùm trong đáy lòng của mọi người. Đột nhiên, Tuyết Hồ kêu lên một tiếng kinh hãi, trốn ra sau lưng của Phỉ vân, toàn thân run rẩy nói:
- Đó … đó … là … là …
Lời còn vang bên tai, Tuyết Hồ toàn thân lóe lên ánh sáng, cả người chớp mắt khôi phục lại hình dạng hồ ly, từ trên không trung rơi thẳng xuống. Phỉ Vân thấy vậy thất kinh hồn vía, lập tức ôm lấy Tuyết Hồ vào trong lòng, hơn nữa còn hỏi dồn:
- Sao lại như vậy?
Cùng lúc đó, miệng Tuyết Nhân cũng phát ra tiếng kêu kinh khiếp bất an, toàn thân run rẩy bay thẳng về phía xa xa, dường như có một thứ gì đó khiến lão e ngại đang đến gần. Mọi người kinh hãi không biết vì sao, cùng chăm chú nhìn về Đằng Long cốc, ai ngờ cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ càng thêm hoảng hồn. Ánh vàng kim chói mắt dâng trào từ mặt đất, Đằng Long cốc ngày trước danh chấn Băng Nguyên hiện nay không ngờ thần kỳ vô cùng bay ra từ trong tầng băng, toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, phát xuất khí thế khiến người phải dao động.
Nhìn thật cẩn thận, Đằng Long cốc đang bay lên chính là một cái đỉnh khổng lồ, bốn Thiên Trụ phong không ngờ chính là bốn góc của nó, thân đỉnh thể hiện hình tròn, bên dưới có ba chân, trên mình đỉnh khắc đầy các hình các dạng ảnh thờ cúng. Từ từ bay lên không trung, Đằng Long cốc là cái miệng của đỉnh khổng lồ này bắt đầu xoay tròn tự phát, hơn nữa còn tự động thu nhỏ lại, đồng thời có ý thức bay về phía xa xăm, chỉ chốc lát đã ra ngoài khu vực vài trăm dặm. Nhìn thấy tình hình như vậy, Băng Thiên vẻ mặt phức tạp vô cùng, quay người nhìn Triệu Ngọc Thanh hỏi:
- Cuối cùng thì chuyện này là thế nào?
Triệu Ngọc Thanh bật cười thê lương, cả người thần thái già lão đi rất nhiều, đưa mắt nhìn về cột lửa xông lên tận trời ở xa xăm, than nhẹ:
- Đó chính là Thái Huyền Hỏa Quy bị trấn áp vài ngàn năm, cùng với rất nhiều kẻ mạnh thời viễn cổ mà mọi người còn chưa biết được.
Mã Vũ Đào trong lòng không hiểu, hỏi lại:
- Điều này nói lên điều gì?
Phương Mộng Như nghe ra một số manh mối từ những lời của Triệu Ngọc Thanh, cau mày lên tiếng:
- Trấn áp theo lời sư huynh thật ra có hàm nghĩa như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, than thở:
- Sự tồn tại của Đằng Long cốc chỉ để che phủ đi một lịch sử. Hiện nay, khi tai kiếp khủng khiếp sắp đến, thần thoại đã biến mất xuất hiện lại ở nhân thế, Đằng Long cốc cũng từng bước đi trên con đường thuộc về định mệnh của nó.
Băng Tuyết lão nhân vẻ mặt nghi hoặc, khẽ nói:
- Sư huynh có thể nói rõ một chút được không?
Bên cạnh, Đồ Thiên, Sở Văn Tân, Từ Tĩnh, ba vị trưởng lão, Mã Vũ Đào, Tiết Phong, Phỉ Vân đều chăm chú nhìn vẻ mặt của Triệu Ngọc Thanh, chỉ có Tuyết Sơn thánh tăng dường như biết được gì đó, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Bật cười phức tạp, Triệu Ngọc Thanh ngửa mặt nhìn lên trời cao, thở dài u oán nói:
- Sự xuất hiện của Đằng Long cốc là vì trách nhiệm kết thúc thần thoại viễn cổ, khiến thế giới yên lặng bình hòa. Đây chính là lời thề hứa mà Tuyệt Tình môn vẫn luôn thủ giữ, thừa hưởng cả lời nguyền, vĩnh viễn cũng không thể nào thoát được.
Phương Mộng Như nghe vậy kinh ngạc, nghi hoặc nói:
- Sư huynh sao lại nói đến Tuyệt Tình môn vậy?
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kỳ quái, khẽ than:
- Bởi vì Tuyệt Tình môn và Đằng Long cốc đều xuất phát từ một chỗ.
Câu này vừa nói ra, mọi người ai cũng kinh ngạc, cùng lại thấy kỳ quái. Băng Tuyết lão nhân hỏi tới:
- Sư huynh lần trước nói người sáng lập Tuyệt Tình môn và người sáng lập bản cốc là sư huynh muội, bọn họ lẽ nào còn có khác …
Gật khẽ, Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Tuyệt Tình môn và Đằng Long cốc thực ra xuất từ cùng một môn phái, đều vì sự an nguy của thiên hạ, liên tục kéo dài vài ngàn năm. Hiện nay, Ngọc Tâm chết rồi, lời thề Tuyệt Tình môn bị phá rồi. Đằng Long cốc cũng bị tiêu hủy, thần thoại biến mất cũng sắp sửa quay trở lại lần nữa.
Đồ Thiên hỏi tiếp:
- Cốc chủ, Đằng Long cốc vì sao lại biến thành một cái đỉnh khổng lồ, tự động bay lên vậy?
Phỉ Vân tiếp lời hỏi:
- Cái đỉnh khổng lồ đó chắc là một loại pháp khí dùng để áp chế Thái Huyền Hỏa Quy vài ngàn năm chăng?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Thực ra, Đằng Long cốc chính là Phi Long đỉnh …
- Ồ, không ngờ lại có chuyện này!
Ở tại đó, ngoại trừ Tuyết Sơn thánh tăng có vẻ bình tĩnh ra, ngay cả Băng Thiên và hai vị trưởng lão cũng đều bị sự thực này khiến cho kinh hãi ngây cả người.
Trước đây, một lượng lớn cao thủ tràn vào Băng Nguyên, đều vì Phi Long đỉnh mà đến. Khi đó, cao thủ Băng Nguyên đều cho Phi Long đỉnh là đồ hư ảo không thật. Ai ngờ, hiện nay Phi Long đỉnh thật sự xuất hiện, điều này sao không khiến cho người ta phải kinh hãi? Khiếp sợ và những tiếng la thất thanh cùng vang lên, khi mọi người dần bình tĩnh trở lại, Sở Văn Tân hỏi đến vấn đề mọi người quan tâm.
- Cốc chủ, nếu như Đằng Long cốc là Phi Long đỉnh, hơn nữa còn áp chế Thái Huyền Hỏa Quy vài ngàn năm, vì sao vừa rồi lại đột nhiên bay lên vậy?
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, trầm ngâm đáp:
- Sự xuất hiện của Phi Long đỉnh hoàn toàn đều do Lâm Phàm mà ra. Vừa rồi, Lâm Phàm gặp phải nguy hiểm, bị ép buộc thi triển Phi Long quyết, trong lúc vô tình làm động đến phong ấn của Phi Long đỉnh, khiến cho Phi Long đỉnh phá băng bay ra, giải khai được cấm chế mà tiên tổ Đằng Long cốc vài ngàn năm trước đã bố trí. Kể từ đó, Thái Huyền Hỏa Quy thoát khỏi trói buộc, phá vỡ được cấm kỵ năm xưa.
Băng Tuyết lão nhân vẻ mặt nóng nảy, hỏi lại:
- Sư huynh nếu đã biết được chuyện này trước đó, vì sao không nghĩ cách ngăn cản nó lại?
Triệu Ngọc Thanh khổ sở đáp:
- Ta sao lại không hề nỗ lực, nhưng thiên mệnh khó chống lại được. Trước đây rất lâu, ta đã hạ lệnh không cho bất kỳ người nào tiến vào hồ nước ở đáy cốc, là đề phòng người có người phát hiện được bí mật ở đó. Nhưng Thiên Lân đã phá vỡ được cấm kỵ này, dẫn Lâm Phàm tiến vào trong hồ nước, thế cho nên cuối cùng Lâm Phàm phát hiện được bí ẩn bên trong. Lại thêm sư đệ truyền thụ Phi Long quyết cho Lâm Phàm, khiến cho nó tiến thêm một bước tiến gần đến chân tướng ẩn giấu, cuối cùng tạo nên trận tai kiếp này.
Băng Tuyết lão nhân nghe vậy chấn động, lắc lư lùi lại vài bước, thương tang nói:
- Như vậy, ta chẳng phải trở thành tội nhân của Đằng Long cốc?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Đây đều là ý trời, sư đệ chớ nên tự trách. Lâm Phàm khai mở đoạn định mệnh này, nó cũng phải gánh chịu trách nhiệm tương ứng.
Băng Thiên hỏi lại:
- Trước mắt có biện pháp nào bổ túc không?
