ngoài đi dạo đi”
“Ba, con…”
Hạ Nhược Vũ đang định nói không
thì bắt gặp ánh mắt nghiêm trọng của
ba, cô liền cam chịu: “Con biết rồi”
Ra khỏi biệt thự, bên ngoài trời đã
tối, trên đầu chỉ có ánh trăng mờ ảo.
Dương Minh Đức nhìn thấy dáng vẻ
lơ đễnh của cô, bất lực cười cười:
“Nhược Vũ, em không cần miễn cưỡng
mình ra đây”
“Tôi dám làm trái lời sao, anh
không nhìn thấy ánh mắt ba như sắp
ăn thịt tôi?” Đương nhiên, đây là cường
điệu, nhưng ý đồ của ba cô quá rõ
ràng, chỉ sợ rằng thiên hạ không biết
tâm tư của ông.
Dương Minh Đức đi tới bên cạnh
cô: “Chú Viễn cũng là quan tâm đến
em, chờ một chút rồi anh sẽ đưa em về.
“Không sao đâu. Đi lại tiêu thức ăn
cũng tốt. Anh đừng bận tâm, không
phải tôi tức giận với anh” Hạ Nhược Vũ
nghĩ lại cũng hơi xấu hổ, đều là ba cô
đơn phương tình nguyện, không thể
trách người khác.
Cô ngập ngừng một chút, nói đùa:
“Ba tôi không có ý gì khác, anh chớ để
trong lòng. Hơn nữa anh ưu tú như vậy,
chắc có cả đống con gái theo đuổi”
Ánh mắt Dương Minh Đức hơi lóe
lên: “Anh không có bạn gái.”
“..
… Hạ Nhược Vũ đột nhiên không
biết nên nói cái gì. Tên này thật sự
không hiểu hay giả vờ không hiểu, cô
đã nói rõ ràng như vậy, còn phải nói
trắng ra nữa, hay là do cô tự mình đa
tình?
Người ta còn không nói gì, cô còn
ở đây lải nhải.
Cô đành phải thay đổi chủ đề và
nói: “Anh nghĩ gì về việc trở lại?”
“Ừm, một số việc nên chịu trách
nhiệm” Dương Minh Đức làm sao
không hiểu dụng ý của Hạ Nhược Vũ,
anh ta chỉ đang giả ngu thôi, trong nhà
cũng có ý để anh ta tiếp xúc với Nhược
Vũ nhiều một chút.
Anh ta vốn không bài xích, bây giờ
sau khi gặp mặt, phát hiện cô thẳng
thắn đáng yêu hơn nhiều so với những
người phụ nữ kia.
Nếu Hạ Nhược Vũ biết cô cố ý làm
người xấu cả đêm, trong lòng đối
phương còn cảm thấy đáng yêu thì cô
nhất định sẽ rất kinh ngạc: “Anh cần
bạn gái không, tôi giới thiệu cho anh
một người nhé?”
Trong lòng cô bắt đầu nảy ra một ý
nghĩ mơ hồ, không phải Trần Hạ Thu
Phương là một cẩu độc thân sao? Bề
ngoài của Dương Minh Đức cũng
không tính là bạc đãi cô ấy.
“Mọi thứ cứ để tùy duyên” Dương
Minh Đức không nói đồng ý hay không.
Hạ Nhược Vũ cau mày mất hứng
ngay lập tức: “Xem ra là ánh mắt anh
rất cao, ốc sên”
“Khụ khụ, Nhược Vũ, cô có thể
đừng gọi anh bằng biệt danh này được
không?” Dương Minh Đức dở khóc dở
cười.
“Hừm, trước kia anh như vậy. Mặc
dù bây giờ anh không còn chảy nước
mũi, nhưng thật khó để che giấu bản
chất của anh”
“Được được, em vui là được” Anh
miễn cưỡng thỏa hiệp.
Hạ Nhược Vũ không vui chút nào,
thay vào đó, cô cảm thấy mình như
đấm vào bông. Người này thật không
có cách nào, lại còn giả vờ, như thế mà
anh ta vẫn không giận dữ: “Được rồi,
không phải là đến đường cái rồi sao,
nhanh lên một chút”
Nói xong cô nhanh chóng đi về
phía trước.
Hai người đi sát đường cái, một
con đường tối đen, có nơi không có
đèn đường, lại còn tối đen.
Cuối cùng Hạ Nhược Vũ cũng
không thể giả bộ: “Thôi, đã muộn rồi,
anh về trước đi”
“Được, anh đưa em về rồi anh lại
đi” Dương Minh Đức nói rất lịch sự.
Cô nóng nảy từ chối: “Không cần
khách khí, tôi đi thẳng là đến”
“Muộn thế này để một cô gái đi về
không an toàn, cũng không hợp lý.”
Dương Minh Đức nhìn lịch sự nhã
nhặn, vẫn kiên trì với nguyên tắc của
bản thân.
Đã nói đến mức này rồi, từ chối
nữa thì cũng hơi quá: “Thôi thì làm
phiền anh”
Dương Minh Đức đưa người về
nhà, sau khi nhìn cô bước vào, anh
quay người đi vào màn đêm.
Cô vừa bước vào, ba cô đã ở đó
hỏi: “Minh Đức đã về chưa?”
“Trở về rồi” Hạ Nhược Vũ thay dép
đáp.
“Dương Minh Đức là một đứa trẻ
tốt, có năng lực và lễ phép với người
khác, hơn nữa lại còn là người chúng ta
nhìn lớn lên. Bây giờ con sắp hai lăm,
đã đến lúc tìm người ổn định”
“Ba, con sắp hai lăm, chứ có phải
sắp ba mươi lăm đâu. Con không vội
thì mẹ vội gì” Cô mang giày vào, miễn
cưỡng bước tới.
Vẻ mặt Hạ Minh Viễn lập tức trở
nên uy nghiêm: “Người khác ở tuổi này
đã lập gia đình sinh con, chỉ còn một
mình con, hơn nữa con không tìm cậu
ta thì con còn tìm người như thế nào?
Đừng lúc nào cũng lăn lộn với mấy
người loạn thất bát tao, không có lợi
với con”
“Con biết rồi, con biết rồi” Hạ
Nhược Vũ nghe nhiều đến mức lỗ tai
sắp chai sạn, khi cô không quen Mạc
Du Hải, ba cô vẫn luôn nói bên tai cô,
không cần vội tìm bạn trai, kết hôn lại
càng không cần vội.
Bây giờ, chỉ cần là đàn ông, ba cô
đều có thể đồng ý.
Hạ Minh Viễn phát cáu vì thái độ
có lệ của cô: “Đây là thái độ nói chuyện
của con với ba à? Ba làm như vậy
không phải vì muốn tốt cho con à, con
đừng có chơi đùa người ta”
“Con chưa bao giờ có ý định chơi
đùa người khác, hơn nữa con cũng tự
biết mình, ba đừng lo lắng, trong lòng
con đều hiểu” Cô về lâu như vậy mà
Mạc Du Hải không gọi một cuộc điện
thoại nào, cô hơi khổ sở.
Nghe cô nói lời này, Hạ Minh Viễn
cảm thấy trong lòng được an ủi một
chút, giọng điệu cũng dần dịu đi: “Cô
hiểu được thì tốt rồi, ngày mai con đến
công ty đi làm, cũng đến lúc con nên
gánh vác trách nhiệm”
“Vâng, con biết phải làm thế nào”
Hạ Nhược Vũ nhớ tới vẻ mặt Mạc Du
Hải ngày đó nói cho cô một dự án để
rèn luyện, trong lòng vẫn cảm thấy có
chút chua xót và khó chịu.
Một người đàn ông thất hứa.
Hạ Minh Viễn thấy cô không có
tỉnh thần, xua tay muốn thả người:
“Được rồi, con lên nghỉ ngơi trước đi,
Minh Đức là một đứa nhỏ ngoan, con
cũng đừng quá bài xích, thử tiếp xúc
trước xem, cho dù con không thích thì
tiểu tử đó cũng không tồi. Nếu con
thích ai thì cũng có thể dẫn về”
“Ồ” Cô biết tiểu tử mà ba cô đang
nói đến là Hàn Công Danh, trước đây
phản đối như vậy, nhưng bây giờ vì để
ngăn cản cô ở bên Mạc Du Hải mà ba
cô cũng đồng ý. Có vẻ như Mạc Du Hải trong lòng
ba cô là một đống phân, nhưng Mạc
Du Hải rõ ràng là tôn tại mạnh mẽ như
vậy.
Chẳng lẽ là bởi vì chỉ số thông
minh của cô không đủ để nhìn thấu?
Hạ Nhược Vũ quay trở lại phòng và
nằm xuống chiếc giường công chúa
của mình, hai mắt vô hồn nhìn lên trần
nhà, nghĩ xem bay giờ Mạc Du Hải
đang gì.
Là ở trong bệnh viện với Lục Khánh
Huyền, hay là đã đưa người về.
Cô vẫn còn đang kết hôn, là vợ hợp
pháp, như vậy có tính là bị đội nón
xanh rồi?
Hôm qua cô còn bị người hãm hại
và lăn lộn với Mạc Du Hải suốt đêm,
nhưng hôm nay đã cắt đứt liên lạc, cô
cảm giác như trái tim như bị mất đi thứ
gì quan trọng.
Cảm thấy lồng ngực trống rỗng.
“Phiền muốn chết, phiền muốn
chết”
Hạ Chí Mãn lăn lộn trên giường,
sau đó đột nhiên ngồi dậy và lẩm bẩm
một mình: “Đúng vậy, mình còn chưa
hỏi anh ta về chuyện Hà Nguyên
Phương”
Dường như cô đã tìm ra lý do chính
đáng, chạm vào điện thoại trên giường,
bấm số của ai đó.
Điện thoại kết nối và cô cúp máy
trước khi nó đổ chuông hai lần.
“Mình đang làm cái gì vậy? Tại sao
lại gọi cho anh ta?”