Chính, đi được một lúc, Mạc Du Hải mới quay
đầu nhìn Hạ Nhược Vũ hỏi:
“Muốn ăn gì?”
“Ăn thịt người!” Cô khó chịu, nghiêm túc
trả lời.
Nhìn vào điệu bộ lúc này của cô, Mạc Du
Hải bật cười, tự đưa ra quyết định, anh dẫn
cô tới một nhà hàng ở gần đó để ăn trưa.
Trong suốt bữa ăn, cả hai người đều không ai
nói với ai câu nào, chỉ im lặng dùng bữa.
Khi cả hai quay trở lại cục Dân Chính, có
người ngồi ở hàng ghế chờ lên tiếng chào hỏi
với Hạ Nhược Vũ, chính là người phụ nữ đã
nói chuyện với cô lúc sáng nay. Hạ Nhược Vũ
lịch sự đáp lại vài câu, sau đó cùng Mạc Du
Hải tìm chỗ ngồi xuống. Hai giờ mới là giờ
làm việc buổi chiều, Hạ Nhược Vũ có chút
buồn ngủ, cô dựa mình lên người Mạc Du
Hải, cứ thế ngủ thiếp đi.
Khi Mạc Du Hải đánh thức cô dậy, đại
sảnh đã không còn nhiều người nữa rồi. Cô
mơ màng, đưa hai tay lên dụi mắt, giọng điệu
ngái ngủ hỏi anh:
“Hai giờ rồi sao?”
Mạc Du Hải đặt vào trong tay cô thứ gì
đó, rồi mở miệng buông ra ba chữ: “Mau đi
thôi!”
Hạ Nhược Vũ sờ sững vài giây, tại sao
anh đột nhiên nổi giận như vậy? Cúi đầu nhìn
vào thứ vừa được anh đặt vào lòng, là một
cuốn sổ nhỏ màu đỏ, dòng chữ “Giấy chứng
nhận kết hôn” nổi bật được in rõ trên đó. Hạ
Nhược Vũ từ từ mở quyển sổ ra, bức ảnh
chụp chung của cô và Mạc Du Hải hiện ra
trước mắt, anh mặc áo sơ mi màu trắng, còn
cô mặc màu xanh, cũng chính là chiếc áo cô
đang mặc trên người lúc này. Cô dựa người
lên bờ vai anh, hai mắt nhắm nghiền, Hạ
Nhược Vũ nhất thời không biết nên nói gì cho
đúng, tự hỏi ảnh chụp như vậy cũng được
chấp nhận sao?
Thấy Mạc Du Hải đã đi xa, Hạ Nhược Vũ
vội vã đuổi theo anh, nhưng không chờ cô
lên xe, anh thẳng tay đóng cửa rồi đạp ga
phóng xe rời đi. Một lớp bụi đường bỗng
chốc bay lên, Hạ Nhược Vũ ngơ ngác nhìn
theo bóng chiếc xe đã khuất xa. Tại sao anh
lại nổi giận? Lẽ nào vì cô ngủ thiếp đi ư?
Không đúng, điều này cũng không thể trách
cô được, anh hoàn toàn có thể gọi cô tỉnh
dậy, có cần phải bỏ mặc cô ở lại đây như vậy
không?
Cũng may lúc đó ví tiền và điện thoại đều
ở trong tay cô, sau khi gọi xe, Hạ Nhược Vũ
quay trở về công ty Nhật Hạ, gọi điện thoại
cho mẹ hỏi thăm tình hình của ba. Trong lúc
cô vẫn đang đau đầu lo giải quyết chuyện
của công ty, tiếng chuông điện thoại đột
nhiên vang lên, là Mạc Du Hải gọi tới. Anh nói
rất ngắn gọn: “Tôi đã cử người đi xử lý tình
hình của công ty Nhật Hạ, nội trong hai ngày,
Nhật Hạ sẽ ổn định trở lại. Tối nay cô hãy tới
biệt thự và bắt đầu cuộc sống ở đây, không
cần mang theo bất cứ đồ dùng nào cả, cô
cần gì cứ trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ cho
người đi mua giúp cô.” Dút lời, anh lập tức
ngắt điện thoại, tiếng kêu “tút…tút” từ đầu
dây bên kia truyền tới.
Hạ Nhược Vũ ngẩn ngơ nhìn vào điện
thoại, vẻ mặt khó hiểu. Công ty hiện tại đã
tạm thời vượt qua giai đoạn khó khăn nhất,
những vấn đề còn tồn đọng lúc này Hạ
Nhược Vũ cũng không thể giải quyết được,
không ở lại công ty quá lâu, cô trực tiếp gọi
xe quay trở về căn hộ của mình. Tối qua ngủ
không ngon, tuy đã chợp mắt một lúc nhưng
cô vẫn cảm thấy không đủ, Hạ Nhược Vũ
nằm trên giường, rất nhanh sau đó đã ngủ
thiếp đi. Dường như những lời nói của Mạc
Du Hải trong cuộc điện thoại ban nãy đều đã
bị cô bỏ ngoài tai cả rồi.
Khi bị tiếng chuông cửa làm thức giấc,
Hạ Nhược Vũ có chút mơ màng, nhưng sau
khi nhận ra chuông cửa của mình đang vang
lên, cô liền vội vàng xuống giường đi mở cửa.
Nhìn lên đồng hồ, đã là mười một giờ đêm,
Hạ Nhược Vũ thắc mắc không biết muộn
như vậy rồi còn có ai tới tìm cô nữa.
Vừa mở cửa, người đứng ở bên ngoài
khiến cơn ngái ngủ của Hạ Nhược Vũ trong
nháy mắt bỗng tan biến. Mạc Du Hải? Anh tới
đây làm gì? Không nghĩ gì thêm, cô vội vàng
đưa tay đóng sầm cửa lại. Thiếu chút nữa
cánh cửa đã đập vào mũi của Mạc Du Hải,
cũng may anh đã nhanh chân tránh kịp, lửa
giận trên khuôn mặt của anh lúc này không
những không bớt đi mà ngược lại còn nóng
hơn.
“Hạ Nhược Vũ!” Mạc Du Hải nghiến răng
quát lên.
Nghe thấy tiếng gào ở bên ngoài, Hạ
Nhược Vũ dần bình tĩnh trở lại, nhớ lại
chuyện xảy ra sáng nay, cả cô và Mạc Du Hải
đều đã hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn,
cuốn sổ đăng ký kết hôn chính là sợi dây
ràng buộc giữa hai người họ. Hơn nữa nếu
như cô nhớ không lầm, anh từng nói với cô
rằng sẽ để cô dọn tới biệt thự sống cùng anh,
có lẽ do quá buồn ngủ nên cô thật sự đã
quên mất tất cả những chuyện này.
Cánh cửa một lần nữa được mở ra, đối
diện với khuôn mặt lạnh lùng u ám của Mạc
Du Hải, khóe môi của Hạ Nhược Vũ khẽ cong
lên, cô mỉm cười lúng túng nhìn vào anh.
“Lúc nãy tôi có hơi bối rối, tưởng rằng
người lạ tới gõ cửa nên…” Không tìm ra được
một lý do thích hợp, cô bắt đầu tìm cớ biện
minh cho hành động vừa xong của mình.
“Trên ti-vi chẳng phải đã đưa tin rồi sao,
phụ nữ sống một mình nhất định không
được tùy ý mở cửa, bây giờ lưu manh biến
thái rất nhiều, tôi chỉ là muốn đề phòng
trường hợp xấu nhất xảy ra mà thôi!”
Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng ra hiệu, ngỏ ý
mời Mạc Du Hải vào nhà.