thì đã hối hận rồi, tuy rằng vết thương ở chân
đã lành rồi nhưng mà dùng lực giãm xuống
đất vẫn khá là đau.
Nhưng mà chân có thể đau, thể diện thì
tuyệt đối không thể mất.
“Đứng lại!” Giọng nói trầm thấp của đàn
ông vang lên từ sau lưng.
Cô không quan tâm, im lặng đi về phía
trước.
Mạc Du Hải bước nhanh hơn, ngay lập
tức túm lấy cái người bướng bỉnh ấy lại,
giọng điệu nói chuyện không biết là mềm
lòng hay là bất đắc dĩ: “Tôi không nên nói
những lời đó với cô.”
Hạ Nhược Vũ không động đậy, anh
không nói còn tốt, anh vừa nói thì trong lòng
cô lại càng tủi thân.
“Tôi ở đây để xin lỗi cô.”
“Anh quát tôi.” Hốc mắt của Hạ Nhược
Vũ đỏ đỏ, quay người lại nhìn anh, dường
như là đang tố cáo sự hung bạo của anh vậy.
Mạc Du Hải cười khổ: “Đúng đúng, tôi
không nên quát cô.”
“Tôi chỉ tốt bụng mà hỏi một câu, anh
quát tôi.” Cô cũng không biết tại sao lại tủi
thân, chỉ là cảm thấy Mạc Du Hải không nên
quát cô.
“Ừ, sau này tôi sẽ chú ý.”
Anh bế cô lên, trên mặt hiện ra một nụ
cười nhẹ, đi về phía biệt thự.
Hạ Nhược Vũ có chút xấu hổ mà cúi đầu,
sao lại cảm thấy hình như cô có chút khác
người.
Cuộc chiến tranh lạnh của hai người
được hòa giải bằng mấy câu đơn giản như
thế.
Lúc nhận được điện thoại của Lâm Minh
Thư, vết thương ở chân của Hạ Nhược Vũ đã
khỏi hẳn rồi, cô cũng đến nơi đúng hẹn.
Quán cà phê văng vẻ mở nhạc nhẹ
nhàng, mùi vị cà phê lôi cuốn bay trong
không khí, giữa trưa nên chỉ có vài ba người.
Cô chọn một vị trí gần cạnh cửa sổ, tự
gọi cho mình một cốc cà phê và đợi.
Rõ ràng là người được hẹn thế mà lại còn
đến sớm hơn cả người hẹn.
Sau một tiếng đồng hồ thì Lâm Minh Thư
có chút thở gấp mà đi đến, vẻ mặt áy náy nói:
“Nhược Vũ, xin lỗi, mình có chút việc nên đến
muộn, cậu đợi lâu rồi đúng không.”
“Cũng không phải, chỉ là mình đến sớm
một tiếng.” Hạ Nhược Vũ cười tủm tỉm nhìn
cô ta rồi nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt của Lâm Minh Thư hiện lên một
chút mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng cô,
cứ cảm thấy lời nói của Nhược Vũ có ý nghĩa
khác.
Đúng lúc nhân viên phục vụ đến để gọi
món, cũng coi như là giải vây cho cô ta.
“Thưa cô, xin hỏi cô muốn uống gì.”
“Một cốc Mocha, cảm ơn.” Lâm Minh
Thư kéo ghế ra ngồi đối diện với cô.
Nhân viên phục vụ gật đầu rời đi: “Được.”
Lâm Minh Thư tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của
cô, cẩn thận hỏi: “Nhược Vũ, cậu vẫn đang
giận sao?”
“Cậu đang nói về chuyện nào?”
Hạ Nhược Vũ không nhìn cô ta mà nhìn
ra cửa sổ, cầm lấy chiếc thìa ở trong tay rồi
khuấy nhẹ cốc cà phê trước mặt: ‘Là cậu
nhắn tin bảo mình đi quán bar hay là hôm
đến quán karaoke giải vây cho cậu.”
“Nhược Vũ, mình không nghĩ rằng là cậu
sẽ gặp phải Hàn Công Danh, hôm đó mình
thật sự gặp chuyện ở Trai Tài Gái Sắc, cũng
may là người khác cứu mình.”
Lâm Minh Thư do dự nói: “Chuyện ở
quán karaoke là do mình không lo nghĩ chu
đáo, mình không biết rằng các cậu đã chia
tay rồi, mình cứ nghĩ rằng các cậu chỉ đơn
giản là cãi nhau thôi.”
“Vậy thì là mình trách nhầm cậu rồi.”
Động tác tay của Hạ Nhược Vũ dừng lại,
đôi mắt trong trẻo di chuyển sang người của
cô ta, tuy rằng trong lòng cô cũng có nghỉ
ngờ nhưng bạn bè nhiều năm như thế, cô vẫn
không muốn ra quyết định một cách dễ dàng
như vậy.
Hy vọng là không giống với suy nghĩ
trong lòng của cô.
Hình như là bạn tốt nhất của cô thích
bạn trai cũ của cô, nếu mà là thật thì đúng là
hài hước.
“Nhược Vũ, cậu đừng có như vậy, cậu cứ
như vậy làm lòng mình rất khó chịu.” Giọng
nói của Lâm Minh Thư mang một chút căng
thẳng khó có thể phát hiện ra.
Hạ Nhược Vũ nhìn cô ta cười cười, không
tiếp tục chủ đề này nữa mà lại hỏi ngược lại:
“Minh Thư, hôm nay cậu hẹn mình ra ngoài là
có chuyện gì muốn nói sao?”
“Cuộc họp lớp năm nay cậu vẫn sẽ đi
sao?” Dường như là Lâm Minh Thư sợ cô
hiểu nhầm nên lập tức giải thích: “Bởi vì năm
nay mọi người đều đến nên chúng mình đều
không hy vọng cậu vắng mặt, khó lắm mới
gặp được một lần, còn chưa biết là sẽ có bao
nhiêu người đến cuộc họp.”
Hạ Nhược Vũ chống cằm, nghĩ một lúc
rồi trả lời: “Được thôi, lúc nào, ở chỗ nào.”
“Nhược Vũ, cậu thật sự đồng ý đi à.” Lâm
Minh Thư vẫn có chút không tin được.
Hạ Nhược Vũ cười như không cười mà
nhìn cô ta nói: “Minh Thư, hình như cậu
không ngờ được là mình sẽ đồng ý à.”
“Sao thế được, mình đương nhiên cũng
hy vọng cậu đi nếu không thì mình cũng sẽ
không đặc biệt hẹn cậu ra, chỉ là mình sợ cậu
không thoải mái, năm nay Hàn Công Dương
cũng đi…”
Năm vừa rồi hai người bọn họ đều có
cặp có đôi mà đi cùng nhau, cũng là đôi trai
tài gái sắc được công nhận trong mắt của
mọi người, nhưng mà bây giờ lại chia tay rồi.
Cô không quan tâm mà dựa vào ghế:
“Bạn học mà, ngẩng đầu không gặp thì cúi
đầu gặp, chia tay rồi cũng không phải là cả
đời không qua lại với nhau, có liên quan gì
chứ.
“Nói cũng đúng nhỉ.” Lâm Minh Thư có
chút lúng túng mà bưng cốc cà phê trước
mặt lên uống một ngụm.
Dừng một lúc rồi giống như là không chú
ý đến mà hỏi: “Nhược Vũ, cậu với Hàn Công
Danh thật sự là không có khả năng nữa sao,
dù sao thì từ đại học các cậu đã ở bên nhau
rồi, không dễ gì Hàn Công Danh mới du học
về nước lại đột nhiên chia tay.”
“Đúng đó, đúng thật là không dễ gì.” Hạ
Nhược Vũ bất ngờ thay đổi, kiên định mà
cảm thán.
Lâm Minh Thư xiết chặt lòng bàn tay
theo bản năng, hình như là phát hiện ra là
không hợp lý nên lại nhẹ nhàng buông ra,
trong lòng rõ ràng là ghen tị muốn chết
nhưng vấn phải dối lòng mà an ủi: “Đúng rồi
Nhược Vũ, cậu vẫn suy nghĩ lại một chút đi,
Hàn Công Danh thật sự là khá tốt đó.”
“Mình bây giờ cũng đang khá do dự,
không biết là rốt cuộc anh ta tốt ở chỗ nào.”
Vẻ mặt của cô khó xử nói.
Nói đến ưu điểm của Hàn Công Danh,
Lâm Minh Thư lập tức nói không ngừng:
“Hàn Công Danh được trường của chúng ta
công nhận là học sinh giỏi kiêm hotboy, đa
số mọi người tốt nghiệp xong sẽ đi làm chỉ
có anh ta không chỉ lấy được học bổng mà
còn là du học sinh duy nhất được trường cử
đi nước ngoài.”
“Thầy cô giáo, các bạn học đều rất xem
trọng anh ta, hơn nữa còn đối xử rất tốt với
người khác, chói mắt giống như là ánh nắng
trên trời vậy.”
Minh Thư phát hiện ra mình nói nhiều
như thế mà người ở đối diện lại chẳng có
phản ứng gì, ngước mắt lên nhìn vào ánh
mắt đang suy nghĩ của Hạ Nhược Vũ.
Trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ,
vì để che giấu bí mật ở sâu trong lòng mà
cười gượng một tiếng, có chút ngại ngùng
nói: “Nhược Vũ, có phải là mình nói nhiều
quá không? Những cái này mình cũng là
nghe từ các bạn học khác nói.”
“Không có, mình cảm thấy cậu nói rất
đúng, hay là mình có chút kích động, không
nên chia tay với anh ta một cách đột ngột
như vậy.” Hạ Nhược Vũ dường như là một
chút cũng không phát hiện ra nỗi lo sợ của
cô ta, giống như là thật sự bắt đầu suy nghĩ
đến việc quay lại với Hàn Công Danh vậy.
Nhược Vũ không nên phản ứng như vậy
mới đúng, tại sao, tại sao lại đột nhiên muốn
quay lại với Hàn Công Danh, không, tuyệt đối
không được, cô ta không dễ dàng gì mới đợi
được ngày này, tuyệt đối không thể để bọn
họ quay lại được.
Ngón tay thon dài của Lâm Minh Thư
không ý thức được mà bấm vào lòng bàn tay,
đau mà không cảm thấy, nụ cười trên mặt
muốn bao nhiêu gượng gạo thì có bấy nhiêu.
“Đúng đó Nhược Vũ, cậu nên suy nghĩ lại
một chút, hôm đó cậu đi rồi, Hàn Công Danh còn:
Cô ta nói rồi đột nhiên phát hiện ra
dường như mình đang nói những lời không
nên nói, che miệng lại, lắc đầu: “Không có gì,
Nhược Vũ, cậu không cần nghĩ nhiều.”