Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừm, làm sao mà tôi dám giúp, ai

bảo cô Khánh Huyền tài giỏi như vậy

làm gì.” Lưu Bình khó chịu mỉa mai.

Lục Khánh Huyền cũng không

quan tâm, ánh mắt thâm thúy nói: “Chỉ

cần anh ghi trên hô sơ bệnh án rằng

bệnh tim tái phát, chỉ còn sống được

không đến hai tháng”

“Đơn giản như vậy?” Lưu Bình nghi

ngờ, thật sự chỉ là động tay động chân

một cách đơn giản lên hồ sơ bệnh án

như vậy thôi sao.

Lục Khánh Huyền gật đầu: “Đúng

vậy, đơn giản vậy thôi”

Đánh giá thái độ của Du Hải ngày

hôm qua, anh vẫn quan tâm đến sức

khỏe của cô ta, nhưng nếu bác sĩ nói

rằng cô ta không sao, e rằng cô ta còn

không có chút gì để níu kéo anh.

Chỉ cần có thể kéo Du Hải về lại

bên cô ta, có trả giá nào cũng không

thành vấn đề.

Trong vòng hai tháng, cô hoàn

toàn tự tin sẽ giật lấy Du Hải trở lại.

“Nhưng bác sĩ Du Hải cũng là bác

sĩ ở bệnh viện này. Nếu đưa cô đi

khám, chẳng phải sẽ lộ ngay hay sao“

Lưu Bình bắt đầu do dự, hồ sơ

bệnh án có thể bị làm giả, khám

nghiệm không thể làm giả được. Hơn

nữa, Mạc Du Hải đã tốt nghiệp đại học


và có một số bằng cấp y tế, chuyện này

không hề đơn giản mà qua mắt anh

được.

Đây cũng là một rủi ro, nếu Mạc Du

Hải biết, anh ta không chỉ mất việc mà

còn có thể gây nguy hiểm cho sự an

toàn của mình.

Lục Khánh Huyền thấy anh ta vẫn

còn đang do dự, sắc mặt tối sâm lại:

“Chỉ cân anh làm theo lời tôi, không

cần quan tâm đến những chuyện khác”

“Cô Khánh Huyền nói chuyện đơn

giản thật đấy, bác sĩ Du Hải thông minh

cỡ nào, trong thâm tâm cô cũng phải

biết rằng tôi đã mạo hiểm rất nhiều khi

làm chuyện này, chuyện này sớm muộn

gì cũng bị phát hiện, không bằng cô cứ

gọi thẳng cho cảnh sát đi”

Lưu Bình vẫn sợ Mạc Du Hải hơn,

dù sao thì sớm muộn gì cũng bị phát

hiện.

Nếu trong hai tháng mà Lục Khánh

Huyền chưa chết, vậy chẳng lẽ anh ta

phải giết người diệt khẩu ư? Đó là một

tội ác lớn, anh ta không dám làm.

Lục Khánh Huyền coi thường Lưu

Bình quanh co sợ hãi, nhưng vì kế

hoạch của riêng mình, cô ta miễn

cưỡng nói: “Đừng lo lắng, Du Hải sẽ

không làm gì anh đâu. Lúc đó tôi khỏi

bệnh rồi, anh ấy chắc chắn sẽ rất vui.

Đến khi đó tôi nói tốt cho anh vài lời

trước mặt anh ấy, việc anh trở thành

chủ nhiệm chẳng phải là chuyện quá

đơn giản hay sao?”

Cô ta không chỉ giải quyết nỗi lo

lắng của anh ta, mà còn ném cho anh

ta một miếng bánh béo bở.



Lưu Bình vẫn đang suy nghĩ về

những gì Lục Khánh Huyền nói. Anh ta

đã gần năm mươi tuổi rồi. Những

người khác ở tuổi anh ta đều đã thăng

tiến rôi. Anh ta là người duy nhất vẫn

làm việc cùng với các sinh viên thực

tập vừa tốt nghiệp. Gia đình coi thường

anh ta, các đồng nghiệp cũng cười sau

lưng anh ta.

Anh ta đã muốn thăng thiên từ lâu

để chặn miệng đám người kia, tuy rằng

cám dỗ rất lớn, nhưng anh ta vẫn

không tin Lục Khánh Huyền thật sự là

người phụ nữ mà Mạc Du Hải yêu nhất?

Trong bệnh viện, anh ta nghe nói

gần đây Mạc Du Hải đã có tình cảm rất

sâu sắc với người phụ nữ họ Hạ.

“Bác sĩ Lưu, nếu anh không đồng ý,

đừng trách tôi nhẫn tâm. Nếu tôi giao

đoạn ghi âm này cho Du Hải, anh nói

xem Du Hải sẽ tin tưởng tôi hay là anh?”

Lục Khánh Huyền nói một câu cuối

cùng: “Anh có thể nghĩ lại. Anh sẽ mất

việc ngay lập tức và danh tiếng bị tổn

hại. Thành phố Đà Nẵng không có chỗ

đứng cho anh, anh nên hợp tác với tôi.

Xã hội này muốn gì cũng phải trả cái

giá tương xứng, không hề có thứ gọi là

bữa trưa miễn phí, muốn thăng chức

thì đương nhiên phải trả giá một chút”

Phải nói khả năng hùng biện của

Lục Khánh Huyền rất tốt, Lưu Bình đã

bị cô ấy làm cho kích động, sau vài

phút im lặng, coi như đã có quyết định,

anh ta gật đầu: “Được rồi, tôi hứa với

Aw

co.

