người họ.
Lục Khánh Huyền nhìn qua gương
mặt đẹp trai của người đàn ông trước
mặt, sắc mặt bông đùa: “Nhìn cô gái
mình yêu đi theo người đàn ông khác,
không biết trong lòng anh có tư vị gì
nhỉ”
“Thật sao? Câu nói này tôi còn
định hỏi trưởng phòng Huyền đây,
không bằng cô nói cho tôi biết cảm
nhận của cô là thế nào đi.” Sắc mặt
Hàn Công Danh lạnh lùng nhìn lại cô ta,
đem câu nói của cô ta trả về lại cho cô
ta.
Trên mặt Lục Khánh Huyền hết
xanh rồi đỏ luân phiên, sau đó cô ta
nhanh chóng đè ép xuống: “Chúng ta
công kích như này có ích gì sao, cô gái
anh thích và người đàn ông tôi thích
đang ở cùng nhau, chúng ta không
phải nên có chung mối thù sao?”
Cô ta nhìn qua gương mặt âm
trâm, u ám của Hàn Công Danh, khóe
miệng cong cong: “Lần trước anh
không nhận lời hợp tác với tôi cũng
không sao, nhưng hiện tại anh đã suy
tính thế nào rồi'”
Dừng một chút cô ta lại nói với
giọng điệu hơi đồng tình: “Anh có thể vì
Hạ Nhược Vũ không để ý nguy hiểm tới
tính mạng, nhưng vậy thì sao chứ, tôi là
phụ nữ tôi hiểu rõ nhất ý nghĩ trong
lòng của phụ nữ, cô ta đúng là có cảm
kích anh nhưng tuyệt đối sẽ không bởi
vì cảm kích mà trở lại bên cạnh anh
đâu.
“Từ trước tới nay, phụ nữ đều bạc
tình bạc nghĩa, nhưng có thể vì người
đàn ông mình yêu thương thật sự mà
lao đầu vào lửa như con thiêu thân,
anh nói xem có phải vừa mâu thuẫn
vừa buồn cười lắm không:
Mỗi câu mỗi chữ mà Lục Khánh
Huyền nói đều như cây kim lạnh lếo
đâm sâu vào trái tim Hàn Công Danh,
loại đau âm ỉ này vừa kích thích thần
kinh vừa kích thích lý trí của anh ta, biết
rõ là cô ta cố ý kích thích anh ta, nhưng
vẫn nhịn không nổi mà tức giận, giọng
điệu thay đổi: “Lục Khánh Huyền cô đã
hết cách rồi đúng chứ”
‘Mặc kệ cô dùng biện pháp gì cũng
không thể lấy lại trái tim của Mạc Du
Hải, sao rồi, ngay cả một cái liếc mắt
anh ta cũng không nguyện ý cho cô
đúng không?”
Sắc mặt Lục Khánh Huyền lập tức
trắng bệch như tờ giấy, từ khi giả bộ
bệnh tới nay, mặc dù Mạc Du Hải
không nói cái gì nhưng lại không có
quan tâm cô ta như trước nữa, cho dù
cô ta dùng hết cách gì để có thể gặp
anh ngẫu nhiên đi nữa thì anh cũng chỉ
gật đầu rồi đi mất.
Cái này kêu cô ta sao không sốt
ruột được chứ, chỉ là từ trong miệng
người khác nói ra lại có cảm nhận thật
khác biệt.
Cô ta nhìn thoáng qua bữa sáng
còn chưa động tới trên mặt bàn,
thoáng giật mình, ngay lại lúc anh ta
tiến vào nhất định là do con nhỏ hèn
hạ Hạ Nhược Vũ kia đưa tới.
Lục Khánh Huyền làm bộ không
cẩn thận đụng phải mặt bàn, bữa sáng
trên mép bàn liền lay động và rơi xuống
đất, trong lúc đó Hàn Công Danh cũng
thấy một màn này.
Không để ý tới cái chân bị thương
của mình anh ta giãy dụa đứng dậy từ
trên giường, mũi chân rơi xuống trên
mặt đất run rẩy một cái rồi mới ổn định
lại đi qua nhặt.
Nhìn thoáng qua ánh mắt như một
con sói đói của cô ta, thì anh ta hận tới
mức không thể từ đi qua xé nát cô ta
ra.
Cô ta thành công, con nhỏ hèn hạ
Hạ Nhược Vũ kia có vị thế vô cùng
quan trọng trong lòng Hàn Công Danh
tới mức anh ta có thể liều lĩnh tất cả.
Trong mắt Lục Khánh Huyền lóe
lên tia ghen ghét, cũng không phải bởi
vì cô ta thích Hàn Công Danh hay gì,
mà là ghen ghét Hạ Nhược Vũ có một
người đàn ông có thể liều lĩnh vì cô ta,
nhưng con nhỏ hèn hạ kia lại không
biết đủ, còn muốn cướp đi Mạc Du Hải
bên cạnh cô ta
Tuyệt đối không thể tha thứ.
Trên mặt cô †a ra vẻ xin lỗi: “Ôi trời,
thật sự không phải rồi, tôi làm rơi bữa
sáng nghèo hèn này của anh xuống
đất rồi, chờ tôi một chút tôi cho người
đưa tới một phần khác cho anh nha”
“Lục, Khánh, Huyền.” Cô gái này rõ
ràng là cô ý gây ra, sắc mặt Hàn Công
Danh xám trắng khó coi, ánh mắt như
lưỡi đao bắn thẳng tới trên mặt cô ta.
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải cố ý,
cần gì nổi giận, chẳng lẽ đây là do một
người rất quan trọng đưa tới cho anh à””
Trên mặt Lục Khánh Huyền vui vẻ
cười trả lời, trong mắt đều là ý mỉa mai.
Đôi mắt Hàn Công Danh hơi tối
xuống, nắm chặt cái tay trong túi, cuối
cùng, mặt không hề thay đổi mà bỏ
qua ánh mắt của cô ta, không thèm
nhìn nữa.
Vẻ mặt tự nhiên lấy túi nhựa đặt
lên giường, tỉ mỉ vỗ vỗ bê ngoài không
chút bụi bẩn, động tác đơn giản mở cái
túi ra, đem bánh bao sữa và đậu nành
lấy ra.
Bánh bao Thượng Hải rơi xuống có
chút đen, anh ta lại giống như không
nhìn thấy gì cứ thế mà cắn xuống.
Không biết là Hàn Công Danh biểu
hiện bình tĩnh như vậy kích thích tới cô
ta, hay là do anh ta không để ý bánh
bao bị bẩn mà cứ ăn luôn, mà Lục
Khánh Huyền bỗng nhiên xông tới đoạt
lấy bánh bao trong tay anh ta ném đi.
Nhưng lần này Hàn Công Danh có
đề phòng cô ta, ngay khi cô ta đưa tay
thì anh ta đã dùng sức bắt được cổ tay
cô ta, ánh mắt lạnh như băng nhìn
chằm chằm vào cô ta, từng câu từng
chữ nói ra: “Tôi nói rồi, đừng có làm lần thứ hai”
“Hàn Công Danh, anh nhanh buông
tay tôi ra.” Lục Khánh Huyền không
nghĩ tới Hàn Công Danh đã bị thương
mà sức lực còn lớn tới vậy, vì mặc kệ
cô ta dùng sức thế nào thì cổ tay cô ta
vẫn vững vàng bị anh ta chộp lấy nắm
vào trong tay.
Cô ta có thể cảm nhận được
xương cổ tay mình không ngừng cọ xát
sinh ra đau đớn, Hàn Công Danh thật
sự muốn bẻ gãy cổ tay cô ta.
Vì sao mà cả đám đàn ông này
đều muốn quan tâm Hạ Nhược Vũ như
vậy, cho dù bánh bao đã rơi trên mặt
đất, anh ta có thể bình thản coi như
không có gì mà ăn hết, dựa vào cái gì,
dựa vào cái gì mà con nhỏ hèn hạ kia
có thể dễ dàng đạt được sự quan tâm
của mấy người này như vậy. Mà cô ta mặc kệ
cố gắng nỗ lực bao nhiêu cũng đều bị che đậy bên
ngoài.
Hàn Công Danh không chỉ không
buông ra mà còn tăng thêm chút lực,
Lục Khánh Huyền lảo đảo nghiêng
người về phía trước, miễn cưỡng chống
đỡ tay khác để mình không quá nhếch
nhác.
“Lục Khánh Huyền, đừng tưởng
rằng bây giờ cô là con gái của tổng
giám đốc Hằng là cô có thể muốn làm
gì thì làm, tôi khuyên cô tốt nhất là
đừng xen vào việc của người khác nữa”
“Anh, anh…
Nhìn qua ánh mắt lạnh như băng
của Hàn Công Danh, lần thứ hai trong
lòng Lục Khánh Huyền sinh ra sợ hãi
người đàn ông đối diện này, trong nhận
thức của cô ta thì Hàn Công Danh quá
nho nhã yếu đuối, chỉ có vẻ ngoài
nhưng không có chút mạnh mẽ và khí
phách nào của đàn ông.
Nhưng kể từ hôm nay, hình tượng
của Hàn Công Danh trong lòng cô ta
hoàn toàn bị phá vỡ.
Anh ta tuyệt đối là sói đội lốt cừu.
Lúc này, bên ngoài truyền tới một
loạt tiếng nói chuyện.
“Dì, sao người cũng tới đây.”
“Là Du Uyên sao, dì tới đưa cho
Hàn Công Danh một chút thuốc bổ”
“Con làm là được rồi”
“Cái này sao có thể được chứ”
Âm thanh nói chuyện của hai
người ngày càng rõ ràng.
Sắc mặt Lục Khánh Huyền hơi thay
đổi: “Còn không buông tay, Du Uyên và
mẹ anh sắp vào rồi đấy.”
“Ồ, thì tính sao, sao vậy cô sợ à””
Ánh mắt Hàn Công Danh giễu cợt nhìn
qua cô ta.
Trong mắt Lục Khánh Huyền lóe
lên tức giận, cô ta đương nhiên không
sợ, cô ta không có thích Hàn Công
Danh, chỉ là nếu để Du Uyên nhìn thấy,
tất nhiên sẽ bị hiểu lầm, hiện tại cô ta
còn cần Du Uyên giúp đỡ, nên đành
cắn răng lạnh lùng nói:
“Hàn Gông Danh, chuyện của anh
tôi mặc kệ nhưng nếu anh phá hủy kế
hoạch của tôi thì đừng trách tôi sao lại
trở mặt”
“Anh cũng biết, hiện tại tôi là con
gái của Lục Hằng, muốn gây khó dễ
cho Hạ Nhược Vũ càng dễ như trở bàn
tay.
Hàn Công Danh chẳng cần tới mấy
giây đã bất đắc dĩ phải buông tay cô ta
ra.
Anh ta đột nhiên buông tay, Lục
Khánh Huyền không có đề phòng nên
lùi lại nấy bước, không kịp trách cứ mà
chỉ có thể vội vàng chỉnh sửa lại tóc tai,
cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cô ta vừa
vặn thay đổi thành vẻ mặt tươi cười dịu
dàng nghênh đón.
“Du Uyên, dì cũng tới à”
Anh ta tựa trên gối đầu, trong mắt
đều là cười nhạo, Lục Khánh Huyền là
người phụ nữ giỏi ngụy trang nhất mà
anh ta gặp qua, tuyệt đối không có
người thứ hai.
Cảm xúc chuyển đổi nhanh chóng,
ngay cả anh ta nhìn còn phải than thở,
ha ha cô ta chỉ là khoác lên người tấm
da rắn đẹp đẽ mà thôi.
“Chị Khánh Huyền, làm phiền chị
giúp em chăm nom Hàn Công Danh
nha.” Mạc Du Uyên làm bộ lơ đãng nhìn
qua anh ta, nhận thấy Hàn Công Danh
vẫn vẻ mặt lạnh đạm thì trên mặt có
hơi thất vọng.