Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng giám đốc Trương chỉ cười †ủm tỉm nhìn Hạ Nhược Vũ, dường như là đang xem phản ứng của cô.

Cô chưa từng chịu nỗi khuất nhục như vậy, nếu là bình thường đã sớm quay người rời đi, lúc này chỉ có thể ngăn lại lửa giận: “Đúng vậy, vài con chó con mèo sủa loạn linh tinh tôi đã sớm ngứa mắt” Cô nói ai là chó mèo, Hạ Nhược Vũ, cô nói rõ ràng cho tôi.’ Người kia liền lập tức không vui.

Hạ Nhược Vũ làm vẻ mặt vô tội nhìn anh ta: “Tôi đâu có chỉ mặt gọi tên ai đâu, nhưng có vài người thích chen chân thì tôi cũng không có cách nào.” “Chẳng phải cô rõ ràng đang nói tôi sao, Hạ thị các người có phải khinh người quá đáng không.” Người kia cố ý cao giọng, khiến mọi người chung quanh đều có thể nghe được.

Đúng như ước nguyện của anh ta, tất cả mọi người đang nói chuyện đều yên tĩnh trở lại, nhìn về phía bọn họ.

Hạ Nhược Vũ cũng không để ý tới anh ta, mà nhìn tổng giám đốc Trương: “Buổi yến tiệc này người chủ trì là tổng giám đốc Trương, anh ở đây hô to gọi nhỏ át giọng chủ, nếu truyền ra ngoài thì có vẻ không tốt lắm” Tổng giám đốc Trương suy nghĩ một chút, cười ha hả mở miệng nói: “Cô Hạ, người trẻ tuổi vẫn nên đừng nóng nảy như vậy.” Nói xong lại trấn an người kia: “Anh Triển, anh cũng vậy, người ta là con gái, sao anh có thể thô lỗ như vậy.” Tất cả mọi người đều muốn có được hạng mục trong tay tổng giám đốc Trương, ông ta mà nói thì chắc chắn những người khác sẽ hùa theo.


Tổng giám đốc Trương thấy hai người đều im lặng, giơ tay lên nói: “Tất cả mọi người đều đến rồi thì bày đồ ăn lên đi” Những người khác lần lượt lên chỗ ngồi, trên bàn ăn cũng có rất nhiều người phụ nữ khác, có điều đều là những người Hạ Nhược Vũ không quen biết, không biết những người này vô tình hay cố ý, mà sắp xếp cho cô ngồi cạnh tổng giám đốc Trương.

Tất cả mọi người đều ngồi xuống, chỉ còn.cô một mình đứng đó.

“Cô Hạ, sao còn đứng đó, nhanh ngồi xuống đây đi” Tổng giám đốc Trương cười vô hại, có điều đôi mắt hí quá đỗi dung tục, nhìn qua cực kỳ ghê †ởm.

“Chẳng lẽ ghét bỏ Trương Vĩ tôi ư?” Hạ Nhược Vũ nhìn vẻ mặt của ông ta, nhếch khóe miệng cười, tự nhiên ngồi xuống, phối hợp diễn: “Tổng giám đốc Trương nghiêm trọng quá, tôi là đang ngạc nhiên vì vui mừng thôi.” “Cô Hạ không chỉ có vóc người xinh đẹp.” Trương Vĩ cười ha ha một tiếng tán thưởng: “Mà cái miệng nhỏ cũng rất ngọt ngào” Những người khác cười theo, có điều chỉ có họ biết có bao nhiêu phần thật giả.” Đặc biết là anh Triển mới hơn thua với cô xong, cười mỉa mai với cô một tiếng, không phải chỉ dựa vào thịt trên người để trèo cao sao, ai là người cười cuối còn chưa biết đâu.

Trong lòng mọi người ngồi đây đều biết, Trương Vĩ coi trọng Hạ Nhược Vũ nên mới sắp xếp chỗ ngồi như vậy.

Trên mặt Hạ Nhược Vũ duy trì vẻ tự nhiên, nghĩ đến ba thì liền phó mặc, cắn răng chống đỡ.



Đồ ăn chậm chạp mang lên bàn, bàn rượu náo nhiệt hẳn, thổi phồng lẫn nhau, tìm hiểu, bấu víu quan hệ.

Trương Vĩ có vẻ thật sự có ý đồ với cô, có mấy lần không biết vô tình hay cố ý đụng vào ngón tay cô. Cô có né tránh vẫn bị ông ta đụng mấy lần.

“Cô Hạ, nào, tôi mời cô một chén.” Trương Vĩ đúng là coi trọng Hạ Nhược Vũ, bởi vì gương mặt đẹp tự nhiên của cô, ông ta nhìn những người phụ nữ trang điểm lòe loẹt nhiều rồi, bỗng nhiên gặp được một cô gái tươi mát thanh thuần, không tô son trát phấn quá đà thì càng nhìn càng thích.

Trong lòng ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Khó trách cái lão cáo già Hạ Minh Viễn kia chưa từng dẫn con gái ông ta đi ăn.

Trước khi tới Hạ Nhược Vũ đã uống giải rượu, cho nên không có từ chối hay ngạc nhiên gì, đưa tay cầm lấy chén rượu cụng ly với ông ta một cái: “Tổng giám đốc Trương khách khí quá, ông và ba tôi là bạn, theo lý thì tôi còn phải gọi một tiếng chú, hẳn là tôi nên kính ông mới phải.” Nghe được Hạ Nhược Vũ gọi mình là chút, Trương Vĩ không chỉ không tức giận mà còn cười vui vẻ hơn: “Đúng vậy, sau này chú nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cháu.” Người bên cạnh nghe đều cười tỏ vẻ hiểu rõ.

Nói tơi chăm sóc, chắc là “chăm sóc” trên giường đi.

Hạ Nhược Vũ cầm chén rượu, xem như không nghe được, uống cạn nó rồi thở phào một hơi nói: “Vậy cháu cảm ơn tổng giám đốc Trương, hạng mục kia…

“Tổng giám đốc Trương, ông và giám đốc Hạ uống rồi chẳng lẽ không uống cùng tôi.” Tên Triển kia không đợi Hạ Nhược Vũ nói xong, liền ngắt lời, ánh mắt khiêu khích nhìn thoáng qua cô, muốn mượn thời cơ để cầm được hạng mình, có anh ta ở đây thì đừng mơ.

Trương Vũ giống như không nhìn ra sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người, cười ha hả nói chuyện với tên Triển kia.



Hạ Nhược Vũ cũng không trông cậy vào một chén rượu mà giải quyết được Trương Vĩ, cho nên cũng không để ý hành động nhỏ của tên Triển kia.

Buổi trưa cô có ăn một ít cháo, rồi ngồi xử lý công vụ, bát cháo giờ đã sớm tiêu hóa không còn chút gì trong bụng, cũng chưa ăn được gì mà đã uống một chén rượu đế.

Mùi rượu lập tức xông lên, suýt chút nữa khiến cô nôn ra.

Ăn vài miếng đồ ăn mới miễn cưỡng át đi mùi rượu, nhưng dạ dày vẫn nóng vô cùng.

Cô có chút không thoải mái ấn bụng.

“Sao vậy, Nhược Vũ, không thoải mái à?” Trương Vĩ dẫn tên Triển kia tới chỗ người khác, nhìn thấy Hạ Nhược Vũ ôm bụng, ông ta cực kỳ lo lắng hỏi.

Hạ Nhược Vũ buông tay ra, cười nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Trương quan tâm, cháu không sao.” “Thật không, để chú giúp cháu nhìn xem” Trương Vũ ra vẻ nghiêm túc, nhưng động tác lại không đứng đắn, đưa tay sờ vào bụng Hạ Nhược Vũ.


Mặc dù không có ai chú ý tới bên này nhưng cũng đủ khiến Hạ Nhược Vũ kinh hãi, bỗng nhiên lui về sau, tránh đi cánh tay của ông ta, nụ cười trên mặt cũng trở nên miễn cưỡng.


“Không cần phiền tổng giám đốc Trương, cháu không sao.” Cái lão già háo sắc chết tiệt này, lại dám ở chốn công cộc ăn đậu hũ của cô, nếu không phải vì hạng mục, cô đã sớm hất ly rượu lên gương mặt vô sỉ của ông ta.


Trương Vĩ không giận mà vấn quan tâm như cũ, nói: “Không sao đâu Nhược Vũ, thân là chú của cháu, đương nhiên phải quan tâm cháu hơn.” Vừa nói lại muốn sờ tay Hạ Nhược Hạ Nhược Vũ phản ứng nhanh chóng nâng cốc lên, không cho ông ta có cơ hội sơ múi.


Trương Vĩ thấy hai lần không được, nụ cười trên mặt nhạt đi: “Nhược Vũ à, chú và ba cháu là bạn tốt, đương nhiên chú phải chiếu cố cháu rồi, hạng mục mà cháu nói đúng là nằm trong tay chú, nhưng có không ít công ty muốn hợp tác, chú cũng cần suy nghĩ một phen mới quyết định được, cháu nói có Ô đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK