Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không đi, anh thả tôi xuống, tự tôi đi về.”

Dù sao đã đến nội thành, cùng lắm thì bắt xe về

nhà rồi trả tiền cho người ta, cô cũng không muốn đi

theo anh về như vậy.

Trong lòng có một loại dự cảm không nói ra được,

cứ như đi chuyến này, bức tướng đang lung lay trong

lòng sẽ sụp đổ ngay lập tức, nên cô cố gắng bảo vệ

chút phòng hộ này lại.

Có điều Mạc Du Hải cũng không để ý tới yêu cầu

của cô, một đường lái xe về chỗ ở ban đầu của họ.

Xe dừng lại, Hạ Nhược Vũ lại giống như bạch

tuộc, nắm chặt lấy tay nắm cửa, tư thế có chết cũng

không phục.

Mạc Du Hải nhếch miệng, mở khóa cửa ra, lúc đẩy

cửa còn ngừng một chút, giọng điệu trầm thấp thản

nhiên nói: “Không phải em muốn biết anh nói với ba

em cái gì à?”

Quẳng lại một câu, anh trực tiếp đẩy cửa ra ngoài,

cũng không để ý xem cô có xuống xe hay không mà

trực tiếp đi vào tòa cao ốc

Hạ Nhược Vũ sững sờ, đang định hỏi thì người đã

xuống xe, tư thái thản nhiên kia khiến cô cực kỳ không


thoải mái, nhưng lại không biết chỗ nào không thoải

mái, nghiến răng, cuối cùng vẫn kéo cửa ra sau.

Cô tự nhủ thầm trong lòng, cô chỉ muốn biết vì

sao ba lại trở nên kỳ quái như vậy thôi.

Vừa tới thang máy, phát hiện cửa thang máy mở,

Mạc Du Hải nhìn thấy cô cũng không ngạc nhiên, cứ

như chắc chắn cô sẽ đi cùng lên vậy.

Trên thực tế, đúng là cô đi cùng lên, mặc dù là vì

chuyện của ba, nhưng khi nhìn thấy vẻ nắm chắc mọi

thứ trong tay của Mạc Du hải thì trong lòng vẫn có

chút khó chịu.

Cô hoàn toàn quên, mấy tiếng trước người ta còn

cứu cô.

Trên đường thang máy đi lên, không gian nhỏ hẹp.

lại yên tĩnh khiến toàn thân người ta đầu khó chịu, ít

nhất là Hạ Nhược Vũ cảm thấy như vậy. Đều do anh,

không có việc gì đi mua phòng ở tầng cao như vậy, đi

thang máy cũng phải mất mấy phút.

Đinh một tiếng, thang máy ngừng, cửa vừa mở ra,

người đàn ông đã bước ra ngoài, Hạ Nhược Vũ ngừng

một giây, cúi đâu đi theo vào căn phòng rộng hơn hai

trăm mét vuông.

Bên trong vẫn là cái bài trí quen thuộc, ngay cả

chiếc cốc đặt trên bàn kia vẫn ở nguyên vị trí cũ kể từ

khi cô rời đi, trong phút chốc khiến cô dấy lên cảm

– giác bản thân vẫn luôn ở đây.

Có điều ánh mắt chuyển đến gương mặt lạnh lùng



cứng rắn của người đàn ông, trong mắt lại lập tức khôi

phục vẻ trong sáng, thầm mắng anh trong lòng.

Hạ Nhược Vũ, mày cũng đi rồi, còn ảo tưởng cái

gì!

“Bây giờ nói được rồi chứ?”

Đôi mắt u ám của anh nhìn về phía cô, anh chậm

rãi cởi áo khoác ném lên ghế sô pha, cởi cúc ở tay áo,

bộ dạng tùy ý, điều này cũng khiến cho anh tăng thêm

li một loại quyến rũ của người đàn ông thành thục.

Hấp dẫn ánh mắt cô, khiến tim cô đập mạnh…

“Anh…” Ngay khi cô không nhịn được mà

nổi bão thì anh mới nói: “Chú Hạ bảo anh chăm sóc em vài ngày.”

“Cái gì? Không thể nào, anh gạt người.”

Ba cô chỉ ước cô cách anh xa nghìn dặm, sao lại

ảo anh chăm sóc cô vài ngày được, đúng là chuyện

khó tin mà.

Mạc Du Hải liếc cô một chút: “Không tin, điện

thoại ở kia.”

Thấy vẻ mặt ung dung bình tĩnh của anh, cô bắt

đầu ngập ngừng, mấp máy môi, cuối cùng vẫn cầm

địên thoại trên bàn, đi ra một góc, vừa dùng ánh mắt

không tin tưởng của mình nhìn chằm chằm Mạc Du

Hải, vừa bấm điện thoại gọi cho ba.

Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng liền được kết

nối, Hạ Minh Viễn cho là Mạc Du Hải còn chuyện gì

chưa dặn dò xong: “Bác sĩ Mạc, có phải còn muốn đưa

quần áo của Nhược Vũ qua?”

ở Hạ Nhược Vũ còn chưa hỏi đã nghe ba nói muốn

đưa quần áo qua, vậy thì chứng minh Mạc Du Hải nói

không sai, ba cô thực sự muốn để cô ở bên anh.

“Ba, ba có lầm không, sao lại muốn đưa đồ của

con đến chỗ anh ta?”

“Nhược Vũ…” Hạ Minh Viễn không ngờ là con gái

mình lại gọi điện thoại tới, nhất thời không biết nên làm

Sao nói rõ với cô.

Hạ Nhược Vũ cũng mặc kệ, dồn dập hỏi: “Từ hôm

lua ba đã hỏi con vài vấn đề kỳ quái rồi, hôm nay còn

khoát giao con cho Mạc Du Hải, rốt cuộc là có

yên gì, ba còn muốn giấu con bao lâu nữa.

“Không có gì đâu Nhược Vũ, con đừng nghĩ lung

tung:

Hạ Minh Viễn nói năng mập mờ, Hạ Nhược Vũ

không phải không biết: “Được, nếu ba không nói, con

sẽ không ở đây, sẽ về với ba mẹ, hai người chờ, con

lập tức đón xe về

Ngừng mấy giây, lại giống không thèm để ý nói: “À

phải rồi, con vừa bị bắt cóc, may mà có bác sĩ Mạc đây

cứu con, ba đúng là nên cảm ơn người ta đã cứu con



gái mình, nói không chừng lúc nào đó lại bị trói đi,

đương nhiên chuyện này cũng không sao, con không

Sợ chút nào, được rồi, con đi về trước đây.”

“Cái gì? Con bị bắt cóc, bị ai, lúc nào, có biết ai

làm không?” Hạ Minh Viễn nghe giọng nói hời hợt lại

ẩn chút tủi thân và tức tối của cô thì trong lòng cũng

rất lo lắng.

Hốc mắt cô đỏ lên, có xúc động muốn khóc lớn,

nhớ tới chuyện xảy ra mấy tiếng trước mà khit mũi một

cái, nén nước mắt lại, vì không muốn mất mặt trước

mặt Mạc Du Hải nên cố ý xoay người sang hướng

khác.

Mặc dù cô đã sớm không còn mặt mũi trước mặt

anh lâu rồi.

“Con không sao, con cũng không biết dụng ý của

bọn họ, có điều nếu ba còn không nói, con không biết

còn ai muốn đối phó với nhà của chúng ta đâu.”

Lúc đầu cô tưởng rằng có người thần bí nào đó

muốn trả thù cô, bây giờ nghe giọng nói của ba thì mới

hiểu, người này không phải một người, nhưng rốt cuộc

là ai muốn đối phó với nhà họ Hạ bọn họ.

Đương nhiên cô cũng không thể phủ nhận nhà họ

Hạ có mấy kẻ thù, nhưng là một xí nghiệp nhỏ, bên

ngoài có mấy đối thủ cạnh tranh chơi xấu cũng là

chuyện bình thường, trước kia cũng có mấy công ty

làm loạn.

Nhưng cũng không đến mức bắt cóc, càng không

lần nào cũng chuẩn bị chu đáo kỹ càng đến vậy.

Loại tình huống này để lộ ra một tín hiệu, có một

nhân vật nguy hiểm đã để mắt tới nhà họ Hạ bọn họ.

Con gái tùy hứng như vậy, thân làm ba, cuối cùng

cũng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ: “Chuyện này con

không cần để ý, ba sẽ tự mình xử lý, con chỉ cần ở bên

cạnh bác sĩ Mạc là được.”

“Ba, ý ba là gì, con không cần để ý, con không

phải con gái ba sao, vậy mẹ làm sao đây, cả ba nữa?”

Hạ Nhược Vũ nghe xong liền lo lắng: “Không

được, bây giờ con về luôn.”

“Hồ đồ.” Giọng điệu vẫn luôn trầm ổn của Hạ Minh

Viễn đột nhiên hô lên, bỗng lại cảm thấy thái độ của

mình có hơi quá, thở dài một tiếng, nói: “Nhược Vũ,

chuyện này ba sẽ xử tốt, con đừng lo, mẹ và ba con

không sao đâu.”

“Được rồi, con cứ ở bên đó trước, chờ bên này ba

sắp xếp thỏa đáng rồi nói với con, con coi như khoảng


thời gian này đi giải sầu đi, ba còn có cuộc họp, cúp


máy trước nhé.”


Không đợi Hạ Nhược Vũ trả lời, ông liền trực tiếp


cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK