Lúc này, Yến Sơn Cô Ảnh khách dẫn Linh Hoa đến một khu vực không trung cách đó vài dặm, bố trí một kết giới phong kín. Chăm chú nhìn vào hai mắt của Linh Hoa, Yến Sơn Cô Ảnh khách hỏi lại:
- Lần đầu nhìn thấy vật này, ngươi có thể nhìn thấy rõ nhưng chữ viết bên trong nó?
Linh Hoa hỏi lại:
- Ông muốn nói đến Chư Mộng Hoàng Hôn pháp quyết?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Không sai, điều này chỉ có người có duyên mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
Linh Hoa chợt nói:
- Chẳng trách ngày trước sư huynh chỉ thấy được một bài từ. Nhưng ta không hiểu được, ông vì sao chỉ nhìn khối ngọc thạch một lúc liền biết ta là người có duyên?
Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt kỳ dị, khẽ than:
- Bởi vì trên bề mặt khối ngọc thạch đã lưu lại bóng dáng của ngươi.
Linh Hoa ngạc nhiên nói:
- Hình bóng của ta? Sao có khả năng này được?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Đó là một hình chiếu ấn ký sinh mạng của ngươi, ta từ đó nhìn ra được hình bóng của ngươi.
Linh Hoa ồ một tiếng, cũng không để ý đến, điềm nhiên nói:
- Đây là vật của sư môn ông, tự nhiên ông hiểu rõ hơn ta. Ông một mình mang ta đến đây, không biết muốn nói cho ta biết những chuyện gì?
Khuôn mặt lạnh lùng của Yến Sơn Cô Ảnh khách mờ hiện đau thương nhạt nhòa, khẽ than:
- Vật này thực ra hoàn toàn không phải vật của sư môn ta, chính là vật tiên sư lấy được từ một cái hồ khi tuổi đã già. Khi đó, tiên sư tu vi cao thâm, thân thể cường tráng. Nhưng từ khi lấy được vật này, chưa tới mười năm liền đột nhiên chết đi. Còn Tuyết Vực Điên Quái đoạt được vậy này rồi cũng bước theo con đường của tiên sư, chưa đầy mười năm cũng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Linh Hoa kinh ngạc nói:
- Sao lại có tình trạng như vậy?
Yến Sơn Cô Ảnh khách nói:
- Tiên sư trước khi lâm chung đã từng để lại lời nói là vật này không tốt, có lời nguyền trên mình. Trừ phi Chư Mộng Hoàng Hôn xuất hiện, nếu không mỗi người tiếp xúc với vật này đều sống không quá mười năm.
Linh Hoa kinh hãi nói:
- Sư huynh cũng đã từng chạm đến vật này thế thì phải làm sao mới được?
Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt quái dị, khẽ nói:
- Lâm Phàm sẽ không sao bởi vì ngươi đã luyện thành Chư Mộng Hoàng Hôn, lời nguyền đó đã chuyển dời rồi.
Linh Hoa thở phàm nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn nói:
- Thế thì tốt, chỉ cần sư huynh không sao thì ta yên tâm rồi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nghe vậy, trong lòng nổi lên một sự hối tiếc không biết tên, khẽ nói:
- Sau khi tiên sư chết rồi, ta đã từng tốn hết vài chục năm đi tìm kiếm vị trí của cái hồ nước đó. Cuối cùng, trải qua nhiều phen thăm dò, ta đã hiểu được đại khái lai lịch của khối ngọc thạch này.
Linh Hoa hiếu kỳ nói:
- Nói nhanh đi, nó có lai lịch thế nào?
Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Linh Hoa, trong mắt ẩn chứa một loại tình cảm khiến người ta không thể nào hiểu được, dường như che giấu bí mật nào đó.
- Khối ngọc thạch này xuất phát từ một cái hồ nước ở phụ cận của Trường Thành, tiên sư là người đầu tiên lấy được nó. Khi khối ngọc thạch rời khỏi cái hồ nước rồi, không bao lâu sau thì cái hồ nước liền tự nhiên khô cạn rồi từ đó biến mất. Vì thế, ta đã mất không ít thời gian, mãi đến cuối cùng mới giải mở được bí mật này.
Linh Hoa cả kinh nói:
- Có chuyện như vậy sao? Thật sự khiến người ta khó mà tin được.
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Ta khi đó cũng không hiểu được, mãi đến khi gặp được một bà lão mù mắt, từ miệng bà ta mới biết được mọi thứ. Té ra cái hồ nước kia ban đầu có một cái tên rất thương cảm, gọi là Tố Lệ Hải. Nó hội tụ nước mắt của ngàn vạn cô gái, dung nạp những sự bất bình và bất cam trong lòng của bọn họ. Những người phụ nữ này không thiếu kỳ nhân dị sĩ, bọn họ đều đau khổ vì tình, ở nơi đó để cúng tế người yêu trong lòng đã chết đi. Lâu thật lâu rồi, Lệ Hải trở thành một nơi kỳ lạ đặc biệt, hội tụ không thiếu gì thiếu nữ. Bọn họ ngoài việc đau thương ra đã liên hợp sáng lập một bộ pháp quyết trời khiếp quỷ thần kinh có tên là Chư Mộng Hoàng Hôn giấu vào trong khối ngọc thạch. Khi pháp quyết đã hoàn thành rồi, những người phụ nữ đó đã hao hết cả tâm huyết, khóc lóc đến mù cả mắt, cuối cùng dùng sinh mạng để làm lễ vật lập ra lời nguyền ngàn đời, nếu ai cướp lấy vật này thì người đó phải chết không nghi ngờ gì cả, Lệ Hải cũng từ đó khô cạn biến mất.
Linh Hoa nghe xong, cảm xúc lên tiếng:
- Sự oán hận thật đáng sợ, oán khí thật nồng đậm.
Yến Sơn Cô Ảnh khách than thở:
- Nếu không phải như vậy thì làm sao có thể khiến trời đất kinh khiếp quỷ thần hãi hùng được? Sức mạnh đáng sợ nhất trên thế gian vốn xuất phát từ lòng người mà chia thành yêu và hận. Bất luận là loại sức mạnh đều cũng đủ để hủy diệt mọi thứ. Chư Mộng Hoàng Hôn dung hợp sức mạnh yêu hận, từ đó mà đạt đến cảnh giới không gì không phá vỡ được.
Linh Hoa vẻ mặt kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:
- Sức mạnh yêu hận thì không gì ngăn được. Nhưng giá phải trả thì người nhận lấy cũng chịu không được.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nói:
- Khi ngươi đã hiểu được sự chân thật của tình cảm, ngươi sẽ không còn sợ hãi nữa. Đi đi, những điều ta nói chớ cho người khác biết, Lâm Phàm cũng không được đề cập đến, nếu không trong tương lai ngươi sẽ hối hận.
Linh Hoa chần chừ nói:
- Thế sư huynh hỏi đến ta phải trả lời như thế nào?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Ngươi cứ nói ta chỉ điểm một số chuyện liên quan đến việc tu luyện.
Linh Hoa trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Thu lại kết giới, Yến Sơn Cô Ảnh khách nói:
- Đi đi, chúng ta cáo biệt ở đây.
Linh Hoa nói một câu bảo trọng rồi sau đó liền rời đi.
Nhìn theo bóng hình Linh Hoa đi xa trong gió tuyết, Yến Sơn Cô Ảnh khách toát ra chút than thở trong mắt, cảm thán nói:
- Lặng lẽ không nói, suy nghĩ liên tục, có thể nói khi ban đầu, hai người đã thật sự không có duyên …
Thương cảm nhạt nhòa bồi hồi trong gió, mô tả một đoạn tình duyên trong đời…
--------------
Trong gió tuyết, một màn sương trắng khi ẩn khi hiện lơ lửng trên không trung của Hồng Vân Ngũ Thải Lan.
Trong sương trắng, Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Lam Phát Ngân Tôn đang nhỏ giọng nói chuyện.
- Cuồng Đao, tình hình vừa rồi ngươi cũng đều thấy cả rồi, quái nhân đầu hình khối vuông này phải nói là không dễ trêu vào.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao trừng Bạch Đầu Thiên Ông một cái, không phục nói:
- Tử Vong thành chủ tuy đã rời đi nhưng hoàn toàn không biểu lộ là Tử Vong thành chủ sợ người đó.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Lai lịch của người này đáng để truy xét, chúng ta phải đề phòng đặc biệt.
Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm rồi trả lời:
- Người này cứ nhìn mãi về ngọn Thiên Nữ phong, đã đứng được mấy canh giờ, ta đoán là trong đó tất có nguyên nhân.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:
- Ngươi tốt nhất không nên có những ý nghĩ biến thái nữa để tránh khiến ta phải cũng phải liên lụy đến.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Lời nói của Cuồng Đao có vài phần đạo lý, chúng ta trước mắt không nên chọc đến người này, hãy đợi đến khi Xà Ma xuất hiện rồi chúng ta mới bàn bạc kỹ hơn.
Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy liếc Hồng Vân Ngũ Thải Lan ở bên dưới, cất tiếng hỏi:
- Ngân Tôn, có một vấn đề ta vẫn luôn muốn thỉnh giáo ông.
Lam Phát Ngân Tôn kinh ngạc nói:
- Có vấn đề gì, ngươi nói rõ đi.
Bạch Đầu Thiên Ông đáp:
- Xà Ma xuất hiện rồi, chúng ta thật sự có thể áp đảo ba phái Băng Nguyên chăng?
Lam Phát Ngân Tôn không trả lời thẳng vấn đề này mà lại quay sang nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao hỏi:
- Cuồng Đao, ngươi thấy sao?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao chần chừ một lúc rồi đáp:
- Chỉ đơn thuần bằng thực lực của chúng ta thì nếu không ngờ vào sức mạnh của Hồng Vân Ngũ Thải Lan, sợ là …
Cuồng Đao không nói rõ tiếp theo nhưng Bạch Đầu Thiên Ông và Lam Phát Ngân Tôn đều hiểu rõ ý tứ của lão.
Quay trở lại, Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Xà Ma đã từng là người đứng đầu của Ngũ đại thần tướng, tu vi thâm sâu chúng ta không so được. Lại thêm năm đại cao thủ đi theo ông ta có thực lực cũng kinh người.
Bạch Đầu Thiên Ông ánh mắt kỳ dị, lão đã từ những lời nói mập mờ không rõ của Lam Phát Ngân Tôn mà tìm được một số tin tức. Nghĩ đến những điều Xà Thần nói trước kia, Bạch Đầu Thiên Ông đột nhiên có một cảm giác dao động, bản thân không phải đã bỏ qua một cơ hội rồi sao? Nếu như bản thân lúc này hành động, kết quả cuối cùng sẽ khiến mình đạt được ước muốn không? Bạch Đầu Thiên Ông lòng mãi do dự không thôi, lão một lòng muốn thoát khỏi sự trói buộc, thu lại tự do nhưng lão trước sau nắm không vững, cũng không đành bỏ đi đến ba tầng thực lực mà bản thân phải tu luyện gian khổ. Tuyết Ẩn Cuồng Đao không có được tâm cơ thâm trầm như Bạch Đầu Thiên Ông vậy, lão dường như đã chấp nhận số phận, sớm không suy xét đến những vấn đề đó, hiện nay chỉ chăm chú nhìn theo hướng của Thiên Nữ phong để quan sát động tĩnh Hoa Hồng và Mẫu Đơn.
Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt tà mị, liếc Tuyết Ẩn Cuồng Đao rồi cười khẽ nói:
- Ngươi nói nếu chúng ta bây giờ phát động đánh lén, có thể bắt giữ được Mẫu Đơn và Hoa Hồng không?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười kỳ lạ, không trả lời rõ mà nói:
- Thế thì phải trông vào vận khí?
Lam Phát Ngân Tôn nghi hoặc nói:
- Nói vậy là có ý gì?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao đáp:
- Thiên Lân là tiểu tử tinh quái, ai dám khẳng định hắn không bố trí một cái bẫy để có ý dụ chúng ta vào đó?
Lam Phát Ngân Tôn khinh thường đáp:
- Chỉ bằng vào đứa trẻ chưa ráo máu đầu đó mà cũng xứng đối phó với chúng ta sao?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ khẽ nói:
- Ngân Tôn chớ nên coi thường người này, hắn quả thật rất thông minh xảo trá.
Lam Phát Ngân Tôn hừ khẽ nói:
- Ngươi thu thập hắn không được hoàn toàn không chứng tỏ hắn lợi hại.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi biến sắc, rõ ràng câu nói này đã đánh vào lòng tự tôn của lão.
Bạch Đầu Thiên Ông thấy vậy liền đổi sang chuyện khác:
- Được rồi, chớ nói nữa, quái vật đầu hộp rời đi rồi.
Câu này vừa phát ra, Lam Phát Ngân Tôn và Tuyết Ẩn Cuồng Đao cùng sửng người, đưa mắt nhìn sang vị trí của Ngạo Thiên Quân Vương trước đây, phát hiện quả nhiên đã không còn thấy y, ngay cả đi lúc nào cũng không biết được.
Quay lại bình thường, Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Đi rồi cũng tốt để tránh ảnh hưởng đến việc Xà Ma xuất hiện.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Hiện nay thì ngày Xà Ma xuất hiện chúng ta còn chưa biết, trong lúc này chúng ta dường như cũng phải làm gì đó mới được.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hỏi lại:
- Ngươi trước đây không phải bận rộn truy tìm Huyết Linh Nhục Chi sao? Bây giờ cũng đang rảnh, có thể tiếp tục tìm kiếm.
Bạch Đầu Thiên Ông không hề tức giận đáp:
- Đằng Long cốc phát ra tin tức nói Huyết Linh Nhục Chi đang ở gần Thiên Nữ phong, ta không phải cũng vẫn ở đây chờ đợi sao?
Lam Phát Ngân Tôn cười nói:
- Câu này mà ngươi cũng tin sao?
Bạch Đầu Thiên Ông đáp:
- Theo kinh nghiệm lần trước, Huyết Linh Nhục Chi vô cùng cảnh giác, trước mắt đã không biết nơi nào rồi, ta cũng chỉ có thể tạm thời thử qua coi vận khí thế nào.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:
- Loại tâm lý này của ngươi phần lớn đều trong ý định của Đằng Long cốc, ta khuyên ngươi hãy cẩn thận một chút để tránh rơi vào đường bọn họ.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Theo phân tích của ta, Đằng Long cốc không nắm vững được hành tung của chúng ta trước thì không dám ngang nhiên hành sự.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng phải cẩn thận hơn nhiều!
Bạch Đầu Thiên Ông vâng một tiếng, đưa mắt nhìn ra xa xăm, chìm vào suy tư. Giây lát sau, trong gió tuyết truyền lại một luồng khí tức kỳ lạ khiến Bạch Đầu Thiên Ông chú ý. Lão thôi suy nghĩ, chuyển mắt nhìn về phía xa xăm vừa hay thấy được một bóng hình đang bay lại trong gió tuyết, dừng trên không trung cách Thiên Nữ phong chừng vài dặm. Nhìn thật cẩn thận thì đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, toàn thân mang áo màu đen, trước ngực mang một chuỗi đá tinh thạch đen, toàn thân mơ hồ toát ra vài phần bá khí, đó chính là Ma Ưng môn chủ Hắc Ma.
Khẽ cau mày, Lam Phát Ngân Tôn hỏi:
- Người này các ngươi có biết không?
Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm đáp:
- Lần đầu gặp mặt, diện mạo rất xa lạ nhưng khí tức có phần quen thuộc.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao đáp:
- Có điểm giống như người đời sau của Ma Ưng môn.