Triệu Ngọc Thanh đau thương đáp:
- Thực ra mọi thứ chúng ta gặp phải đều có quan hệ đến Thiên Lân. Hắn mới là khởi đầu của tai kiếp, chúng ta bất quá chỉ là phối diễn thêm thôi.
Mã Vũ Đào nói:
- Nhưng Thiên Lân đã chết rồi mà.
Tuyết Sơn thánh tăng khổ sở đáp:
- Thiên Lân không chết thì làm sao những chuyện này lại phát sinh được?
Đồ Thiên hỏi lại:
- Thánh tăng nói câu này có ý thế nào?
Thấy mọi người nhìn mình, Tuyết Sơn thánh tăng than thở đáp:
- Vận mạng của Thiên Lân biến ảo bất định, phàm là người hay chuyện có liên quan đến hắn đều luôn phát sinh biến hóa.
Từ Tĩnh hỏi lại:
- Thánh tăng tiền bối có thể nói rõ thêm một chút được không?
Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu trả lời:
- Có lúc, biết quá nhiều chuyện hoàn toàn không phải chuyện tốt đẹp gì cả.
Phương Mộng Như lúc này đã cơ bản khôi phục bình tĩnh, khẽ nói:
- Chuyện trước mắt đã phát sinh rồi, chúng ta phải chấn chỉnh tinh thần, dũng cảm đi đối mặt.
Phỉ Vân nói:
- Biến cố lần này liên lụy cả Băng Nguyên, phàm là cao thủ ở trên Băng Nguyên đều chịu ảnh hưởng rất to lớn, Ngũ Sắc Thiên Vực kia cũng không là ngoại lệ. Trước mắt, bọn họ rất có thể đang chạy đến phía này, chúng ta phải mau chóng đề phòng.
Mọi người nghe vậy, lập tức bình tĩnh trở lại, vừa ngầm suy tính vừa chăm chú nhìn vẻ mặt của Triệu Ngọc Thanh. Trong lòng của Phỉ Vân, Tuyết Hồ trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi, đã khôi phục lại hình người, nhắc nhở:
- Chuyện trước mắt tuy quan trọng, nhưng có một điểm mọi người không thể nào sơ lược được.
Mã Vũ Đào hỏi:
- Điểm nào?
Tuyết Hồ đáp:
- Thần thoại theo lời của cốc chủ thật ra biểu thị cái gì, tin tưởng mọi người đa số đều không biết được.
Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, kết quả đại đa số trong mắt đều đầy sự mơ hồ. Lúc này, bầu trời xa xăm đột nhiên truyền đến một tiếng kêu khẽ, sau đó bốn bóng người phá không bay đến, tốc độ rất nhanh. Nhìn cẩn thận, Băng Tuyết lão nhân kinh ngạc vui mừng nói:
- Chính là mấy người Lâm Phàm quay trở lại.
Dứt lời, bên cạnh mọi người lóe lên ánh trắng, Khiếu Thiên cũng đột nhiên xuất hiện. Đồ Thiên thấy vậy, tiến lên kéo tay Khiếu Thiên hỏi:
- Dịch viên và Trừ Ma liên minh tình hình thế nào?
Khiếu Thiên khổ sở đáp:
- Mọi người đều rất đau lòng, Trần Ngọc Loan đã tự mình đi tìm kiếm Hải Nữ rồi. Bên này chuyện thế nào rồi, sao lại thành như vậy?
Đồ Thiên thở dài thườn thượt, đang muốn trả lời thì Lâm Phàm, Linh Hoa, gấu Bắc Cực, Tứ trưởng lão vừa hay nhẹ nhàng hạ xuống khiến mọi người chú ý đến. Nhìn Lâm Phàm, Băng Tuyết lão nhân ánh mắt phức tạp hỏi lại:
- Con thay đổi rồi?
Băng Thiên nhìn Tứ trưởng lão, hỏi lại:
- Tình hình thế nào?
Tứ trưởng lão trả lời:
- Chúng con giữa đường gặp phải Tứ Dực thần sứ, Lâm Phàm và Linh Hoa đi cứu gấu Bắc Cực, cuối cùng Lâm Phàm nghênh chiến với Hắc Ma…. Tình hình đại khái là như vậy.
Mọi người nghe xong đều cảm xúc, đưa mắt nhìn Lâm Phàm, chăm chú quan sát Phi Long đỉnh trong tay của hắn. Bật cười khổ, Lâm Phàm lên tiếng:
- Nếu như ta biết trước, ta tuyệt đối sẽ không thi triển Phi Long quyết, đáng tiếc …
Linh Hoa nhìn theo hướng Đằng Long cốc, kinh hãi la lên:
- Sư tổ, thật ra đã xảy ra chuyện thế nào, sư huynh mãi vẫn không nói rõ chân tướng cho chúng con biết?
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt đau thương, khẽ than:
- Đằng Long cốc chính là Phi Long đỉnh, đây chính là chân tướng.
Linh Hoa kinh hãi la lên:
- Thế nào? Sao lại có chuyện này.
Cách vài thước, Khiếu Thiên cũng đầy kinh ngạc, rõ ràng đáp án này khiến người ta quá sức kinh ngạc. Băng Tuyết lão nhân kể lại đơn giản những chuyện trước đây, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lâm Phàm, giọng trầm buồn nói:
- Còn có một tin tức phải cho các con biết.
Lâm Phàm để ý đến thần thái của Băng Tuyết lão nhân, trong lòng dâng lên một sự bất an, lo lắng hỏi lại:
- Tin tức thế nào?
Băng Tuyết lão nhân đau khổ trả lời:
- Thiên Lân đã chết rồi.
- Thế nào! Không, không thể như vậy, ta không tin!
Thân thể chấn động, Lâm Phàm đột ngột lùi lại vài bước, vẻ mặt kích động dị thường. Linh Hoa lớn tiếng kêu la thất thanh, dùng sức lắc đầu, trong mắt lệ tuôn trào ra, khóc lóc:
- Không, Thiên Lân sẽ không chết, mọi người chỉ gạt thôi.
Gấu Bắc Cực kinh ngạc vô cùng, sau khi tỉnh táo lại, ánh mắt cũng toát ra sự đau thương thâm sâu, xem ra nó cũng cảm thấy vô cùng đau thương trước cái chết của Thiên Lân. Tứ trưởng lão và Thiên Lân tiếp xúc còn ít, tình cảm tương đối ổn định, cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân chết như thế nào?
Câu này vừa nói ra, Lâm Phàm và Linh Hoa lập tức không nói gì, nóng nảy nhìn những người có mặt chờ đợi họ trả lời. Triệu Ngọc Thanh thở dài u oán, khẽ nói:
- Thiên Lân gặp phải Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm chết trong tay của hắn. Ngọc Tâm vì cứu Thiên Lân đã dùng sinh mạng để trả giá cho việc giết chết Trương Phàm, nhưng bản thân cô ấy cũng đã chết.
Lâm Phàm đột nhiên lắc lư, há miệng phun ra máu tươi, đau khổ la lên:
- Thiên Lân … ngươi… Sao bỏ rơi … chúng ta … được.
Linh Hoa đau lòng khóc lóc, miệng lẩm bẩm tự nói, không nỡ để Thiên Lân rời đi chút nào. Khẽ thở dài một tiếng, Phương Mộng Như khuyên bảo:
- Chuyện đã phát sinh rồi, đau lòng cũng không làm nên chuyện gì, các con hãy tỉnh táo trở lại.
Sở Văn Tân nói:
- Chúng ta phải hóa đau thương thành sức mạnh, tiêu diệt những địch nhân đáng ghét đó, như vậy mới không có lỗi với Thiên Lân, không có lỗi với thiên hạ.
Mã Vũ Đào cất tiếng:
- Vừa rồi Tuyết Hồ nói đến cái gọi là thần thoại, cốc chủ có thể nói rõ một chút được không?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm một lúc, ánh mắt kỳ quái nhìn lên bầu trời, hệt như đang nhớ lại, cũng như đang suy xét, cả người tỏ ra rất thần bí. Mọi người nhìn ông, ai cũng không nói gì cả, cứ yên yên lặng lặng như vậy chờ đợi, chờ cho ông trả lời. Rất lâu sau, Triệu Ngọc Thanh mở lời:
- Vài ngàn năm trước, nơi đây đã từng là mảnh đất phì nhiêu có hàng trăm tộc sinh sống, mọi người chung sống hòa bình, tuân thủ theo quy luật của đại tự nhiên. Tình hình như vậy kéo dài rất lâu, mãi cho đến sau này có một ngày, chiến tranh tàn khốc từ xa xăm đến, hệt như bệnh ôn dịch nhanh chóng lan tràn, ô nhiễm cả mảnh đất này. Bắt đầu từ giây phút đó, chiến tranh hệt như cơn cuồng phong hủy diệt quét qua nơi này, liên miên suốt cả vài trăm năm, khiến cho mảnh đất vốn phì nhiêu trở thành hoang mạc, vô số các loại tộc nhân đã chết đi trong chiến tranh, hơn nửa loại chủng tộc đã bị diệt tuyệt, chỉ còn lại một số ít hạng có thực lực kinh người là còn đang kéo chiến trận chưa có kết cục kia.