Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khí thế của cô ấy mạnh thật,

nhưng mà cũng không thể đại biểu cho

việc thân thủ của cô ấy cũng tốt:

Hạ Nhược Vũ không rõ ÿ không

kém’ trong miệng của Mạc Du Hải là gì.

“Em sẽ biết thôi.” Mạc Du Hải nhìn

đồng hồ, thản nhiên nói: “Em chắc

chắn không muốn tiếp tục thảo luận

với anh?”

“Đúng đúng, sắp không kịp rồi,

nhanh trở về thôi.” Sự chú ý của Hạ

Nhược Vũ lập tức bị rời đi, bây giờ cũng

sắp bảy rưỡi, ba mẹ chắc đã chờ lâu

rồi.

Mạc Du Hải gõ vào kính cửa sổ, chỉ

chốc lát sau Tinh Giang đã tới, mở cửa

xe ngồi lên.

“Lái xe.

“Vâng cậu chủ.

Hạ Nhược Vũ còn chưa kịp chờ

Tinh Giang đỗ xe hẳn hoi đã vội vàng

muốn xuống. May mà Mạc Du Hải kéo

lại kịp thời, nếu không cô cứ vậy lao ra

sẽ ngã sấp mặt.

Vừa đặt chân xuống đất, cô liên

muốn xông vào bên trong, lại bị anh giữ

chặt lại. Cô gấp gáp nói: “Mạc Du Hải,

anh làm gì mà lôi lôi kéo kéo em hoài

vậy.

Mạc Du Hải không nói, nhìn thoáng


qua Tinh Giang, Tinh Giang hiểu ý gật

đầu, vòng ra sau mở cốp xe, bên trong

là một đóng thực phẩm chức năng

chăm sóc sức khỏe, còn có rất nhiêu

loại thuốc quý hiếm khác. Hạ Nhược

Vũ nhìn mà nghẹn họng trân trối.

Cô lắp bắp mở miệng: ‘Anh mua

nhiều đồ thế từ lúc nào vậy?”

Bọn họ không phải vẫn luôn ngồi

trong xe không có dừng lại sao, hẳn là

cái tên này đã sớm chuẩn bị tốt rồi.

Khoan đã, hình như có gì đó không

đúng: Em không nói với anh là em

muốn về nhà ăn cơm, sao anh biết mà

tới?”

Còn chuẩn bị nhiều đồ như vậy.

“Ba em gọi cho anh. Mạc Du Hải

thản nhiên nói.

Hạ Nhược Vũ không biết đáp lại

thế nào, cô cũng quên không báo cho

Mạc Du Hải chuyện này.

Cô lại liếc mắt nhìn, hai tay Tỉnh

Giang đầy quà đến nỗi không xách

thêm được, khóe miệng giật giật một

cái: “Anh tặng qua hay hối lộ thế”

Chắc muốn mua cả cửa hàng đi,

còn có nhiều hiệu cô chưa từng thấy

qua, cũng không biết đang giả vờ cái gì.

Ánh mắt anh u ám liếc nhìn cô một

cái, nói một câu: “Cả hai”

Hạ Nhược Vũ không nhịn được

nguýt một cái, cái gì mà gọi là cả hai,

muốn hối lộ ba cô cái gì?

Không đợi cô hỏi, người ta đã bước

vào một bước, cô chỉ đành vội vã đuổi

theo.

Đã lâu không vê nhà, cả người cô



đều như được buông lỏng: ‘Ba, mẹ,

con về rồi.”

Trong trí tưởng tượng của cô, mẹ

cô cho dù không nước mắt lưng tròng

cũng sẽ kích động chạy tới ôm, an ủi

cô vài câu, nhưng mà cô cứ nhắm mắt

chờ rồi chờ, lại chẳng thấy cái gì đến.

Vừa mở mắt, người ta cười đến

răng lợi đều lộ ra, vẻ mặt “hiền từ” ngồi

trò chuyện với ba cô trong phòng

khách, bộ dạng vui vẻ của Mạc Du Hải

giống như đứa con gái ruột như cô chỉ

là một cái lốp dự phòng thôi vậy.

Mạc Du Hải mới là con ruột của

bọn họ.

Trong lòng cô vừa tủi thân vừa

ghen ghét, nhưng khóe mặt Mạc Du

Hải liếc đến cô gái đang cô đơn đứng

ở cửa kia, thấy được nước mắt dâng

lên trong mắt cô thì khóe miệng không

khỏi nhếch lên.

Nhìn thấy khóe miệng anh cười, Hạ

Minh Viễn và Đường Hồng Xuân nhìn

nhau một chút, rồi mới hiểu ra.

“Nhược Vũ, về rồi sao không vào

con?” Đường Hồng Xuân thấy vậy thì

gọi.

Nghe mẹ gọi tên mình, Hạ Nhược

Vũ lập tức quên đi chuyện ghen ghét

vừa rồi, vui vẻ chạy tới: “Mẹ, con nhớ

mẹ lắm”

“Đứa nhỏ này, mới mấy ngày không

gặp mà nói chuyện ngốc nghếch gì

vậy?” Đường Hồng Xuân ngoài miệng

nói vậy nhưng khóe mắt vẫn có chút

ẩm ướt.

Cho dù không rõ vì sao chồng

không cho con gái về, nhưng khi bà

hiểu ông làm thế vì muốn tốt cho con

gái, nà cho dù có lo lắng cũng không

làm hỏng tính toán của ông.

Hạ Nhược Vũ cực kỳ tủi thân nhỏ

giọng nói: “Con không về mấy ngày,

mọi người liền quên sạch con rồi, nếu

lâu thêm chút nữa, không biết hai

người còn nhớ là mình có một đứa con

gái là con không.”

“Nhược Vũ, con nói gì vậy?” Giọng

của cô quá nhỏ, Đường Hồng Xuân

không nghe ra tiếng.

Nhưng Mạc Du Hải đứng cạnh lại

nghe không sót một chữ, đứng là tính

tình trẻ con.

Hạ Nhược Vũ đương nhiên không

bằng lòng thừa nhận chuyện mình

ngây thơ, giả vờ ngốc nghếch nói:

“Không có gì ạ, ba mẹ, hai người đều

ăn cơm rồi chứ.”

Cô còn chưa nói dứt câu, Đường

Hồng Xuân liền có chút trách cứ:

“Không phải con muốn cùng cậu Mạc

đây tới nhà ăn cơm sao, đồ ăn đều

nguội rồi, để mẹ đi hâm lại, rồi chúng ta

cùng ăn”

“Mẹ, đã trễ như vậy rồi mà hai

người còn chưa ăn sao?” Hạ Nhược Vũ

nghe xong liền lo lắng.



Hạ Minh Viễn lườm cô một chút:

“Con nên xem lại bản thân trước đi:

Một mình chạy mất dạng, điện

thoại thì không nghe, lúc đó nguy hiểm

ai còn có tâm trạng nữa, vẫn may là

Mạc Du Hải hoàn toàn quan tâm tới cô,

điện thoại cúp chưa đến nửa tiếng đã

tìm thấy người.

Nỗi lo lắng trong lòng ông cũng với

đi.

Nhớ tới trong bụng mình đã no

căng, nếu bây giờ ợ hơi còn có thể ngửi

được hương vị của lẩu, làm gì còn ăn

được, lại nghĩ đến bản thân sơ ý chủ

quan, đầu của Hạ Nhược Vũ càng cúi

thấp hơn.

Sớm biết cái giá phải trả cho một

nồi lẩu cao như vậy, cô sẽ không đi ăn.

Thấy cô đứng thẳng cúi đầu, bộ

dạng đáng thương chờ dạy dỗ, chỗ nào

đó trong lòng anh đã sớm mềm nhũn,

sao mà chịu được cô bị người khác

mắng mỏ, dù là ba mẹ cô cũng không

được.

Anh chính là kẻ bá đạo như vậy.

“Chú Hạ, đây là chút tâm ý của

cháu, không biết chú có thích không.”

Mạc Du Hải vừa nói, Tinh Giang

liền lập tức mang một hộp giấy được

đóng gói bình thường nhất ra. Bọc bên

ngoài không có chỗ nào đáng ngạc

nhiên, làm cho người ta không đoán

được bên trong có gì.

Hạ Minh Viễn ngơ ngác một chút,

từ chối nói: ‘”Cậu Mạc khách sáo quá,

chúng tôi còn phải cảm ơn cậu đã giúp

đỡ nhiều lần, sao mà nhận những thứ

quý giá này của cậu được chứ?”

Ông nhìn thoáng qua bàn chứa đầy

quà, lúc ấy nhìn Tinh Giang cứ một

chuyến lại một chuyến vận chuyển đồ,

phản ứng đầu tiên của ông là liệu có

phải anh đã mua hết quà trong cửa

hàng không.

Riêng điểm này, ba con Hạ Nhược

Vũ đều đồng lòng nhất trí.

Nhưng người ta đã đưa tới, từ chối

hình như cũng không nể mặt anh lắm.

“Không bằng chú Hạ mở ra xem

một chút, hãy quyết định.” Giọng điệu

của Mạc Du Hải bình tĩnh tùy ý, giống

như bên trong chỉ là một món đồ bình

thường thôi vậy.

Hạ Nhược Vũ vốn đang cúi đầu

nghe dạy bảo, cũng không nhịn được

rướn cổ lên nhìn, muốn xem rốt cuộc là

thứ gì mà Mạc Du Hải chắc chắn ba

mình sẽ lấy.

Hừ, đừng tưởng rằng anh mua thứ

đồ quý giá là có thể thu được lòng của

ba cô, ba cô cũng không phải người dễ

mua chuộc đâu.

Thấy anh nói vậy, Hạ Minh Viễn


cũng không muốn anh xấu mặt, đưa


tay tới cầm, vẻ mặt có chút do dự, suy


nghĩ vài giây đồng hồ, cuối cùng vẫn là


mở ra ở ngay trước mặt bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK