Lục Hằng gật đầu: ‘Để giải quyết chuyện ở Nam Á thì cần ít nhất một tháng. Ngoại trừ cậu ra thì tôi sẽ đích thân cai quản, không một tên tay sai nào có thể đảm nhiệm, cho nên trước hết chúng ta chỉ có thể ở lại đây. Cái này gọi là nhiều nơi ẩn nấp, chúng ta cũng cần một đường lui” Người đàn ông mặc áo đen cảm thấy lo lắng: “Đại ca, nếu chúng ta bỏ đi quá lâu thì liệu có gặp chuyện gì không may không? Tôi luôn có dự cảm không tốt” Lục Hằng cười nói: ‘Cậu nhạy cảm quá rồi. Ngoài Mạc Du Hải ra thì còn ai có thể đối đầu với chúng ta được cơ chứ? Đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Người đàn ông mặc đồ đen cau mày nói: ‘Đại ca, hay là tôi vẫn ở lại Nam Á, còn ông trở về đi. Tôi luôn lo lắng hậu phương không ổn định” Lục Hằng thu lại vẻ mặt ung dung: “Lần trước lúc cậu có linh cảm như vậy chính là lần mà ông cụ của Mạc Du Hải suýt chút nữa thì tống chúng ta vào tù.
Chẳng lẽ lại có chuyện sắp xảy ra hay sao?” Người mặc đồ mặc đồ đen lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng tôi luôn cảm thấy không ổn. Xem ra trước khi chúng ta tới đã để lỡ chuyện gì rồi” Lục Hằng đưa tay sờ sờ cằm: “Trước khi tôi đến đây đã bàn giao chuyện của công ty rõ ràng, nếu có sai sót gì thì chỉ có sổ sách của chúng ta mà thôi, nhưng cũng sẽ không xảy ra vấn đề. Thằng nhóc Trần Tuấn Long kia là do một tay tôi tiến cử, cậu ta sẽ không làm bất cứ điều gì phản bội chúng ta đâu.” Người đàn ông mặc đồ đen suy nghĩ một lúc: “Đại ca, nếu ông không thể đi thì tốt hơn là tôi vẫn trở về một chuyến. Tôi lo lắng rằng sổ sách sẽ xảy ra vấn đề. Một khi đã xảy ra chuyện, tình hình sẽ không thể cứu vấn được” Gương mặt của Lục Hằng lộ ra vẻ nghiêm trọng: “Tôi tin tưởng cảm giác của cậu, nhưng rốt cuộc thì ai dám chống lại chúng ta chứ?” Người đàn ông mặc áo đen hít sâu một hơi: “Tôi nghĩ người đó là Hàn Công Danh” “Hàn Công Danh? Chẳng phải cậu ta đã chết rồi sao? Làm sao có thể chống lại chúng ta được chứ? Chẳng lẽ cậu không ra tay dứt khoát?” Lục Hằng lập tức giận tái mặt, lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông mặc đồ đen nói: “Đại ca, tôi làm việc thế nào, ông vẫn chưa yên tâm hay sao? Tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề đâu, nhưng cảm giác này rất mãnh liệt. Mặc dù tôi đã tự tay ném Hàn Công Danh xuống biển, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy rằng có lẽ anh ta sẽ quay trở lại để báo thù chúng ta.
Lục Hằng không nói, ông ta im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Ừ, cậu trở về đi. Hậu phương của chúng ta không thể xuất hiện bất kỳ vấn đề nào, một khi phát hiện Hàn Công Danh còn sống thì lập tức giết chết cậu ta. Mặc dù cậu ta rất tài giỏi, nhưng không thể để tôi lợi dụng mà lại là một mối đe dọa rất nghiêm trọng.” Người đàn ông mặc áo đen gật đầu: “Được rồi, đại ca, tôi sẽ vê ngay, ông nên cẩn thận một chút. Mặc dù Sai Bá đã mất, nhưng thuộc hạ của ông ta cũng không muốn ngoan ngoãn giao quyền lợi trong tay ra đâu.” Lục Hằng cười ha hả: “Tôi còn chẳng thèm để ý mấy tên tép riu này đâu, nhưng Mạc Du Hải lại có hơi khó giải quyết, tôi nghĩ chắc là có thể đối phó được, cậu cứ yên tâm đi” Tại Tập đoàn Lục thị, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Trần Tuấn Long nhẹ nhàng gõ cửa vài lần, sau đó mở cửa bước vào.
Lục Khánh Huyền ngồi ở trước bàn làm việc, mỉm cười nhìn Trần Tuấn Long: “Quản lý Long, anh đến rồi” Trần Tuấn Long đã làm việc trong Tập đoàn Lục thị được năm năm, rất được Lục Hằng tin tưởng, anh ta biết chút ít về chuyện của Lục Hằng, đương nhiên Trần Tuấn Long cũng là một người rất thông minh, anh ta biết rằng dưới tình huống như vậy, tuyệt đối không thể nói chuyện này cho người khác biết. Vậy nên gần đây anh ta luôn bất hòa trong công ty, không tiếp xúc với những người khác.
Hôm nay Lục Khánh Huyền mời Trần Tuấn Long đến đây, điều này khiến trong lòng anh ta có chút cảm xúc mâu thuân. Trong khoảng thời gian gần đây, vị trí của Lục Khánh Huyền trong công ty đã nhảy vọt như tên lửa.
Từ một nhân viên bình thường nhảy lên thành một thành viên có quyền ra quyết định trong công ty, một vị trí mà thậm chí ngay cả anh ta cũng không thế với tới.
Đương nhiên anh ta sẽ có thái độ thù địch đối với người có tính uy hiếp với địa vị của mình, cho nên khi Trân Tuấn Long đi vào, trông säc mặt anh ta không tốt chút nào cả.
“Quản lý Huyền, tôi rất bận, cô tìm tôi có chuyện gì? Chúng ta không cùng bộ phận, tôi nghĩ không có chuyện gì thì không cần xuất hiện cùng nhau” Lục Khánh Huyền mỉm cười: “Quản lý Long thật đúng là giấu tài. Tôi cứ tưởng anh là trợ thủ đäc lực của Mạc Du Hải. Hóa ra lại là năm vùng do Chủ tịch Hăng säp xếp ở bên cạnh anh ta.
Có phải số tiền tổn thất lên tới hai triệu bốn trăm nghìn USD của công ty Mạc Du Hải cũng là do anh làm hay không?” Säc mặt của Trân Tuấn Long hơi thay đổi, trong mắt người khác, anh ta vừa mới chuyển đến công ty của Mạc Du Hải, chỉ có Lục Hãng biết rõ sự việc trong đó, sao Lục Khánh Huyền lại đột nhiên biết chuyện này? “Quản lý Huyền, sao đang yên đang lành mà cô lại nhäc đến chuyện này?” Trần Tuấn Long nhìn Lục Khánh Huyền băng vẻ cảnh giác và hỏi.
Lục Khánh Huyền cười nói: ‘Tôi muốn nói răng Quản lý Long thực sự rất có năng lực, cùng một lúc có được sự tin tưởng của cả Mạc Du Hải và Chủ tịch Hãng, cho nên tôi rất muốn kết bạn với anh” Trong khi nói xong, Lục Khánh Huyền giả vờ vô tình nhấc chân lên, đôi chân tròn trịa mịn màng lộ ra ngoài.
Cô ta đã điều tra Trân Tuấn Long từ trước và biết rất rõ điểm yếu của anh ta, người đàn ông này không hề có chút miên dịch đối với người đẹp, trước đây khi Lục Hăng mua chuộc anh ta, ông ta cũng dùng mỹ nhân kế.
Yết hâu của Trần Tuấn Long trượt lên trượt xuống, ánh mắt không thể rời khỏi cơ thể của Lục Khánh Huyền.
Lục Khánh Huyền nở nụ cười kiều mị và nói: “Tôi mới được Chủ tịch Hãng tiến cử, không quen với các cấp cao của công ty chút nào cả. Không biết Quản lý Long có lòng giúp tôi làm quen với môi trường một chút được không?” Đầu óc của Trần Tuấn Long gần như ngừng hoạt động, trong mát chỉ có vẻ đẹp của Lục Khánh Huyền, anh ta lẩm bẩm: “Quản lý Huyền nói như vậy khách sáo quá rồi, đương nhiên tôi rất sẵn lòng giúp đỡ cô” “Quản lý Long, đừng gọi tôi là Quản lý Huyền nữa, gọi tôi là Khánh Huyền đi” Lục Khánh Huyền đứng dậy, quay một vòng trước mặt Trần Tuấn Long, sau đó nói với giọng đầy ấn ý.
Trần Tuấn Long sửng sốt, mùi nước hoa trên người của Lục Khánh Huyền pha lân cả thành phần xạ hương khiến Trân Tuấn Long cảm thấy mê ly: “Khánh Huyền.” “Anh Long, anh thật tốt bụng. Trong công ty có nhiều quản lý như vậy, nhưng chỉ có anh là sẵn lòng giúp đỡ tôi” Lục Khánh Huyền đến gần Trần Tuấn Long, trong ánh mắt tràn đầy sự quyến rũ.
Trần Tuấn Long đã bị hút hồn, anh ta nheo mắt nói: “Đâu có, Khánh Huyền rất được hoan nghênh trong công ty, nhưng cô lại quá lạnh lùng, không ai dám theo đuổi” Đôi môi nhỏ nhắn của Lục Khánh Huyền khẽ chu lên: “Nào có vậy đâu, người ta không lạnh lùng, nhưng anh Long lại thật sự rất lạnh lùng, trong công ty chẳng có ai quan tâm cả” Trần Tuấn Long nhìn Lục Khánh Huyền đang đến gần, trong lòng đột nhiên cảm thấy sung sướng, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta lại giơ tay ra ôm Lục Khánh Huyền vào trong lồng ngực, nhìn cô ta bằng ánh mắt thèm thuồng: “Tôi không lạnh lùng, đó là vì những người trong công ty không đáng để qua lại, đương nhiên là ngoại trừ Khánh Huyền” “Anh Long, chúng ta đang ở trong phòng làm việc đấy, bất tiện lắm, buổi tối chúng ta đến quán bar uống rượu đi, thế nào?” Lục Khánh Huyền dịu dàng phả hơi vào bên tai Trân Tuấn Long.
Lỗ chân lông toàn thân Trần Tuấn Long co rút lại, anh ta híp mắt nói: “Được, chờ tan làm xong, tôi sẽ đón cô.” Nhìn Trần Tuấn Long rời đi, Lục Khánh Huyền lộ ra vẻ kinh tởm, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó bấm số điện thoại của Hàn Công Danh: “Trần Tuấn Long đã cắn câu rồi, tối nay chuẩn bị hành động” “Thật sự muốn bắt cóc anh ta sao? Như vậy sẽ không khiến Lục Hằng phát hiện chứ?” Hàn Công Danh ngập ngừng hỏi.
Lục Khánh Huyền lạnh lùng nói: “Tôi muốn Trần Tuấn Long chết, anh ta muốn chiếm hời từ tôi sao?”