Với sự cẩn thận của Lục Hằng, một khi đã bị bại lộ thì dù có bỏ chạy, anh ta cũng không thể thoát khỏi số phận bị giết người diệt khẩu.
Vì vậy, trong chiến lược ám sát này, Lục Hằng đã yêu câu anh ta đối phó với đám sát thủ kia, bất kể có thành công hay không thì bọn họ đều sẽ bị giết người diệt khẩu, và đường lui của Hàn Công Danh chính là đi xuống từ sân thượng, như vậy mới có thể tránh bị camera quay được.
Đột nhiên, Hàn Công Danh có một dự cảm không lành, Mạc Du Hải không phải người thông minh bình thường, nhất định anh đã nghĩ đến đường lui của anh ta.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hàn Công Danh thay đổi, anh ta lại nhanh chóng đội tóc giả lên đầu, bước nhanh lên sân thượng, ở đó có dây cáp thép mà anh ta đã giăng sẵn, có thể dễ dàng đu qua sân thượng nóc tòa nhà đối diện.
Ngay khi anh ta bước lên sân thượng thì đã nhìn thấy bóng dáng của Mạc Du Hải đứng đợi anh ta trên sân thượng.
“Tôi có thể nghĩ ra cách rút lui từ sân thượng, không hê ngu ngốc như trong tưởng tượng của anh đâu” Mạc Du Hải lạnh nhạt nói.
Hàn Công Danh cố ý khàn khàn cổ họng, trâm giọng nói: “Anh thật là thông minh. Trong lúc tôi chuẩn bị thì anh đã ngăn cản đường lui của tôi từ trước.
Mạc Du Hải nở nụ cười: “So với những tên sát thủ kia thì anh là người biết nhiều tin tức hơn, cho nên anh có giá trị hơn bọn họ.
Đối mặt với kẻ thù cũ của mình, ánh mắt của Hàn Công Danh trở nên lạnh lùng: ˆNgười khác sợ anh, tôi không sợ anh, tôi tin rằng mình có thể dễ dàng trốn thoát”
Mạc Du Hải nhàn nhạt nói: “Khẩu súng bắn tỉa của anh vẫn còn trong hộp. Đã quá muộn để lắp ráp rồi.
Đường thoát duy nhất cũng đã bị tôi chặn. Chỉ cần anh chờ thêm một lát nữa thì sẽ có người đi lên đây. Anh có thể chạy thoát sao?”
Hàn Công Danh lạnh lùng nói: “Tôi nói có thể là có thể, bởi vì tôi sẽ không thua anh, không bao giờ!”
Ánh mắt của Mạc Du Hải lóe lên: “Anh còn không dám để cho tôi nhìn thấy bộ mặt thật của anh. Nhất định anh là người mà tôi quen biết, cũng có nghĩa là người đứng phía sau anh cũng quen biết tôi:
Hàn Công Danh nở nụ cười chế nhạo: “Anh thật sự rất thông minh, nhưng anh sẽ không đoán được là ai đâu.
Mạc Du Hải cười: “Tôi không tranh luận với anh. Đợi sau khi tôi nhìn thấy bộ mặt thật của anh rồi, mọi chuyện sẽ bị phơi này mà thôi.” Hàn Công Danh nở nụ cười lạnh lùng, đột nhiên buông chiếc va li xuống, rút một con dao găm từ thắt lưng ra, đâm về phía Mạc Du Hải.
Mạc Du Hải nghiêng người tránh qua một bên, cứa ngược lại vào cổ tay của Hàn Công Danh, Hàn Công Danh cũng nhanh chóng né tránh.
Mạc Du Hải nhàn nhạt hỏi: “Chiêu mà anh ra tay cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mà giống với đang kéo dài thời gian hơn. Không phải người nên tranh thủ thời gian là anh sao?” Hàn Công Danh lạnh lùng nói: “Đương nhiên tôi muốn giữ chân anh, anh cho rằng sát thủ chỉ muốn giết anh thôi sao?” Sắc mặt của Mạc Du Hải biến đổi, anh hỏi: “Ý của anh là có người muốn ra tay với Nhược Vũ sao?” “Ngay tại lúc tôi và anh nói chuyện, một đám sát thủ khác đã đi rồi. Nếu như anh vẫn còn ở đây dây dưa với tôi, tôi cam đoan rằng Hạ Nhược Vũ sẽ gặp nguy hiểm. Lần này không chỉ đơn giản là bắt cóc thôi đâu. Hàn Công Danh lạnh lùng nhìn Mạc Du Hải và nói.
Mạc Du Hải nhíu mày, anh không khỏi lo lắng cho Hạ Nhược Vũ, cho dù đây rất có thể là âm mưu của Hàn Công Danh, thì anh cũng chỉ có thể coi như là thật.
“Anh đi đi, tôi sẽ không làm anh khó xử, nếu như anh còn ở đây dây dưa với tôi nữa thì đừng trách tôi không khách sáo với anh.” Hàn Công Danh nở nụ cười chế nhạo: “Không cần phải vội, sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội gặp mặt, món nợ này sẽ được tính sổ từ từ” Anh ta nhanh chóng đi đến mép sân thượng, nắm lấy sợi dây cáp thép đã được bố trí từ trước, phi người trong không trung mà lao đến sân thượng của tòa nhà đối diện, sau đó đứng từ xa vẫy tay tạm biệt Mạc Du Hải.
Mạc Du Hải không để ý tới anh ta nữa, anh lập tức xuống bãi đậu xe dưới lầu, chạy như bay về phía công ty của Hạ Nhược Vũ.
Điện thoại của anh đã bị rơi vỡ khi đang vật lộn với tên sát thủ, không có thời gian để báo tin cho Hạ Nhược Vũ, nên anh chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để lao đến đó.
Hàn Công Danh đi ra khỏi tòa nhà thì nhìn thấy Mạc Du Hải lái xe như bay, trong lòng anh ta tràn đầy sự đố kị: “Mạc Du Hải, tình cảm mà anh dành cho Hạ Nhược Vũ thật sự sâu đậm như vậy sao? Vì anh ta mà ngay cả manh mối vân luôn điều tra cũng không cần.
Nhược Vũ, bởi vì anh ta đối xử với em như vậy cho nên em mới không chọn anh sao?” Hàn Công Danh läc đầu nguây nguậy, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn: “Cho dù anh có đối xử với Nhược Vũ tốt đến nhường nào thì tôi vân muốn có được cô ấy. Không ai có thể tranh giành Nhược Vũ với tôi!” Khi Mạc Du Hải vừa lái xe vừa nghĩ về chuyện vừa xảy ra, vừa rồi Hàn Công Danh cố ý nói về vụ Hạ Nhược Vũ bị bắt cóc là vì muốn lấy chuyện này để gợi ra vụ trả thù của đám sát thủ Nam Á và chuyển dời sự chú ý của anh.
Anh cũng không nghĩ nhiều, lúc này không có chuyện gì quan trọng hơn so với sự an toàn của Hạ Nhược Vũ, anh nhanh chóng lái xe đến công ty của Hạ Nhược Vũ.
Trùng hợp là xe của Hạ Nhược Vũ cũng vừa vặn đến công ty, khi nhìn thấy xe của Mạc Du Hải, cô hơi kinh ngạc một chút, sau đó hỏi: “Du Hải, sao anh lại ở đây?” Mạc Du Hải làm một động tác giữ im lặng, nhìn xung quanh với đôi mất sắc bén, anh tìm kiếm sát thủ có khả năng xuất hiện, nhưng không phát hiện ra bất kỳ kẻ khả nghi nào xuất hiện.
Rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, anh xuống xe đi tới xe của Hạ Nhược Vũ, lo lắng nói: ‘Mấy ngày nay em phải cẩn thận một chút, có thể sẽ có người làm hại em” Hạ Nhược Vũ tỏ ra cảm động sâu sắc, Mạc Du Hải vội vàng chạy tới đây, chỉ sợ cô gặp chuyện không may, cô gật đầu nói: “Em biết rôi, em sẽ cẩn thận, anh đi lên ngồi một chút đi?” Mạc Du Hải xua tay: ‘Không lên đâu, trong công ty của anh còn có việc, em trở về cùng anh đi, em ở trong tâm mắt của anh thì anh cảm thấy yên tâm hơn, ít nhất thì anh có thế bảo vệ em” Hạ Nhược Vũ có thể cảm nhận được sự quan tâm của người đàn ông, cô khôn khéo nói: ‘Được rồi, hôm nay em sẽ đến thăm công ty của anh” Nói xong, Hạ Nhược Vũ lái xe chở Mạc Du Hải đến công ty của anh.
Trong một góc khuất, một bóng người xuất hiện, trâm giọng nói: “Đại ca, quả nhiên Mạc Du Hải đã đến.
Chúng tôi không có bất kỳ hành động nào với Hạ Nhược Vũ” “Các anh làm rất đúng. Mạc Du Hải không phải là người mà các anh có thể đối phó được. Trước tiên hãy trở về đi, sau đó bàn bạc kỹ hơn” Giọng nói của Lục Hăng phát ra từ trong điện thoại di động, người nọ hòa mình lẫn vào trong đám đông rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Tại Tập đoàn Lục thị, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lục Hằng nhíu mày nhìn Hàn Công Danh, hỏi: “Cậu chắc chắn là không bị lộ chứ?” Hàn Công Danh nở nụ cười chế nhạo: “Nếu như tôi bị bại lộ thì còn dám tới gặp ông sao? Đàn em của ông sẽ giết tôi để bịt miệng ngay tại chỗ.” “Cậu rất hiểu rõ tôi. Nếu như cậu thật sự để lộ, nhất định tôi sẽ phải làm như vậy. Qua lần thử thách này, có thể chứng minh rằng những tên sát nhân này thực sự không thể trọng dụng, chỉ có thể dùng làm bia đỡ đạn mà thôi” Lục Hằng mỉm cười nói, sắc mặt cũng không biến đổi chút nào.
Hàn Công Danh thờ ơ nói: “Điều tốt nhất bây giờ là khiến cho Mạc Du Hải không thể tiếp ứng được. Chúng ta có thể cử thêm những tên sát thủ này hàng ngày đến quấy rối anh ta, để anh ta được cái này mất cái khác và không thể tập trung tinh thần để đối phó với ông.
Lục Hằng gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi cũng không muốn làm ầm làm ï như trẻ con, chẳng mấy chốc sẽ có một đám người trở về nước. Bọn họ là át chủ bài của tôi để chống lại Mạc Du Hải” Hai mắt Hàn Công Danh sáng lên: “Những người này có thể làm được sao?” “Đối phó với một Mạc Du Hải thì như vậy là đủ rồi, sẽ có chuyện lớn nhanh thôi, đến lúc đó phải cần cậu phụ trách rồi, đừng làm tôi thất vọng.” Lục Hằng cười lạnh lùng và nói.