mặt Phượng Cửu dọa, nhưng cô ấy
nhanh chóng phản ứng kịp, lớn tiếng
nói: “Bảo vệ…”
Cô ấy còn chưa nói xong.
Hạ Nhược Vũ cũng giật mình phản
ứng kịp: “Mạc Du Uyên, cô muốn gây
khó dễ cho nhà họ Mạc thì cứ gọi
người đến”
“Cô..” Mạc Du Uyên sững sờ trước
vẻ mặt nghiêm nghị của cô, đã có rất
nhiều người xung quanh không nhịn
được tò mò nhìn qua đây. Hiện tại cô
ấy không phải là đại diện một người,
mà là với thân phận nhà họ Mạc.
Nếu quá khó coi trong bữa tiệc thì
thể diện nhà họ Mạc bọn họ cũng
không có lợi, đều tại Tô Thành quá
thiếu kiên nhẫn, đáng ra không nên tìm
việc trước mặt nhiều người như vậy..
“Mau buông anh họ tôi ra.”
Phượng Cửu liếc nhìn Hạ Nhược
Vũ, thấy cô gật đầu, cô ấy mới buông
†ay đang dùng sức ra.
Tô Thành nắm cổ tay mình lắc lắc
hai cái, vừa an toàn lập tức bắt đầu
quát mắng: “Người dám làm tôi bị
thương, ở thành phố Đà Nẵng còn
chưa xuất hiện đâu, mấy người chờ đó
cho tôi” “Được rồi, anh họ,
đừng quên đây là chỗ nào” Tuy trong lòng Mạc Du
Uyên tức giận, nhưng vẫn còn để ý đến
hình tượng nhà họ Mạc.
Tô Thành bị cô ấy gào lên muốn
phản bác, nhưng câu nói kế tiếp của
Mạc Du Uyên làm cho hắn hoàn toàn
nói không ra lời.
“Nếu anh cả biết, anh biết có hậu
quả gì rồi đấy!”
Không chỉ hắn sẽ chịu không nổi,
mà còn kéo theo cô ấy xúi quẩy theo.
Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng sắc
bén có thể xuyên thẳng đến linh hồn
kia của Mạc Du Hải, Tô Thành theo bản
năng rùng mình một cái. Vẻ mặt của
hắn đã chứng minh hắn lùi bước.
“Hạ Nhược Vũ, coi như hôm nay là
số cô gặp may” Mạc Du Uyên trừng cô,
không quan tâm tới Tô Thành, rồi giận
đùng đùng xoay người rời đi.
Tô Thành thấy Mạc Du Uyên đi,
càng không thể ở lại. Hắn nhìn Phượng
Cửu lạnh như bang mà không tự chủ
được nuốt nước miếng, hắn đã được
nếm trải sức mạnh đáng sợ của người
phụ nữ này.
Hay là đi trước, đợi có cơ hội rồi
tìm các cô tính sổ sau.
Mạc Du Uyên sẽ buông tha cho Hạ
Nhược Vũ đơn giản như vậy?
Đương nhiên là không thể nào, mà
tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô
ấy. Cô ấy muốn để Tô Thành đánh thức
cảm giác tồn tại trước, những kế hoạch
tiếp theo của cô ấy mới có thể tiếp tục
thực hiện.
Đêm nay nhất định phải để Hạ
Nhược Vũ có chắp cánh cũng không
thể bay.
Đám người đi xa rồi, Hạ Nhược Vũ
thở dài một hơi. Trong lòng cô vốn
không chắc Mạc Du Uyên sẽ bỏ qua,
chỉ là cô không nghĩ tới hôm nay Mạc
Du Uyên có vẻ dổi tính, không tiếp tục
lằng nhằng nữa.
“Vừa rồi cám ơn cô, Phượng Cửu”
May mà có cô ấy, nếu không cô
chắc chắn sẽ bị Tô Thành bắt lại.
Cũng không biết Phượng Cửu đã
dùng cách gì mà khiến cho một người
đàn ông to lớn đau đớn gào thét.
“Ừm” Câu trả lời của cô ấy vẫn là
một âm tiết đơn.
“..
Ở chung lâu, Hạ Nhược Vũ cũng
bắt đầu quen với tính cách của Phượng
Cửu.
Vì tính cách của cô ấy có phần
giống ai đó nên cô mới thích nghỉ
nhanh hơn?
Dù không gặp nhau chưa đầy một
ngày, nhưng trong lòng cô luôn cảm
thấy thiếu vắng điều gì đó.
Hạ Nhược Vũ có vừa mới sốt ruột
sự tình về sau, cô không muốn đợi ở
sảnh lớn nữa. Nhưng hôm nay chưa
gặp khách thì không thể tùy ý rời đi.
Suy nghĩ một chút, cô làm bộ đáng
thương với người phụ nữ ở bên cạnh và
nói: “Phượng Cửu, chỗ này giao cho cô,
tôi đi ra ngoài hít thở không khí.”
“Tôi đi cùng cô” Nhiệm vụ của cô
ấy là bảo vệ Hạ Nhược Vũ nên tất
nhiên là không thể để người rời khỏi
tầm mắt của cô ấy.
Hạ Nhược Vũ nhanh chóng lắc
đầu: “Không cần, tôi ở ngay bên ngoài”
Cô chỉ vào vườn hoa yên tĩnh ngoài
cửa sổ: “Lát nữa khách tới, nhờ cô
chăm sóc một chút”
“Tôi đi trước, gọi cho tôi nếu có
việc.”
Không đợi Phượng Cửu từ chối, cô
đã đi xa.
Phượng Cửu nhếch khóe miệng,
đứng tại chỗ không nhúc nhích, sự
lạnh lẽo tản ra trên người đủ để khiến
rất nhiều đàn ông phải nhượng bộ lui
binh.
Tinh Giang chết tiệt, nhiệm vụ này
vốn không đơn giản, đối với người có
tính cách hấp tấp như cô ấy thì nhất
định là dằn vặt không thể nào nhịn
được.
Khó khăn lắm mới đi ra ngoài được.
Hạ Nhược Vũ không thể không hít
thở bầu không khí trong lành. Bên
trong có quá nhiều người, thật khó
chịu, sau vài lần hít vào, cô mới tỉnh lại.
Trong vườn hoa nhỏ rất yên tĩnh,
chỉ có vài ngọn đèn màu ở hai bên trên
con đường đá cuội nhỏ nhàn nhạt
chiếu sáng một vùng thế giới nhỏ bé,
tiếng côn trùng kêu vang khắp bốn phía
yên tĩnh.
Chợt có cơn gió nhẹ thổi qua,
mang theo chút mát lạnh.
Dễ chịu hơn nhiều so với bên trong
kia.
Hạ Nhược Vũ giãm lên đá cuội gập
ghềnh, đi vào bên trong một chút, trong
lòng cô vẫn còn hình bóng kia.
Vì để chứng thực ý nghĩ của mình,
cô vô tình đi sâu vào trong.
Những âm thanh náo nhiệt ồn ào
cách cô càng ngày càng xa, ngọn đèn
càng ngày càng mờ, chỉ còn lại bóng
mảnh khảnh của cô phản chiếu trên
mặt đất.
Sau khi đi gần hết vòng tròn, ngoài
một vài người phục vụ và khách, thì
còn có những âm thanh “tình tứ” phát
ra không rõ.
Đủ rồi, đây là khách sạn, nên không
thể chờ đợi được như thế thì có thể đi
lên thuê phòng.
Đừng đùa kích thích như vậy.
Hạ Nhược Vũ nhìn thấy mà cảm
thấy nóng mắt. Cô tìm một cái ghế dài
nghỉ ngơi ngồi xuống, sau đó đột nhiên
đứng lên nhìn chung quanh, xác định
không quấy rầy rồi “chuyện tốt” của
người khác, cô mới chậm rãi ngồi
xuống.
Cô mệt mỏi nhéo nhéo ấn đường
chua xót.
Bên tai có tiếng bước chân nhẹ
nhàng. Lúc đầu cô nghĩ chỉ là nhân
viên đi ngang qua nên không quan tâm,
dần dần cô cảm thấy có gì đó không
ổn, người đến có vẻ cố tình đi chậm lại
và nhích từng chút một đến trước mặt
co.
Người đó dừng ở bên cạnh cô, cô
cảm thấy cái ghế trùng xuống, bên
cạnh có thêm một bóng người.
Trong nháy mắt, lông tơ trên người
Hạ Nhược Vũ dựng hết cả lên. Cô
không dám hấp tấp đứng dậy, cũng
không dám nói, xung quanh yên tĩnh tới
mức có thể nghe thấy tiếng tim khế
đập.
Đối phương không nhanh không
chậm mở miệng, giọng điệu như đang
đùa bốn với một con chuột: “Hạ Nhược
Vũ, cô không ngờ tôi sẽ đi ra.”
“Minh Thư”
Hai người cũng không xoay người,
nhìn khung cảnh trước mặt, nhìn từ xa
cứ như hai người xa lạ đang ngồi bên
nhau.
“Hạ Nhược Vũ, cô hại tôi quá thê
thảm” Vừa lúc Lâm Minh Thư có
nhiệm vụ nên qua đây. Lúc đầu cô ta
không muốn đối mặt với Hạ Nhược Vũ,
nhưng oán hận trong lòng đã đốc thúc
cô ta tiếp cận Hạ Nhược Vũ.
Cô ta khẩn cấp muốn để Hạ Nhược
Vũ biết oán hận của cô ta.
“Tôi không hiểu ý cô, cô ra khỏi
bệnh viện như thế nào? Là ai dẫn cô
đi? Trong khoảng thời gian này cô ở
đâu? Tôi không hiểu sao lại là tôi hại
cô?
Các vấn đề liên tiếp của Hạ Nhược
Vũ đều không được Lâm Minh Thư giải
đáp từng câu. Khóe môi cô ta nở nụ
cười nham hiểm: “Cô chỉ cần nhớ,
những ngày tiếp theo cô sẽ sống trong
đau khổ”
Dừng một chút, cô ta có vẻ nghĩ tới
chuyện vui gì nên ngữ điệu nhanh hơn:
“Quên nói cho cô biết, những chuyện
kia cô làm với tôi tôi sẽ trả lại toàn bộ”
“Cái hộp này có phải cô gửi không”
Lâm Minh Thư nói mà một câu cô
cũng nghe không hiểu, nhưng cô có thể
hiểu rõ chuyện này có liên quan với cô.
“Tôi chỉ tới báo cho cô biết”
Hạ Nhược Vũ đang muốn quay
đầu, bên hông cô lại xuất hiện một vật
cứng: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng di
chuyển, tôi sợ vô tình làm tổn thương cô.
Con dao găm sắc bén kia đâm
xuyên qua quần áo mỏng manh của
cô, Hạ Nhược Vũ có thể cảm giác được
có máu đang chảy ra.