Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp theo đó, Hạ Nhược Vũ nhận lấy một

nụ hôn cực kỳ nóng bỏng mãnh liệt.

Hạ Nhược Vũ bị hôn đến phát đau, cô

muốn tránh né nhưng cằm đã bị anh nắm

chặt, anh ép buộc cô phải hôn mình.

Nụ hôn càng lúc càng kịch liệt, một vài

bản năng trong cơ thể đã bị bắt đầu xuất

hiện, Mạc Du Hải là một người đàn ông bá

đạo trời sinh, trong người anh luôn chất chứa

một loại dục vọng muốn chỉnh phục cực kỳ

mạnh mã.

Lúc này cơ thể của anh đã bị kích thích

rất mãnh liệt, cộng thêm trong lòng anh có

cảm xúc gì đó rất kỳ lạ đối với Hạ Nhược Vũ,

vì thế cho nên cô càng đẩy anh ra, anh càng

muốn có được cô.

Hạ Nhược Vũ có thể cảm nhận được

rằng anh đang rất nghiêm túc, sự sợ hãi lập


tức trỗi dậy trong lòng cô, cô dùng cánh tay

đã thoát được sự khống chế của anh đẩy

ngực anh ra rồi mở miệng nói: “Mạc Du Hải,

tôi”

“Nhà và xe đều tặng hết cho cô!” Anh

tiếp tục đè lên người cô.

Hạ Nhược Vũ vẫn chống cự anh, cô nói:

“Tôi không cần, anh tránh ra đi.”

Nhưng anh lại không để ý tới cô.

Trong tình huống thế này, anh có thể

không có phản ứng gì được sao.

Chạm vào chỗ mềm mại kia của cô, anh

thỏ thẻ nói thầm bên tai cô: “Cô ướt rồi!”

Câu nói này của anh khiến mặt của Hạ

Nhược Vũ lập tức đỏ ửng, vệt đỏ dần dần lan

đến tận mang tai.

Đúng là cô đã có phản ứng, nhưng

chuyện này cũng không cho thấy mối quan

hệ giữa hai người họ có gì thay đổi.

Thấy anh như vậy, Hạ Nhược Vũ nhìn anh

với ánh mắt vô cùng bình tĩnh, cô hỏi: “Mạc

Du Hải, anh không cảm thấy ghê tởm sao?”



Không, cô đã quên rằng ngay cả bà già

mà anh cũng có thể làm thì nói chỉ tới một

người phụ nữ mới hai mươi mấy như cô kia

chứ?

Đầu lông mày của Mạc Du Hải nhăn lại,

hạ thấp giọng nói: ‘Không muốn?”

“Đúng vậy!” Hạ Nhược Vũ mở miệng đáp

lại, sau đó lấy được đà đẩy anh ta rồi dùng

chăn quấn cơ thể của mình lại, lạnh lùng nhìn

anh nói: ‘Mạc Du Hải, trong quan niệm của

anh chỉ cần là phụ nữ thì đều được, nhưng

anh đừng nên cho rằng tôi cũng đê tiện mặc

cho đủ loại đàn ông đè lên người tôi giống

anh, tôi cảm thấy rất tởm đấy.”

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm

xuống, anh quát: “Hạ Nhược Vũ!”

Gân xanh trên trán anh nổi lên cuồn

cuộn, Hạ Nhược Vũ nghĩ nếu cô không nhìn

thấy được mặt trời của ngày mai thì cũng là

chuyện bình thường.

Mạc Du Hải rất có thể sẽ tự tay bóp chết

cô ngay lập tức.

Nhưng vào lúc này, một tiếng chuông

điện thoại đột nhiên vang lên trong phòng

ngủ.

Hai người đang giằng co kịch liệt với

nhau thì bị tiếng chuông điện thoại thu hút,

Hạ Nhược Vũ liếc nhìn sang chiếc điện thoại

trên đầu nằm thì thấy trong màn hình điện

thoại của Mạc Du Hải hiển thị hai chữ “Khánh

Huyền”.

Chú ý thấy cảm xúc của Mạc Du Hải thay

đổi, Hạ Nhược Vũ nhướng mày, người gọi tới

là tình nhân hay là bà chủ bao nuôi đây?

Vừa nhìn đã biết đây là tên của phụ nữ

rồi.

Cô nhìn Mạc Du Hải, dùng giọng điệu

không hề kiêng dè gì mà nói: “Bác sĩ Hải còn

muốn tiếp tục nữa không?”



Nói xong, đôi tay trằng nõn của cô duỗi

về phía Mạc Du Hải, nhưng lại bị Mạc Du Hải

hất ra, hơn nữa còn hất ra một cách vô cùng

thô bạo.

“Bốp!” Người đàn ông này ra tay không

hề nhẹ nhàng một chút nào.

Hạ Nhược Vũ bị anh đánh đau lập tức

ôm lấy cánh tay, lúc cô ngước nhìn lên thì đã

thấy Mạc Du Hải cầm điện thoại đi ra ban

công rồi.

Hạ Nhược Vũ liếc nhìn người đàn ông

lạnh lùng ngoài ban công kia, vì để bảo toàn

mạng sống, cô nhanh chóng tìm một bộ

quần áo từ trong tủ quần áo của anh, sau đó

lao ra khỏi phòng ngủ, tìm đại một căn

phòng trong biệt thự, khóa trái cửa lại, đi tắm

rồi ngủ một giấc.

Giấc ngủ này kéo dài đến nửa đêm, bây

giờ cô không thể về nhà, cho nên chỉ có thể ở

tạm chỗ này một đêm.

Hôm sau.

Ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót.

Ừm! Tóm lại, thời tiết hôm nay rất không

Lúc Hạ Nhược Vũ thức dậy thì đầu óc

vẫn choáng váng chưa thể vận hành bình

thường được, chắc nguyên nhân của chuyện

này là do đêm qua cô đã uống quá nhiều

rượu.

Nhìn lên trân nhà cả buổi, cô mới chậm

chạp phát hiện có một người đang đứng ở

bên cạnh nhìn mình từ rất lâu.

Đên khi cô nghiêng đầu nhìn qua thì suýt

nữa đã nhảy từ trên giường xuống đất.

“Mạc Du Hải, có phải anh bị bệnh rồi hay

không?” Mẹ nó mới sáng sớm đã chạy tới

đứng trên đầu giường của người khác, đây


không phải bệnh thì còn là gì nữa?


Mạc Du Hải liếc cô một cái rồi lạnh lùng


mở miệng hỏi: “Thức rồi à?”


Sao hỏi một câu vô nghĩa quá vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK