Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng trắng nói:

- Nếu như nỗ lực có thể thay đổi mọi thứ, thế thì phải giải thích ý trời như thế nào? Ngươi cả đời này liều hết sức lực, nhưng ngươi thay đổi được vận mạng định sẵn của mình chăng? Quay đầu lại, lúc này bỏ đi thì ngươi còn có một đường sống.

Quỷ Vu cười lớn nói:

- Hiện nay đang lúc mọi chuyện đã sẵn sàng, ngươi lại bảo ta quay đầu lại, ngươi cho rằng ta không biết dụng ý của ngươi chăng?

Bóng trắng khẽ thở dài nói:

- Nếu ngươi cho là ta sợ thua mới làm ngươi như vậy thế thì ngươi đã sai lầm rồi.

Quỷ Vu phản bác lại:

- Nếu ngươi cho là chỉ nói mấy lời liền có thể khuyên ta bỏ đi, thế thì ta không phải là Quỷ Vu rồi.

Nghe vậy, bóng trắng không nói, yên lặng một lúc rồi bỏ đi. Trong gió, tiếng thở dài nhè nhẹ theo gió mang đi, vang vọng bốn bề khe núi, lại biến mất trong khe băng. Ai là người đi xa trong gió? Bóng trắng đó và Quỷ Vu thật ra có quan hệ thế nào? Bóng trắng đó là người thế nào, bọn họ miệng nói đúng và sai là ám chỉ chuyện nào đây?

Lơ lửng giữa không trung, Thiên Lân và Vũ Điệp trầm ngâm nhìn nhau, đủ loại chuyện quái lạ phát sinh nơi này, khiến cả hai cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trước đây, Thiên Lân đã từng suy nghĩ rất lâu, đáng tiếc lại không có kết quả nào cả, trong lòng có phần không vui. Vũ Điệp vẻ mặt bình thản, sau khi biến đổi rõ ràng đặc biệt thần bí, phảng phất đột nhiên có được năng lực nhìn rõ vạn vật, đối với một số phương diện có được trực giác và nhạy bén khiến người ta khó mà giải thích được rõ ràng.

Bốn bề, hoa tuyết tung bay, gió lạnh rít gào, băng tuyết dày đặc che phủ mọi màu sắc khác. Hoàn cảnh như vậy, núi băng, hồ nước khiến người ta cảm thấy như mộng như ảo. Đột nhiên, Vũ Điệp ngửng đầu nhìn về phía xa xa, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú toát ra một chút lo lắng. Thiên Lân phát hiện được khác thường của nàng, nghiêng đầu nhìn nàng khẽ hỏi:

- Làm sao vậy?

Vũ Điệp chần chừ một lúc, khẽ lẩm bẩm:

- Ta phảng phất nhìn thấy Thiện Từ, hắn đang truy đuổi.

Thiên Lân cau mày hỏi dồn:

- Truy đuổi thế nào?

Vũ Điệp vẻ mặt hơi đau khổ, dường như đang cố hết sức, giọng hơi mơ hồ nước đôi.

- Thiện Từ đang truy đuổi một thứ gì đó, hệt như một con người, lại hệt như một duyên phận.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Nàng khẳng định không nhìn sai chứ?

Vũ Điệp lắc đầu nói:

- Không, ta không dám khẳng định. Nhưng ta đúng là nhìn thấy được bóng của Thiện Từ, lại không nhìn rõ được vùng sương mù trước mặt của huynh ấy.

Thiên Lân trầm ngâm một lúc, hỏi lại:

- Nàng thấy Thiện Từ có gặp nguy hiểm không?

Vũ Điệp chần chừ trả lời:

- Ta không nói chính xác được, nhưng trong lòng ta có một cảm giác không giống.

Câu này vừa nói ra, trong lòng Thiên Lân lập tức khẩn trương, vẻ mặt toát ra vài phần lo lắng.

Suy xét một lúc, Thiên Lân hỏi:

- Vũ Điệp, nàng có thể dẫn ta đi tìm Thiện Từ được chăng?

Vũ Điệp trầm ngâm nói:

- Ta có thể nhìn rõ bóng hình huynh ấy, phỏng chừng có thể tìm được huynh ấy.

Thiên Lân nói:

- Tốt lắm, nàng bây giờ lập tức tìm kiếm Thiện Từ, bảo hắn quay lại. Nếu như không cách gì ngăn được hắn, thế thì nàng hãy đi theo cùng hắn, dù sao cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.

Vũ Điệp ngạc nhiên nói:

- Còn huynh thì sao?

Thiên Lân nói:

- Ta phải ở lại đây quan sát một lúc, nếu không có gì phát sinh, ta sẽ quay về Đằng Long cốc, đem chuyện Thiện Từ báo cho thánh tăng biết, để ông ấy ra mặt giải quyết.

Vũ Điệp lo lắng nói:

- Nếu gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào?

Thiên Lân nói:

- Đừng lo lắng, sau khi đã trải qua những chuyện vừa rồi, hỉ nộ ái ố của nàng, ta đều có thể cảm ứng rõ ràng. Một khi nàng phát sinh chuyện nguy hiểm, ta lập tức có thể phân tích tâm tình trạng thái của nàng để tìm ra kết quả. Đi đi, Thiện Từ bây giờ cần nàng hỗ trợ hơn.

Vũ Điệp có phần không nỡ, nhưng lại biết lợi hại nặng nhẹ, chần chừ giây lát liền bay đi ngay tìm kiếm Thiện Từ ở nơi nào. Thiên Lân ở nguyên tại chỗ bất động, tâm tình hơi thất vọng, cảm thấy lo lắng vô cùng cho an nguy của Thiện Từ, nhưng cũng vì Vũ Điệp cảm ứng được nguy hiểm của Thiện Từ mà ghen tức. Trước đây, Thiên Lân còn chưa có cảm giác như vậy. Nhưng hiện nay đột nhiên lĩnh ngộ được. Quá khứ chưa từng có hay là hiện nay sau khi có được mới cảm thấy khó chịu?

Thở dài khe khẽ, Thiên Lân bỏ đi thất vọng, ánh mắt quay lại mặt hồ, mọi thứ ở đó vẫn như cũ. Đối với con thú khổng lồ ở đáy hồ, Thiên Lân không nắm vững được. Hắn không biết rõ nó ngẫu nhiên động hay là hoạt động làm nóng người trước khi tỉnh lại. Nếu như đây là dấu hiệu trước khi tỉnh, thế thì kết quả tuyệt nhiên không giống. Có hai khả năng, hậu quả khác nhau, Thiên Lân phải phán đoán như thế nào đây?

Nghĩ đến đây, Thiên Lân đột nhiên có xúc động, muốn tiến vào trong hồ thăm dò. Nhưng suy xét đến mức độ nguy hiểm, Thiên Lân lập tức bình tĩnh lại, cân nhắc cẩn thận. Giây lát sau, Thiên Lân nắm chắc chủ ý muốn xuống thăm dò, sau khi chuẩn bị rồi, thân thể nhẹ nhàng hạ xuống, bắn thẳng vào trong hồ.

Thời khắc đó, nước hồ màu xanh nâu nóng bỏng, cùng với sức mạnh ăn mòn mài dần da thịt trên người của Thiên Lân. Đối với chuyện này, Thiên Lân đã có phòng bị, bố trí bên ngoài cơ thể phòng ngự nghiêm mật, ngăn cách nước hồ và sức mạnh tà ác bên ngoài. Do hồ nước vừa mới hình thành không lâu, tình hình đáy hồ Thiên Lân cũng không biết rõ lắm, hắn chỉ có thể chầm chậm hạ xuống, tùy lúc quan sát động thái chung quanh. Trong lúc đó, Thiên Lân nắm vững một số tình hình, trong lòng ngầm tự phân tích và suy tư.

Theo hiểu biết của Thiên Lân, trong hồ không hề có bất kỳ sinh vật nào. Đáy hồ có một lượng tinh thể màu vàng nhạt, cùng với một số khối đá màu đen thẫm, nước hồ rất đục. Ở đáy hồ nước có nhiệt độ rất cao, thình thoảng có bọt khí thoát ra, nhưng dù có vết nứt rõ ràng, nước hồ vẫn giữ được cao độ nhất định.

Sau một phen thăm dò, Thiên Lân thấy mệt nhọc vô ích, tình hình như vậy không có ích gì cho hắn. Hắn thật ra muốn tìm một đường hầm thông đến lòng đất ở đáy hồ. Hiện nay, hy vọng biến thành thất vọng, Thiên Lân ít nhiều kích động, chỉ đành bất cam quay về. Nhưng đúng lúc đó, cái kính trong lòng của Thiên Lân bắt đầu rung lên, điều này khiến tâm thần Thiên Lân chấn động, lập tức rút cái kính ra quan sát cẩn thận. Lúc này, Thiên Lân phát hiện ra, mặt kính đen như mực lấp lánh ánh âm u, vật chất màu đen trên bề mặt dần dần tan ra, để lộ một mặt kính trong suốt, trên bề mặt hiện ra một khối đá màu đen sẫm. Hơi kinh ngạc, Thiên Lân hiểu không rõ ý đồ của cái kính, ánh mắt quét qua đáy hồ, phát hiện ở một khối đá ở một nơi đen ngòm, điều này nói lên điều gì đây?

Thiên Lân quay lại chăm chú nhìn vào mặt kính, phát hiện lần này mặt kính hoàn toàn không hiện lên bất kỳ dòng chữ nào, điều này khiến hắn vô cùng mơ hồ. Trầm tư thật lâu, Thiên Lân không khỏi oán giận nói:

- Gương kia, ngươi phải nói rõ một chút, nếu không ta mơ hồ, giờ ta không có tâm tình suy đoán cái này.

Dường như nghe được lời oán trách của Thiên Lân, cái kính rung lên nhè nhẹ, mặt gương đảo chuyển, phát ra một chùm ánh sáng bắn vào khối đá đen sẫm ở đáy hồ. Thiên Lân thấy vậy phất tay lăng không thu lấy khối đá, phát hiện khối đá này không lớn nhưng vô cùng nặng nề, hình dạng không có quy tắc nào cả. Nhìn một lúc, Thiên Lân không thấy có gì đặc biệt, vì thế cất cái gương đi, lấy một khối đá đen thẫm khác để tiến hành so sánh. Kết quả, Thiên Lân phát hiện hai khối đá này bề mặt không thấy có gì khác biệt, nhưng trên thực tế trọng lượng, độ cứng lại khác nhau hoàn toàn. Hiểu được điều này rồi, Thiên Lân cất kỹ khối đá kia, sau đó nhìn chung quanh thêm một lượt, phát hiện không có gì khác thường mới bơi thẳng lên phía trên, chuẩn bị kết thúc cuộc thăm dò này.

Nhưng khi Thiên Lân sắp sửa nổi lên khỏi mặt nước, hắn nhạy bén cảm ứng được bốn bề hồ nước có nhiều luồng khí tức. Vì thế, tâm tư Thiên Lân biến chuyển, bỏ qua chủ ý nổi lên khỏi mặt nước, quyết định trước hết ẩn thân trong nước hồ, thám thính những biến động bên ngoài trước đã. Té ra, sau khi Thiên Lân nhảy vào trong hồ nước không lâu, ở xa xa một bóng người đi qua bị hồ nước hấp dẫn, vì thế chuyển hướng đến trên không trung hồ nước.

- Kỳ quái, ở đây sao lại đột nhiên xuất hiện một cái hồ nước.

Giọng kinh ngạc, thanh âm quen thuộc, người đến không ngờ chính là Tây Bắc Cuồng Đao. Sau khi kinh ngạc, Tây Bắc Cuồng Đao dần dần khôi phục lại lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn mặt hồ, một mình không biết đang suy nghĩ cái gì. Đột nhiên, Tây Bắc Cuồng Đao quay đầu nhìn sang phía trái, ở đó một bóng người đang bay nhanh đến, chớp mắt đã đến trên không trung hồ nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK