Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, nhất định phải uống hết chai rượu này.
Bồng nhiên một bàn tay vươn ra, cướp đi chai rượu trong tay cô, dùng sức ném mạnh vào tường, phát ra tiếng vang chói tai, bình rượu vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất.
Hạ Nhược Vũ khom người, tay chống vào đầu gối thở dốc, còn một chút nữa, suýt chút nữa cô sẽ uống xong, vì sao lại cản cô.
Trong phòng tiệc lặng ngắt như tờ.
Chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của “Hạ Nhược Vũ, em điên rồi à?” Mạc Du Hải không tìm người, mà hôm nay chỉ tới bàn công việc, đương nhiên là có người mời anh, có điều không ngờ là lại thấy cảnh khiến máu anh sôi trào như vậy.
Người phụ nữ đáng chết này uống nhiều rượu như vậy.
Hạ Nhược Vũ có vẻ không nhìn thấy Mạc Du Hải, ánh mắt nhìn chằm chằm tổng giám đốc Trương, cười nói: “Tổng giám đốc Trương, coi như tôi đã tuân thủ lời hứa hẹn rồi” Tổng giám đốc Trương thấy Mạc Du Hải thì đã đủ kinh ngạc, nghe giọng điệu của Mạc Du Hải với Hạ Nhược Vũ, trong lòng suy nghĩ một phen, cười nói: “Đương nhiên.” Phía sau lưng cô có một cây đại thụ như vậy, lo gì không có dự án lớn, người phụ nữ này che giấu quá kỹ.
Nhưng tên Triển không vui, mặc dù người đàn ông bên cạnh Hạ Nhược Vũ nhìn rất dọa người, nhưng Hạ Nhược Vũ vẫn chưa uống hết rượu: “Hạ Nhược Vũ, tôi đã nói là phải uống hết chai rượu mới được, cô như vậy là sao chứ.” Anh ta chỉ là giám đốc kinh doanh của một công ty nhỏ, tự nhiên không đủ tư cách để biết tới Mạc Du Hải, cho nên không nhận ra thân phận của anh.
Kiều Duy Nam vốn đi theo xem náo nhiệt, vừa vào đã trừng mắt, nhưng bây giờ đã khôi phục lại bình tĩnh, thuận tiện thắp một nén nhanh cho mấy kẻ vô tri này.
Chán sống rồi mới có thể bắt Nhược Vũ uống nhiều như vậy.
Hạ Nhược Vũ cau mày, hơi thở còn chưa bình phục, dạ dày nóng như lửa, trên mặt ráng chống đỡ nói: “Anh Triển, đừng có mà quá đáng.” “Ồ, tôi quá đáng chỗ nào, lời tôi nói tất cả mọi người đều nghe được, cô chưa uống hết, muốn trách thì đừng trách tôi, chỉ cần cô uống lại bình rượu kia thôi.” Trong mắt Triển Thạc có bao nhiêu khiêu khích và phách lối không cần nhìn cũng biết.
Không khí trong phòng tiệc dường như càng ngày càng hạ thấp.
Những người khác đều kinh hãi nhìn một bóng người nào đó, và bắp chân của họ rung lên ngay khi anh liếc nhìn họ.
Hạ Nhược Vũ cố nén sự run rẩy trong lòng và buộc mình không để ý đến người đàn ông xuất hiện bên cạnh mình, như thể hai người chỉ là những người xa lạ trên phố.
“Nằm mơ đi.” Hạ Nhược Vũ nói.
Vừa nhấc chân một bước, mùi rượu xông lên não suýt chút nữa ngã sấp mặt, trong lòng cảm thấy không ổn, tác dụng của rượu bắt đầu bốc lên.
Người đàn ông bị bỏ qua từ đầu đến chân, khuôn mặt lạnh như băng, lấy bản thân làm trung tâm, trong vòng năm mét, ánh mắt lạnh lẽo như muốn nuốt hết tất cả.
Những người kia thấy biểu cảm trên mặt anh, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, lui vê sau một bước.
Trương Vĩ cũng giật mình, chẳng lẽ Triển Thạc nói gì làm phật ý người kia.
Có người còn không sợ chết tiến đến đẩy ai đó, Triển Thạc còn chưa tới gần Hạ Nhược Vũ.
Ngực tê rần; cả người lui về sau mấy bước, ôm ngực lăn trên đất: ‘Á, đau chết tôi rồi, xương sườn của tôi…” Mọi người đều sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột này và nín thở.
Nhìn tới người đàn ông lạnh lùng kia, đáy lòng phát run.
Hạ Nhược Vũ đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại, hai tay để hai bên hông không tự chủ nắm chặt.
Đã chọn đẩy cô và chỗ chết, vì sao còn muốn ra tay, cô không cần anh thương hại.
“Tổng giám đốc Trương, không bằng chúng ta ngồi lại uống một chén, cháu sẽ xin lỗi chú.” Mặc kệ cơn tức giận sắp bùng nổ của ai đó, Hạ Nhược Vũ cười với tổng giám đốc Trương, bộ dạng quyến rũ động lòng người kia khiến cho Kiều Duy Nam đứng cạnh hít vào một hơi lạnh.
Nhược Vũ muốn đổ thêm dầu vào lửa à, bạn của anh ta còn đang không nhịn được, cô còn không sợ chết mà khiêu khích? Trong lòng không khỏi giơ một ngón tay cái cho cô.
Hi vọng sau này cô có thể cứng rắn như thế.
Mặc dù Trương Vĩ không rõ mối quan hệ của Mạc Du Hải và Hạ Nhược Vũ, nhưng nhìn Mạc Du Hải vì Hạ Nhược Vũ mà đá bay Triển Thạc, vậy thì quan hệ của họ nhất định không tầm thường, cũng không dám trắng trợn như vừa rồi nữa.
“Nhược Vũ à, có phải cháu uống say rồi không, vẫn nên sớm về nghỉ ngơi một chút đi” “Sao tổng giám đốc Trương lại đột nhiên không chào đón Nhược Vũ vậy, không phải vừa rồi tổng giám đốc Trương còn muốn Nhược Vũ tiếp chú sao?” Hạ Nhược Vũ bất mãn hờn dỗi một tiếng, bước chân lung lay, đi về phía Trương Vĩ.
Nhìn đến ánh mắt giết người của Mạc Du Hải, Trương Vĩ giật mình một cái, liên tiếp lùi về sau hai bước, lúc trước chỉ ước Hạ Nhược Vũ có thể chủ động ôm ấp yêu thương, bây giờ lại nhìn cô như thế dịch bệnh mà trốn tránh.
“Anh Mạc, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi và cô Hạ đây không có gì cả, có lẽ cô ấy uống nhiều quá nên say mất rồi, đều nói sảng thôi” May mà vừa rồi ông ta vẫn chưa làm gì cô, Mạc Du Hải như trời ở Đà Nẵng, tùy tiện giậm chân cũng khiến đất trời Đà Nẵng phải rung chuyển.
Không ngờ Hạ Nhược Vũ lại dính líu tới anh.
Hạ Nhược Vũ vẫn chưa bước được một bước, bả vai đã bị đè lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai: ‘Làm loạn đủ chưa?” Cơ thể cô đột nhiên run lên, cố gắng đè nén khủng hoảng trong lòng, ổn định tâm trí, quay đầu nhìn anh: “Sao, bác sĩ Mạc ăn no không có việc gì làm nên xen vào chuyện bao đồng à? Mấy ngày này chịu bao tủi thân và khó xử, bản thân luôn tỉnh táo lại vì đắm chìm vào thế giới mà Mạc Du Hải †ạo ra nên quên đi an toàn của bản thân.
Rõ ràng là đã cảnh cáo bản thân không nên liên quan gì đến anh nữa, tất cả đã vỡ lở ra ngay khi cô nhìn thấy anh.
Cô cười mỉa mai nói: “Cũng phải, bác sĩ Mạc chăm sóc người bị thương, không nhìn được người ta chịu khổ, nhưng tiếc là hôm nay anh nhầm rồi, tôi và tổng giám đốc Trương có chút việc cần trò chuyện, không phiền anh ra tay.’ Nếu không phải tình huống không đúng, Kiều Duy Nam cũng muốn võ tay cho dũng khí của Hạ Nhược Vũ.
Trương Vĩ nghe vậy, cả người như đổ mồ hôi lạnh: “Nhược Vũ, cháu đừng nói lung tung chứ.” Đây là muốn hại chết ông ta à.