có dòng chữ trên đó, và chìm vào suy
nghĩ. Rốt cuộc là ai muốn giết ông?
Từ khi xuất viện, ông luôn bận rộn
công việc, cũng không có làm mất lòng
ai, trong thành phố này, số người dám
động đến ông cũng chỉ đếm trên đầu
ngón tay, mà những người này không
có động cơ hay lý do.
Đồn cảnh sát đã cử người đến đó,
khi khám nghiệm hiện trường cũng
không tìm thấy manh mối đáng giá
nào, kẻ giết người rất chuyên nghiệp,
không để lại dấu vết tại hiện trường
nên không thể tìm ra kẻ đã ra tay.
Trong đầu Hạ Minh Viễn đột nhiên
xuất hiện một ý nghĩ, nếu người đó thật
sự muốn làm gì thì nhất định sẽ bắt
đầu từ người bên cạnh ông mà động
thủ.
Hạ Minh Viễn cảm thấy căng
thẳng, nhanh chóng gọi điện thoại cho
Hạ Nhược Vũ.
“Ba, có chuyện gì vậy?” Giọng Hạ
Nhược Vũ có chút lạ, cô có vẻ không
vui cho lắm.
Cũng may con gái không sao, Hạ
Minh Viễn cảm thấy yên tâm không ít,
liền hỏi: “Không có chuyện gì thì tốt.
Gần đây đi đâu cũng phải cẩn thận
một chút”
Cuộc điện thoại của ba có chút
không thể giải thích được, Hạ Nhược
Vũ lập tức phản ứng lại rằng, chắc hẳn
đã xảy ra chuyện không hay, để ba cô
nghĩ đến việc nhắc nhở cô trước tiên.
“Ba, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ba
không sao chứ?” Hạ Nhược Vũ vội
vàng hỏi.
Hạ Minh Viễn không muốn con gái
lo lắng, trấn tĩnh lại, cười nói: “Ba không
sao, chỉ là cảm thấy không ổn lắm. Có
lẽ là do tuổi tác lớn rồi, hay cằn nhằn””
Hạ Nhược Vũ nghỉ ngờ, đây không
phải là tính cách thường ngày của Hạ
Minh Viễn, chẳng lẽ là di chứng của
một vụ tai nạn xe hơi: “Ba, đừng giấu
con, mau nói cho con biết.”
Hạ Minh Viễn cảm thấy cuộc điện
thoại quá đột ngột, khiến Hạ Nhược Vũ
nghi ngờ nên đổi đề tài: “Khi nãy lúc
vừa nghe điện thoại, con có vẻ không
vui lắm. Là ai đã chọc giận Nhược Vũ
của chúng ta vậy?” Hạ Nhược Vũ tâm
tình thật sự không tốt lắm, Hạ Minh Viễn lại nhắc
tới chuyện này, cô lại không vui: “Không
có chuyện gì, chỉ là có chút không vui.”
Hạ Minh Viễn cười nói: “Con đó,
con còn có thể giấu được ba sao, có
phải người đó lại chọc giận con gái của
ba rồi không?”
Hạ Nhược Vũ khịt mũi: “Con mới
không cùng anh ấy cãi nhau, ít nhất là
con không muốn cãi'”
Chuyện xảy ra ngày hôm đó có rất
nhiều người nghe thấy, ba cô biết
chuyện giữa cô và Mạc Du Hải nên cô
cũng không có ý che giấu.
Hạ Minh Viễn cười thầm, cảm giác
hồi hộp do vụ ám sát vừa rồi gây ra đã
dịu đi rất nhiều: “Người trẻ tuổi tụi con,
mỗi ngày cãi tới cãi lui không phải là
chuyện rất bình thường sao? Con đừng
để tâm”
Hạ Nhược Vũ nhếch miệng: “Con
không nói với ba nữa, con biết ba sẽ
không nói giúp cho con mà.”
Hạ Minh Viễn lại cười: “Nhược Vũ,
con cho rằng ba của con giống loại
người giúp người thân mà không quan
tâm tới lý lẽ sao? Ba còn không biết tại
sao con lại không vui, làm sao có thể
giúp con được?”
“Con biết là ba sẽ nói như vậy,
không nói nữa, con muốn đi mua sắm
thư giãn, tạm biệt ba.”
Hạ Minh Viễn chưa kịp nói chuyện
thì Hạ Nhược Vũ đã cúp điện thoại, cô
thật lòng muốn ra ngoài để thư giãn,
trong lòng có chút xấu hổ, khi nãy bị
mẹ nhìn thấy cô và Mạc Du Hải ôm
nhau, cô vẫn chưa quyết định tha thứ
cho anh. Ngay sau đó, Hạ Minh
Viễn lại gọi điện thoại tới, Hạ Nhược Vũ nóng nảy
lên, cô không muốn nói chuyện này với
ba mình, nhãn nút tắt tiếng, lái xe ra
ngoài đổi gió.
Trong thành phố không có chỗ nào
để đi dạo, Hạ Nhược Vũ lái xe đi ra
ngoại ô, cô không để ý phía sau có một
chiếc xe địa hình màu đen, giữ khoảng
cách ổn định, lặng lẽ đi theo sau cô.
Chẳng mấy chốc, xe đã chạy tới
ngoại ô, đập vào mắt là một xanh
mướt, không khí phảng phất mùi đất,
tâm trạng Hạ Nhược Vũ tốt hơn rất
nhiều, xe dừng ở ven đường, cô xuống
xe thưởng thức phong cảnh, tạm quên
đi muộn phiền.
Đột nhiên, tiếng mở cửa xe truyền
đến, Hạ Nhược Vũ đối với âm thanh
này khá đắc ý, hôm nay không phải
ngày nghỉ cuối tuần, chắc không có
người tới ngoại ô, nghĩ đến cuộc điện
thoại của ba cô, cô liền sửng sốt.
Ba sẽ không gặp chuyện chứ, rồi
sợ rằng cô có thể xảy ra chuyện, lại
không muốn cô lo lắng quá nên ba mới
khéo léo nhắc nhở cô, đúng không?
Cô quay đầu nhìn lại, một chiếc xe
địa hình màu đen đang đậu bên cạnh,
ba người đàn ông mặc tây trang màu
đen chậm rãi đi tới bên này.
Hạ Nhược Vũ trong tiềm thức
muốn lên xe rời đi ngay lập tức, nhưng
cô hơi vội vàng, cửa xe không mở
được, ba người mặc đồ đen nhanh
chóng chạy tới, bao vây cô.
“Các người là ai hả, muốn làm cái
gì?
Hạ Nhược Vũ run giọng hỏi, đây
không phải là lân đầu tiên cô gặp phải
bắt cóc, nhưng cô luôn cảm thấy lần
này khủng hoảng đặc biệt mạnh mẽ.
“Cô Nhược Vũ, hãy ngoan ngoãn
hợp tác với chúng tôi, đảm bảo sẽ
không làm cô khó xử, được không?”
Người đàn ông mặc đồ đen cười
lạnh, lấy ra một khẩu súng lục và chĩa
vào đầu Hạ Nhược Vũ, ra hiệu cho cô
không được kêu cứu.
Hạ Nhược Vũ vẫn có khả năng tự
bảo vệ mình, biết la hét vào lúc này
không chỉ vô ích, mà còn rất có thể bị
kẻ bắt cóc lợi dụng, cho nên việc cô
phải làm bây giờ là nghe theo yêu cầu
của người áo đen.
Người đàn ông mặc đồ đen hài
lòng với biểu hiện của Hạ Nhược Vũ,
cười nói: “Như vậy rất tốt, cô Nhược Vũ,
cảm ơn sự hợp tác của cô. Bây giờ hãy
thông báo ngay cho Mạc Du Hải, kêu
hắn ta đến nhà kho ở vùng ngoại ô
phía nam, nếu không an toàn tính
mạng của cô sẽ không được đảm bảo:
Hạ Nhược Vũ nghỉ ngờ nhìn người
đàn ông mặc áo đen, cô không hiểu
chuyện bắt cóc có liên quan gì đến
Mạc Du Hải, không lẽ nguyên nhân
đẳng sau vụ bắt cóc này, chính là âm
mưu nhằm đối phó Mạc Du Hải?
Cho dù không vui vẻ với Mạc Du
Hải, nhưng trong lòng Hạ Nhược Vũ
vẫn yêu anh ấy sâu sắc, không cho
phép bản thân mình bị tên áo đen lợi
dùng, mồi chài Mạc Du Hải: “Xin lỗi, tôi
không thể làm theo yêu cầu của anh.”
Người đàn ông mặc đồ đen dường
như đã đoán được rằng cô sẽ trả lời
theo cách này, mỉm cười nói: “Không
sao đâu, cô Nhược Vũ, nếu vậy thì tôi
chỉ có thể tự mình làm thôi, cô không
cần sợ, tôi sẽ kịp thời thông báo cho
Mạc Du Hải về việc cô bị bắt cóc.”
Hạ Nhược Vũ phản ứng rất nhanh
nhanh, lần đầu tiên nghĩ tới phải phá
hỏng điện thoại, nhưng là điện thoại cô
để trong túi, túi lại ở trong xe, cho nên
không có cách nào lấy được.
Người đàn ông mặc đồ đen dường
như cũng biết tính toán của Hạ Nhược
Vũ, nhìn đồng bọn của anh ta: “Cô
Nhược Vuz không muốn chúng tôi
thông báo cho Mạc Du Hải, nhưng
chúng tôi là những người làm công, vì
vậy hãy để chúng tôi thông báo”
Tim Hạ Nhược Vũ chùng xuống,
người đàn ông mặc đồ đen rất thông
minh, anh ta chắc chắn không phải là
một tên cướp bình thường, anh ta là
muốn nhắm vào Mạc Du Hải.
Người mặc đồ đen còn lại cười
lạnh chế nhạo, mở cửa xe tìm kiếm,
chẳng mấy chốc đã lấy được điện
thoại di động của cô.
Người đàn ông mặc đồ đen nắm
lấy tay Hạ Nhược Vũ, sức lực của anh
ta quá lớn khiến Hạ Nhược Vũ không
thể thoát ra, vì vậy cô chỉ có thể mở
khóa điện thoại bằng dấu vân tay một
cách bị động.
Người đàn ông mặc đồ đen nhìn
quanh một lượt, tìm thấy số của Mạc
Du Hải và gọi cho anh.
Sau một vài âm báo bận, cuộc gọi
được kết nối, Mạc Du Hải vẫn là giọng
nói lạnh lùng, kiêu ngạo: “Có chuyện gì
sao?”
“Ngài Mạc Du Hải, tôi rất tiếc nuối
mà thông báo cho ngài một việc rằng
cô Hạ Nhược Vũ đã bị chúng tôi bắt
cóc. Nếu ông không muốn nhìn thấy cô
ấy, cô ấy đã biến thành một xác chết,
thì tốt hơn là bảy giờ tối nay hãy đến
nhà kho ngoại ô phía nam, ngài có thể
gọi cảnh sát, nhưng tôi hứa ngài sẽ
phải trả giá cho hành động này”
Người đàn ông mặc đồ đen lạnh
lùng nói, siết mạnh cổ tay Hạ Nhược
Vũ.
Hạ Nhược Vũ bị đau liền nhỏ giọng
kêu một tiếng, đủ để Mạc Du Hải nghe
thấy, sau khi im lặng một lúc, anh nói:
“Được rồi, tôi sẽ đến đúng giờ. Tốt hơn
là anh không nên làm tổn thương cô ấy”