Coi như một lần đặt cược, cho dù

sau này bại lộ, anh ta có thể đẩy tất cả

cho cô ta, anh ta cũng không phải là

người thiệt thòi.

“Vậy thì cứ quyết định như thế đi,

tôi cũng mệt rồi, bác sĩ Lưu đi từ từ”

Lưu Bình nóng lòng muốn rời khỏi

nơi này ngay lập tức, Mạc Du Hải thật

sự lại thích một người phụ nữ như Lục

Khánh Huyền thì đúng là xui xẻo tám

đời, nghĩ đến đây liền rùng mình.

Ngay sau khi người đó rời đi, nụ

cười giả tạo trên mặt Lục Khánh Huyền

từ từ chìm xuống, trong mắt cô ta hiện

rõ vẻ hung ác, không chỉ muốn giật lại

Du Hải, mà còn khiến Hạ Nhược Vũ

sống không bằng chết!

Hạ Nhược Vũ hắt hơi liên tiếp ba

bốn cái, tưởng là mình bị cảm lạnh, tại

cuộc họp thường xuyên nhận được

những ánh nhìn từ ba cô tỏ ý không hài

lòng, cô chỉ có thể tiếp tục cuộc họp.

Một khi ra khỏi văn phòng, cô

không dám làm gì khác, đi thẳng về

văn phòng của mình.

“Giám đốc, giám đốc, không ngờ,

trên báo hôm nay có…” An Nguyên vội

vàng cầm một tờ báo chạy tới, vừa

nhìn thấy bóng dáng phía sau Hạ

Nhược Vũ thì chạy nhanh tới.

Hạ Nhược Vũ nghe thấy thì dừng

lại nói: “An Nguyên, nói cho tôi biết,

hôm nay trên báo đã xảy ra chuyện gì”



“Vâng..” An Nguyên tiếp tục nhìn

về phía sau với ánh mắt thất thường.

“Sao mắt cô lại giật giật vậy?”

“Hạ Nhược Vũ, con đến văn phòng

với ba một chuyến” Hạ Minh Viễn nói

với cô với vẻ mặt không thoải mái,

quay người đi vào văn phòng chủ tịch.

Hạ Nhược Vũ cuối cùng cũng hiểu

rằng ánh mắt An Nguyên không phải

đang giật giật, mà là để nhắc nhở cô

rằng ba cô đang ở phía sau, cô chỉ

đành nói: “Con biết rồi, chủ tịch Minh

Ãn”

Viên.

Cô nhấn mạnh những chữ cuối

cùng, cho thấy cô cũng rất khó chịu.

Cả đêm cô không ngủ mà nhất

quyết đến buổi họp là đã rất nể mặt

ông rồi, buổi họp diễn ra một cách mỹ

mãn, nhưng cô mệt mỏi nên tâm trạng

rất không vui.

Ngập ngừng một chút, cô vẫn hỏi:

“Đúng rồi, hôm nay cô chưa nói lên báo

đã xảy ra chuyện gì.”

“Giám đốc, chị nên đi với chủ tịch

Minh Viễn trước đi. Có lẽ chị vào đó thì

sẽ biết” An Nguyên cười nói, giấu tờ

báo sau lưng. Tốt hơn hết cô ấy không

nên làm món bia đỡ đạn này.

Hạ Nhược Vũ cong môi hờ hững

nói: “Có chuyện lớn gì cần phải giấu

giếm thế này. Được rồi, tôi biết rồi, cô đi

làm chuyện trước đi, lát nữa tôi sẽ tìm

A”

co.

“Vâng” An Nguyên chuẩn bị đi làm,

trước khi rời đi, cô ấy không đành lòng

nói thêm: “Giám đốc, bảo trọng”

Hạ Nhược Vũ lắc đầu, cảm thấy

khó hiểu, có gì mà nghiêm trọng vậy,

đó là ba cô mà.

Rất nhanh Hạ Nhược Vũ đã biết, ba

cô sẽ không ăn thịt cô, chỉ là lột da cô

mà thôi.

Một tiếng rầnể vang lên, một xấp

báo bị đập xuống bàn, làm nước sôi

trong cốc rung lên mấy lần, cả người

Hạ Nhược Vũ cũng rung lên theo.

Có thể thấy ông ấy tức giận đến

mức nào: “Nhìn đi, xem con đã làm

được những việc tốt gì!”

“Ba, hôm nay con không làm gì sai

cả. Chuyện duy nhất con làm chính là

nể mặt ba mà tổ chức một buổi họp

hoàn hảo” Hạ Nhược Vũ đưa tay cầm

tờ báo, vẫn không quên nói vài câu.

Hạ Minh Viễn nếu lúc này có râu thì

đã tức giận thổi râu mà nhìn chằm

chằm cô: “Hạ Nhược Vũ, còn làm thế

này là muốn ba tức chết à?”

Hạ Nhược Vũ lật tờ báo, không cần

lật trang, cô đã thấy ảnh của mình và

Dương Minh Đức đã chiếm hết trang,

không những không thấy có gì sai mà

còn rất vui: “Ảnh chụp đẹp đấy, hừ hừ,


†ại sao góc nghiêng của Dương Minh


Đức lại đẹp hơn của mình? Thật không


công bằng. Khi nào về phải hỏi rõ anh


ta lý do mới được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK