Hàn Công Danh mỉm cười: “Hình như chủ tịch Hằng có vẻ bực bội nhỉ? Nhưng mà không sao, chuyện thường tình mà. Con gái ông bị tôi bắt cóc, đương nhiên là ông ngứa mắt với tôi rôi” Lục Hằng hừ lạnh một tiếng: “Tôi còn chưa già đến nỗi hồ đồ đâu, không cần cậu phải nhắc nhở tôi. Cậu nói đi, rốt cuộc cậu muốn như thế nào? Tôi không phải là đối thủ của Mạc Du Hải, hành động thất bại rồi. Đối với cậu tôi không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa, vì thế có phải cậy có thể buông tha cho Khánh Huyền được rồi không?” Hàn Công Danh bật cười ha hả, anh ta nói: “Chủ tịch Hằng, ông ngây thơ quá đấy. Sao tôi có thể buông tha cho Lục Khánh Huyền được chứ? Cô ấy là con gái của ông, sau khi ông chết cô ấy sẽ có quyên thừa kế, chỉ cân cô ấy đủ hợp pháp để tiếp nhận công ty của ông. Không cần tôi phải giải thích nhiều chắc ông cũng đã rõ mục đích của tôi rồi nhỉ” Lục Hằng nhíu mày: “Tôi hiểu đại khái rôi, cậu muốn công ty của tôi có đúng không?” “Đương nhiên, để đấu với Mạc Du Hải thì quả thực tôi yếu hơn một chút, muốn nhanh chóng đạt đến mức độ như anh ta thì chỉ có thể đứng lên vai của chủ tịch Hằng thôi. Vì thế chủ tịch Hằng nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ tôi, có đúng không?” Hàn Công Danh thản nhiên nói.
Lục Hằng cười lạnh: “Sở dĩ cậu giúp tôi đối phó Mạc Du Hải, e rằng cũng không phải hoàn toàn muốn dựa vào tôi, tiếp cận tôi cũng là một trong những mục đích của cậu có đúng không?” Hàn Công Danh cười nói: “Chủ tịch Hằng thật thông minh, tôi không hợp tác với ông, không tiếp cận ông thì sẽ không thể tìm được bí mật của ông.
Nhưng mà bây giờ tôi đã biết rôi, vì thế nên mời chủ tịch Hằng giúp đỡ. Đương nhiên ông cũng có thể sẽ không cần quan tâm tới việc sống chết của Lục Khánh huyền, dù sao ông thất lạc cô ấy nhiều năm như vậy, chắc cũng không có chút tình cảm nào đâu” Anh ta đang cố ý kích động Lục Hằng. Hàn Công Danh cũng rất giỏi đánh vào tâm lý người khác.
Lục Hằng trầm lặng một hồi: “Hàn Công Danh, mục đích của cậu chính là vì tiên đúng không. Được, tôi cho cậu, chỉ cần cậu đừng làm khó Khánh Huyền, tôi có thể chuyển nhượng công ty cho cậu.’ Hàn Công Danh lại bật cười: “Chủ tịch Hằng, ông đang sỉ nhục IQ của tôi có đúng không? Ông cho rằng tôi không biết hôm nay ông đã thua Mạc Du Hải một ván bài, tất cả công ty đều bị ông đưa cho Mạc Du Hải rồi, vì thế trong tình hình này ông chỉ còn một con đường duy nhất có thể đi” Trong lòng Lục Hằng như sụp đổ, không ngờ Hàn Công Danh lại có thể có thông tin nhanh như vậy, đã biết được chuyện xảy ra tại Nam Á rồi.
Nhưng mà khi nghĩ tới những cấm vệ quân ở bên cạnh Hàn Công Danh nhiều năm như vậy, khu vực Nam Á cũng có những mối quan hệ của anh ta nữa thì liền cảm thấy chẳng có gì là lạ nữa.
Ông ta suy nghĩ một lát sau đó thử hỏi một câu thăm dò: “Vậy cậu muốn thế nào?” “Rất đơn giản, tôi muốn ông cùng Mạc Du Hải cùng đi tới chỗ chết. Thế nào, yêu cầu này không quá đáng đâu nhỉ?” Giọng nói của Hàn Công Danh đột nhiên trở nên lạnh băng, tràn ngập sát khí.
Đồng tử của Lục Hằng hơi co lại một chút: “Cậu biết tôi rất khó có thể làm được mà. Mạc Du Hải mà dễ đối phó như thế thì cậu ta đã chết bao nhiêu lần rồi” Hàn Công Danh ngắt lời ông ta: “Tôi không muốn biết những thứ đó, tôi chỉ muốn biết một chuyện là ông có làm theo lời tôi bảo hay không. Đương nhiên ông có thể không làm, tôi đảm bảo ngay cả xác của con gái ông ông cũng không tìm được. Tôi là người như thế nào thì trong lòng ông đã biết rất rõ rồi, nói được có thể làm được” Lục Hằng cảm thấy bây giờ ông ta chỉ có thể đâm lao đành phải theo lao, nhưng mà ông ta cũng không nhắc tới chuyện số vàng này với Hàn Công Danh. Bởi vì ông ta biết, cho dù Hàn Công Danh có được số vàng này thì anh ta cũng sẽ không thay đổi ý định.
Ông ta không ngu ngốc đến nỗi để số vàng này dâng lên tay anh ta.
“Nếu như không có sự bố trí tinh vi thì tôi không thể tiếp cận Mạc Du Hải được. Hôm nay tôi có thể chạy trốn là đã may mắn lắm rồi” Hàn Công Danh suy nghĩ một lát sau đó nói: “Được, dù sao công ty của ông cũng đã chẳng còn nữa rồi. Đối phó với ông cũng chẳng xứng với lợi ích của tôi. Như thế này đi, tôi cho ông một cơ hội, đợi tôi sắp xếp xong ông sẽ về nước đối phó với Mạc Du Hải sau.” Lục Hằng lạnh lùng nói: “Tôi cũng có một điều kiện, đối xử tốt với Khánh Huyền một chút, nếu không tôi liều mạng cũng sẽ không tha cho cậu đâu!” Hàn Công Danh bật cười ha hả: “Chủ tịch Hằng đúng thật là, vẫn nghĩ mình là nhân vật có thể hô mưa gọi gió sao? Bây giờ ông vừa không có tiền, vừa không có người tiếp tục đi theo ông. Ông dựa vào cái gì mà uy hiếp tôi? Nếu không phải thấy ông có thù hằn với Mạc Du Hải, tôi có lòng tốt kêu ông giết anh ta báo thù chứ nếu không thì tôi đã cho người truy sát ông lâu rồi” Lục Hằng cười lạnh: “Vậy tôi nên cảm ơn cậu mới đúng. Hàn Công Danh, sai lâm lớn nhất của tôi đó chính là đã nhìn lầm cậu. Cậu che giấu giỏi lăm, tôi phải bái phục điểm này của cậu” Hàn Công Danh cười nói: “Được rồi, đừng nói những lời ca tụng nữa.
Đợi điện thoại của tôi, đừng có mà giở trò với tôi đấy. Dường như chủ tịch Hãng máu lạnh cũng không máu lạnh như trong lời đồn, vân rất quan tâm tới con gái của mình cơ mà” Sau khi cúp điện thoại, säc mặt của Lục Hãng đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Hàn Công Danh, bây giờ cứ kiêu ngạo đi, không lâu nữa đâu, tôi xem cậu còn có thể kiêu ngạo như thế nào!” Ông ta cầm điện thoại lên sau đó nhấn gọi cho một số: “Là tôi. Tôi là Lục Hãng đây. Bây giờ tôi cần cậu giúp một việc” “Lão đại, chúng ta đã không liên lạc mười mấy năm rồi, tôi còn cho rằng anh đã quên tôi rôi chứ. Có phải gặp phải räc rối gì rồi không?” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Sắc mặt của Lục Hãng có chút ảm đạm: “Tôi gặp rắc rối lớn đây. Công ty đã không còn nữa rồi, thuộc hạ của tôi thì từng người từng người đều phản bội tôi. Bây giờ người mà tôi đáng để tin tưởng nhất chỉ còn mỗi cậu thôi” Trong giọng nói của người đàn ông kia không có chút cảm xúc nào: “Cái mạng này của tôi là do anh cho, tôi tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với lão đại đâu.” Lục Hãng ừm một tiếng: “Bây giờ cậu lập tức tới căn nhà gỗ, ngoài ra chuẩn bị cho tôi một khẩu súng, một tài xế và đầy đủ đồ ăn cùng nước uống.
“Được, lão đại. Cho tôi hai tiếng đồng hồ, tôi qua đó tìm anh” Người đàn ông đáp lại một tiếng sau đó cúp điện thoại.
Ở trong căn nhà gõ hai tiếng đồng hồ, tiếng động cơ xe ô tô đột nhiên truyền tới. Lục Háng cảnh giác nhìn qua cửa sổ, vẻ mặt căng thẳng đột nhiên được thả lỏng ra.
“Lão đại, từ trước tới nay tôi rất đúng giờ” Người đàn ông đi vào căn nhà gỗ, bình thản nói.
Lục Hăng quan sát người đàn ông vừa mới bước vào, ông ta hài lòng gật đầu: “Đã nhiều năm như vậy không gặp, quả nhiên cậu không hề thay đổi chút nào cả. Rất tốt, tôi có thể yên tâm được rồi” Người đàn ông vừa mới bước vào kia rõ ràng là giống Lục Hãng như đúc.
Trong giọng nói của người đàn ông đó vẫn không có một chút cảm xúc nào, giống như một cỗ máy vậy: “Lão đại, mười mấy năm nay tôi vẫn luôn chờ ngày này. Tôi biết ý nghĩa của sự tồn tại của tôi, chính là chết vì anh. Tôi đã đợi rất lâu rồi” Lục Hằng lộ ra chút cảm xúc, ông ta vỗ vỗ vai người đàn ông: “Mười mấy năm trước lúc tôi bị nhà họ Mạc truy sát, anh trai cậu đã chết thay tôi, trong lòng tôi rất cảm động. Vốn dĩ cũng không muốn đưa cậu vào chỗ chết thế nhưng tôi không còn cách nào khác nữa rồi” Người đàn ông kia thản nhiên nói: “Năm đó là anh đã cho chúng tôi cơm ăn nên chúng tôi mới không bị chết đói ở trong rừng. Từ ngày đó trở đi, mạng sống của chúng tôi đã không còn là của chúng tôi nữa rồi. Lão đại, anh muốn tôi chết như thế nào, cứ dặn dò là được rồi, tôi đã chuẩn bị tâm lý xong »ịm rồi: Lục Hằng suy nghĩ một lát sau đó nói: “Không cần vội, giọng nói của cậu và giọng nói của tôi khác nhau quá, trước hết cứ luyện tập đã rồi nói tiếp”