không yên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình
tĩnh và nói: “Ba nói gì thế, con không hiểu ý
ba.”
“Khánh Huyền à, không cần thiết giả
vờ trước mặt ba.” Ánh mắt của Lục Hằng
nhìn chằm chằm Lục Khánh Huyền, ông ta
nói từng chữ với vẻ vô cùng khẳng định:
“Ba rất hiểu con.”
Ông ta nói tiếp trong lòng, bởi vì con là
con gái của ba.
“Ba, ba dọa con rồi đấy.” Lục Khánh
Huyền nở một nụ cười mất tự nhiên, cô ta
nói với vẻ đùa giỡn.
Nhưng dường như Lục Hằng không hề
có ý dừng lại: “Ba biết con đang suy nghĩ
điều gì, con cảm thấy ba đáng sợ lắm à.”
Lục Khánh Huyền im lặng không nói,
nhưng cũng xem như là thừa nhận, cô ta
cảm thấy Lục Hằng rất đáng sợ.
“Chuyện của Lưu Bình rất phức tạp,
đây là kết quả tốt nhất rồi.” Lục Hằng còn
muốn Lục Khánh Huyền dựa vào chính
mình, có một số việc ông ta phải cho Lục
Khánh Huyền biết một chút. Bởi vì sau này
cũng không thể tránh khỏi.
Để cho Lục Khánh Huyền thích ứng
sớm một chút cũng tốt.
“Đó là một mạng người!” Lục Khánh
Huyền không kiểm chế được mà mở miệng
phản đối.
Chẳng lẽ tính mạng con người trong
mắt Lục Hằng cũng chẳng đáng chút nào
hay sao. Ông ta nói như thể đây không phải
là một cái mạng, mà là một con giun con
kiến, muốn dẫm chết thì có thể dấm chết.
Lục Hằng chuyển động nhẫn trên
ngón tay, người quen ông ta đều biết đây là
dấu hiệu ông ta tức giận. Lục Khánh Huyền
là con gái của ông ta mà không hề có một
chút năng lực gánh chịu gì, con gái như thế
này có giữ bên cạnh cũng chẳng được tích
sự gì.
Nhưng Lục Hằng nề tình Lục Khánh
Huyền còn không hiểu nên cho cô ta thêm
một cơ hội: “Trên thế giới này, ba chỉ tin
tưởng hai loại người sẽ giữ vững bí mật,
một là chính mình, hai là người chết.”
“Con rất cảm ơn ba vì ba đã giúp con,
nhưng không cần thiết…” Không cần thiết
phải giết người.
Sự thân thiện trên mặt Lục Hằng dần
bị thay thế bởi sự lạnh lùng: “Con nói ba
buông tha cho anh ta, rồi chờ anh ta báo
cảnh sát ư.”
Giọng nói của Lục Hằng càng thêm
trầm trọng: “Ngây thơ vừa thôi, con biết ba
tìm thấy cái gì trong máy tính của anh ta
không. Mỗi một lần con nói chuyện với anh
ta, anh ta đều ghi âm lại. Chỉ cần anh ta
muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể vạch
trần con.”
“Sao mà thế…” Lục Khánh Huyền
ngước mắt lên nhìn Lục Hằng với vẻ kinh
ngạc, cô ta có thể thấy được đáp án mà
mình không bằng lòng chấp nhận trong
mắt của Lục Hằng.
Câu tiếp theo mà Lục Hằng nói càng
lật đồ sự nhận biết của Lục Khánh Huyền:
“Con cho rằng anh ta sẽ nghe lời làm việc
mà không có biện pháp dự phòng sao. Nếu
như không phải ba khống chế người anh ta
để ý nhất thì anh ta sẽ ngoan ngoãn nghe
lời đến thế chắc.”
“Hậu quả của việc mềm lòng nhất thời
chính là hủy đi tất cả mọi thứ của chính
mình. Con còn hi vọng ba sẽ tha cho anh ta sao?”
“Kế hoạch của con, mục đích của con,
hình tượng mà con duy trì đều sẽ mất hết,
mà con cũng sẽ vào tù ngồi.”
Mỗi một câu nói của Lục Hằng đều
khiến cho trái tim của Lục Khánh Huyền
thắt lại một cái. Trong đầu cô ta không kiềm
chế được mà hiện lên hình ảnh đó. Từ nhỏ
Lục Khánh Huyền ở trong cái huyện nhỏ bé
kia chịu biết bao nhiêu khổ cực, chỉ có
chính cô ta mới hiểu hết sự gian khổ trong
đó.
Lục Khánh Huyền nghĩ tới tất cả mọi
thứ mà mình cố gắng rất có thể sẽ biến mất
thì không thể chấp nhận được. Còn về
phần những chuyện khác thì đã bị cô ta cố
gắng quên đi.
Thật lâu sau, Lục Khánh Huyền nhìn
ông ta, trong ánh mắt có một chút lạnh lẽo
cứng rắn. Lục Hằng hiểu rằng cô ta đã
nhận ra mọi thứ.
Khi lấy những chuyện kia đi so sánh
với sự nghiệp và tình cảm của mình thì nó
chẳng đáng cái thá gì cả. Nói Lục Khánh
Huyền ích kỷ cũng được, tàn nhẫn cũng
được, người không vì mình trời tru đất diệt.
Cho dù là ai đều sẽ lựa chọn như vậy:
“Chỉ là con không hiểu, tại sao ba lại đối xử
với con tốt đến thế.”
Cho dù là ba ruột cũng không chắc có
thể làm được như Lục Hằng. Huống chỉ
giữa hai người cũng không hề có quan hệ
máu mủ, nhiều lắm thì cũng chỉ coi cô ta là
một người thế thân mà thôi, ông ta không
cần thiết phải làm tới bước này.
Lục Hằng cười cười, ông ta trở lại dáng vẻ hiển lành thân
thiện kia rồi nói: “Con là con gái của ba, ba không
tốt với con thì tốt với ai chứ. Chỉ cần sau này con đi
theo ba thì ba hứa với con rằng ba có thể cho con
mọi thứ con muốn.”
Lục Khánh Huyền hiểu ý của ông ta
ngay lập tức, gương mặt cô ta ửng đỏ lên:
“Con muốn trở thành một người có thể giúp
được ba.”
Trải qua chuyện của Lưu Bình thì cuối
cùng Lục Khánh Huyền cũng đã hiểu ra rất
nhiều chuyện. Chỉ có cầm quyền lực trong
tay mới có thể quyết định sống chết của
một người. Lục Khánh Huyền cũng không
muốn mỗi lần mình gặp chuyện này đều
phải nhờ Lục Hằng ra tay.
“Ừ.” Lục Hằng cười một tiếng hài lòng.
Cửa bị người khác đẩy ra, gương mặt
nhăn nheo của Lão Tiền thò vào, giọng nói
già nua mang theo chút khàn khàn: “Tổng
giám đốc Hằng, thời gian cũng đến tồi.”
“Cũng đều là giờ này.” Lục Hằng cúi
đầu nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói với
Lục Khánh Huyền rằng: “Mấy ngày nay con
nghỉ ngơi cho tốt, không cần vội vàng
chuyện của công ty đâu, ta sẽ chủ trì thay
Lục Khánh Huyền nghe công việc của
mình được giao cho tc thì ngay lập tức
đứng bật dậy rồi nói với vẻ sốt ruột: “Tổng
giám đốc Hằng, tôi chỉ là bị chút vết thương
nhỏ mà thôi, ngày mai là có thể đi làm.”
“Khánh Huyền, người làm chuyện lớn
thì đầu tiên phải khống chế tốt tính tình của
mình.” Lục Hằng nói một câu.
Lục Khánh Huyền vội vàng nén lại vẻ
mặt của mình, nhưng lòng bàn tay đang
nắm chặt của cô ta vẫn nói rõ tâm trạng
của Lục Khánh Huyền: “Con hiểu rồi thưa
ba, sức khỏe của con không sao thật,
Mặc dù Lục Hằng không nhíu mày
nhưng trong mắt ông ta có chút không vui,
biển trong lòng
ông ta trực tiếp ngắt lời Lục Khánh Huyền:
“Nhớ cho kỹ, mặc kệ cấp dưới có giỏi giang
đến đâu đi nữa thì thân phận của con vẫn ở
đó. Anh ta có làm bao nhiêu đi chăng nữa
thì cũng chẳng có ích gì, không cần lo lắng
anh ta vượt qua mình.”
“Từ lúc con là con gái ba thì cấp độ
của con đã khác rồi.”
“Vâng…” Lục Khánh Huyền vâng một
tiếng, cô ta rất ngượng ngùng, bởi vì đúng
là cô ta lo lắng năng lực của tc quá giỏi sẽ
thay thế vị trí của mình trong công ty.
Quan trọng nhất là lỡ đâu Lục Hằng
cũng cảm thấy tc có năng lực mà lựa chọn
bồi dưỡng anh ta thì sao bây giờ. Xem ra là
Lục Khánh Huyền suy nghĩ nhiều.
Lục Hằng không nói thêm gì nữa mà
quay người đi ra khỏi phòng. Lúc Lão Tiền
quay người đóng cửa thì nở một nụ cười
tươi rói với Lục Khánh Huyền rồi mới đóng.
Bạn có thể tưởng tượng được một ông
già có làn da như vỏ cây, còn cười với Lục
Khánh Huyền một tiếng thì như cảnh cuối
cùng trong phim ma vậy. Tất cả mọi người
đều cho rằng con quỷ đã bị tiêu diệt, nhưng
nó lại đột nhiên xuất hiện rồi cười với người
xem một cái.
Cảm giác bây giờ của Lục Khánh
Huyền chính là như thế, cô ta nổi cả da gà,
lông tơ dựng đứng cả lên, có một loại cảm
giác rợn tóc gáy đang lan tràn. Rõ ràng là
mặt trời ngoài kia chói chang đến thế
nhưng Lục Khánh Huyền không hề cảm
nhận được một chút nhiệt độ nào.
Nụ cười của Lão Tiền không hề thân
thiệt một chút nào, càng giống một nụ cười
cảnh cáo hơn.
Lục Khánh Huyền không hiểu được,
hai người mới gặp mặt, hẳn là cô ta chưa
từng làm mích lòng Lão Tiền. Hơn nữa ông
ta rất tôn kính Lục Hằng, chắc sẽ không
làm gì mình đâu.
Điều mà Lục Khánh Huyền lo lắng
nhất bây giờ chính là thái độ của Mạc Du
Hải. Từ hôm qua tới bây giờ anh đều chưa
bao giờ xuất hiện.
Hay là Mạc Du Hải đã bị con hồ ly tỉnh
Hạ Nhược Vũ kia quấn lấy rồi, Lục Khánh
Huyền nghĩ như thế thì trở nên bực bội.