- Đáng ghét, chủ ta sẽ không tha cho các ngươi!
Cố gắng giãy dụa, Phong U trong tình hình không thoát được phát xuất ra lời nguyền oán độc. Hoa Hồng lạnh lẽo đáp:
- Câm miệng, ta trước hết tiêu diệt ngươi đã.
Ánh đỏ lóe lên, sương đen tan biến. Lòng bàn tay Hoa Hồng lấp lánh ánh sáng chói mắt, dễ dàng phá vỡ phòng ngự yếu ớt của Phong U, trực tiếp tác dụng lên nguyên thần của y, khiến y phát ra tiếng kêu thảm thê lương. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoa Hồng, Dao Quang khẽ nói:
- Phong U vốn từ Cửu U, thể nguyên thần khác với người thường, như vậy cô rất khó mà tiêu diệt hắn.
Hoa Hồng không nói, liên tục ba lần tăng mạnh sức lực nhưng vẫn không hủy diệt được nguyên thần của Phong U mới thu lại thế công, cất tiếng hỏi:
- Thế chúng ta phải xử trí người này thế nào?
Dao Quang nhìn các cô, trầm ngâm đáp:
- Giao hắn cho Tân Nguyệt, Thiên Ly thần kiếm chắc có thể chém giết được nguyên thần bất diệt của hắn.
Hoa Hồng không hề chần chừ, đưa nguyên thần của Phong U trong tay đến trước mặt Tân Nguyệt, chờ đợi nàng phản ứng. Khẽ gật đầu, Tân Nguyệt quát khẽ một tiếng, Thiên Ly thần kiếm trong tay lóe lên chém xuống, lập tức đánh trúng vào nguyên thần của Phong U. Thời khắc đó, Phong U rống lên điên cuồng nửa tiếng rồi không kịp nguyền rủa đã bị Thiên Ly thần kiếm cực thánh tiêu diệt. Đến lúc này, Địa Ngục sứ giả của Cửu U cũng quay về địa ngục nơi nó sinh ra, từ này sẽ không quấy nhiễu sự thanh tĩnh của mọi người.
Thu lại thần kiếm, Tân Nguyệt liếc quanh, khẽ nói:
- Đây chỉ là mới bắt đầu, tiếp theo chúng ta càng phải cẩn thận hơn.
Lâm Y Tuyết nói:
- Chỉ cần chúng ta đồng lòng, tin chắc sẽ không có chuyện gì có thể làm khó chúng ta.
Hoa Hồng và Vũ Điệp gật đầu không đáp, Tân Nguyệt và Mẫu Đơn lại bật cười khổ, rõ ràng tâm tình không bình tĩnh được như Lâm Y Tuyết. Giang Thanh Tuyết đến bên Dao Quang, thân thiết hỏi:
- Đệ thế nào rồi, có nặng lắm không?
Dao Quang cười cười, êm ái đáp:
- Không cần lo lắng, đệ không sao đâu.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Thế vừa rồi...
Dao Quang mỉm cười trả lời:
- Tỷ tỷ không cần lo nhiều. Trận chiến vừa rồi đệ tuy bị thương không nhẹ, nhưng có Bát Bảo trị thương cho đệ, lại thêm trong người có Nại Hà châu, đệ sẽ nhanh chóng không sao. Còn đối với Phong U, thực lực của hắn vượt quá tưởng tượng, điều này khiến đệ thiếu chút nữa đã cay đắng. May mà hai mươi năm này đệ khắc khổ tu luyện, nếu không trận chiến này cũng khó có thể thủ thắng được.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:
- Dao Quang ca ca, với thực lực của huynh đứng hàng thứ nhất thứ nhì thiên hạ, lẽ nào ...
Dao Quang cười khổ đáp:
- Trước đây huynh đã từng tự phụ, cho là tu vi bản thân không tồi. Nhưng từ khi được cốc chủ cho biết cảnh giới tu chân chia thành mười lăm tầng, huynh mới phát hiện bản thân còn rất xa mới đến được cảnh giới tối cao.
Lâm Y Tuyết hiếu kỳ nói:
- Nếu như dùng phép phân chia của cốc chủ tiền bối, Dao Quang ca ca tu vi đại khái ở giai đoạn nào vậy?
Dao Quang chần chừ đáp:
- Cái này huynh còn chưa biết rõ ràng thật sự, phỏng chừng ở cảnh giới Huyền Chân hoặc là giai đoạn giới hạn cảnh giới Thiên Tiên. Ranh giới cụ thể của mỗi cảnh giới thì huynh căn bản không biết được, cũng không thể nào phán đoán được.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Phương pháp phân chia mười lăm hạng là của tu chân vài ngàn năm trước, người hiện nay thật sự nắm rõ cũng đã rất ít, chúng ta không cần phải để ý quá. Hiện nay, quan trọng nhất là phải bảo trì trạng thái tốt nhất, bảo hộ Thiên Lân cho tốt. Còn những chuyện khác thì đợi sau ba ngày chúng ta mới tiếp tục tính tới.
Lâm Y Tuyết nói:
- Sư tỷ nói rất đúng, bây giờ Dao Quang ca ca hãy trị thương trước, chúng ta phụ trách phòng ngự ...
Còn đang nói, Hoa Hồng đột nhiên xen vào:
- Chỉ sợ có một số chuyện không thuận lợi như trong tưởng tượng của chúng ta.
Câu này vừa nói ra, ánh mắt mọi người lập tức quay lại nhìn Hoa Hồng, thể hiện vẻ nghi hoặc.
Thở dài u oán, Mẫu Đơn đưa ra đáp án, khẽ lên tiếng:
- Lại có một luồng khí tức đang cấp tốc mà đến, phỏng chừng là vì Thiên Lân.
Tân Nguyệt nghe vậy cau chặt mày, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, sau khi chăm chú một lúc thì trầm giọng nói:
- Chính là Tỏa Hồn, mọi người cẩn thận.
Dứt lời, bầu trời xa xăm truyền đến tiếng kiếm rít chói tai, cùng với ánh sáng đen nhánh quỷ dị phá không mà đến, chớp mắt đã xuất hiện trong mắt mọi người. Xoay tròn một vòng, kiếm Tỏa Hồn sau đó ảo hóa thành một người đàn ông áo đen, ánh mắt tà ác nhìn thi thể của Thiên Lân, miệng phát ra tiếng cười quái lạ ha hả, tiết được hận thù nói:
- Tốt, chết rất tốt, sớm đáng chết rồi.
Vũ Điệp nghe vậy tức giận vô cùng quát lên:
- Câm miệng, ngươi nói nhiều chúng ta sẽ tiêu diệt ngươi!
Tỏa Hồn khinh thường đáp lời:
- Muốn diệt ta? Quả thật không tự lượng sức mình.
Tân Nguyệt ánh mắt lạnh như băng, hờ hững nói:
- Tỏa Hồn, ngươi chớ có ngông cuồng, chọc giận chúng ta thì ngươi sẽ bị xui xẻo.
Tỏa Hồn cười đáp:
- Xui xẻo? Ta thấy Thiên Lân xui xẻo đó.
Hoa Hồng gằn giọng nói:
- Câm miệng! Ngươi đến nơi này thật ra có mục đích gì?
Thanh âm điếc tai chứa đầy giận dữ khiến Tỏa Hồn hơi chấn động, y xuất hiện kinh ngạc một chút, vọt miệng nói:
- Ta đến tự nhiên là vì Huyết Linh Nhục Chi.
Mọi người nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, để Giang Thanh Tuyết trả lời:
- Ngươi đến trễ rồi, Huyết Linh Nhục Chi đã theo Ngọc Tâm rời đi rồi.
Tỏa Hồn nghe vậy giật mình, tra xét chung quanh, hỏi tới:
- Ngọc Tâm ở nơi nào Vì sao không ở nơi này?
Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:
- Ngọc Tâm đã đi xa rồi, ở đây không có thứ mà ngươi muốn, ngươi hãy thức thời nhanh chóng rời đi.
Tỏa Hồn cau nhẹ mày, cười quỷ dị đáp:
- Rời đi? Ta vì sao phải rời đi, ta dự tính ở đây xem các ngươi có trò gì đáng xem.
Tân Nguyệt ánh mắt sắc như đao, âm hiểm nói:
- Tỏa Hồn, ngươi không sợ hối hận sao?
Nhún vai, Tỏa Hồn vẻ mặt ra dấu chẳng sao, cười nhẹ đáp:
- Ta vốn bất diệt, sao phải sợ các ngươi? Ngược lại các ngươi muốn ta đi sớm, có phải sợ ta gây bất lợi cho các ngươi không?
Hoa Hồng không vui nói:
- Chỉ bằng vào ngươi còn chưa đủ năng lực đó.
Tỏa Hồn hơi tức giận, cả cười nói:
- Phải vậy không? Thế thì chúng ta thử qua xem ai phải hối hận.