Lục Khánh Huyện cười: “Yên tâm, dựa vào sự hiểu biết của tôi với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ tới, bởi vì anh ấy rất quan tâm đến sự an toàn của Hạ Nhược Vũ.
Tường Vi vẫn không hiểu: “Cô bảo tôi giúp đối phó với Hạ Nhược Vũ, nhưng có liên quan gì tới Mạc Du Hải?”
Lục Khánh Huyền cười mỉa mai nói: “Đương nhiên có liên quan, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Hạ Nhược Vũ, nói cho cô ta biết Mạc Du Hải bị trúng mai phục của cô, nếu như cô ta không đến thì Mạc Du Hải sẽ chết” Tường Vi thực sự không hiểu rõ trong lòng Lục Khánh Huyền có bao nhiêu mưu kế, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cô có thể chuyên tâm đối phó Mạc Du Hải, tôi có thể cam đoan, nếu như Mạc Du Hải một mình tới thì cho dù chỗ cô có bao nhiêu người cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với anh ấy, anh ấy là người giỏi nhất, nhưng Hạ Nhược Vũ cũng tới thì tình hình sẽ khác, Hạ Nhược Vũ sẽ trở thành gánh nặng của anh ấy, càng có lợi với cô.” Lục Khánh Huyền giải thích, vẻ mặt hiện lên sự lạnh lùng.
Tường Vi ngẫm nghĩ, mắt sáng lên, cô ta hiểu rõ thân thủ của Mạc Du Hải thế nào, đối phó với anh cũng không nắm phần chắc, nhưng dựa theo kế hoạch của Lục Khánh Huyền thì quả thật có thể tăng tỉ lệ ám sát thành công Mạc Du Hải lên.
“Cảm ơn cô đã thiết kế một kế hoạch đặc sắc đến vậy, cô yên tâm, tôi đã đồng ý giúp cô đối phó Hạ Nhược Vũ thì nhất định sẽ giao cô ta cho cô, mặc cho cô xử trí, được không?” Tường Vi một lòng đối phó với Mạc Du Hải, không hoài nghi mục đích thực sự của Lục Khánh Huyền.
Lục Khánh Huyền cười vui vẻ nói: “Còn nửa tiếng, đủ để dẫn Hạ Nhược Vũ tới nơi này”
Cô ta cầm điện thoại lên bấm gọi Hạ Nhược Vũ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Hạ Nhược Vũ không biết sáng này xảy ra nhiều việc, vừa tới công ty đã nhận được số lạ, cô ấn nghe hỏi: “Xin hỏi ai đấy?
“Hạ Nhược Vũ, tôi là Lục Khánh Huyền” Nghe được giọng nói của Lục Khánh Huyền, sắc mặt Hạ Nhược Vũ lập tức trầm xuống, ấn tượng với Lục Khánh Huyền chưa bao giờ tốt, giọng điệu của trở nên lạnh nhạt: “Cô gọi cho tôi có việc gì, chúng ta chẳng có gì để nói cả”.
“Nhược Vũ, trước kia chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, tôi thừa nhận đối với cô cũng có thành kiến, nhưng bây giờ rất gấp, chúng ta có thể buông xuống hiểu lầm lúc trước không?”
Hạ Nhược Vũ sửng sốt một chút, bán tín bán nghi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Khánh Huyền nhẹ giọng nói: “Tôi bị một sát thủ tên Tường Vi bắt cóc, cô ta cho rằng tôi là cô, dùng tôi làm mồi dụ, dẫn Du Hải tới chỗ mai phục của bọn họ.”
Hạ Nhược Vũ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, có điều nhanh chóng tỉnh táo lại: “Cô không gọi cho Mạc Du Hải, sao lại gọi cho tôi, chẳng lẽ muốn tôi đi cứu cô à?”
“Có cửu tôi hay không không phải điều quan trọng, cô gọi cho Du Hải, nói cho anh ấy biết cô không sao, để anh ấy đừng tới” Giọng điệu của Lục Khánh Huyện rất kiên quyết, giống như muốn hi sinh chính mình vậy.
Hạ Nhược Vũ do dự một chút, tuy nói cô không thích Lục Khánh Huyền, nhưng đến thời khắc sống còn, cô không thể trơ mắt nhìn được.
Huống chi đây là việc liên quan đến an nguy của Mạc Du Hải. “Tôi bảo cảnh sát, cô đừng vội. Cô cũng không biết nên làm gì, chỉ nghĩ đến việc phải bảo cảnh sát thôi.
Lục Khánh Huyền thấp giọng nói: “Không được, báo cảnh sát, Du Hải sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ tăng tốc độ ra tay, cô chỉ có thể thông báo cho Du Hải, bảo anh ấy đừng tới.
Bởi vị sát thủ nhận nhầm Lục Khánh Huyền là mình nên cô ta mới bị bắt cóc, do đó trong lòng cô dấy lên cảm giác tội lỗi, cô ngẫm nghĩ, nói: “Tôi sẽ nói rõ với bọn bắt cóc, để bọn họ thả cố”
Lục Khánh Huyền lộ ra nụ cười lạnh lùng, Hạ Nhược Vũ quả nhiên rất ngây thơ, cô ta liền ra hiệu cho Tường Vi nghe.
“Cô Hạ Nhược Vũ, đây là lần đầu tiên chúng ta trò chuyện, cô có thể gọi tôi là Tường Vi.” Mặc dù Tường Vi không hiểu lầm mục đích của Lục Khánh Huyền, nhưng vẫn dựa theo ý của cô ta nói với Hạ Nhược Vũ.
“Cô ấy là Lục Khánh Huyền, tôi mới là Hạ Nhược Vũ, xin các người lập tức thả cô ấy ra” Hạ Nhược Vũ nghiêm túc nói.
Tường Vi không biết trả lời thể nào, nhìn về phía Lục Khánh Huyền, chỉ thấy cô ta làm ra hiệu chém, lập tức hiểu ý, nói: “Cô Hạ Nhược Vũ, muốn thả Lục Khánh Huyền cũng được, có điều phải dùng có trao đổi, dù sao tôi cũng nhận nhầm cô ta thành cô, đương nhiên cô có thể không đến, nhưng mà hậu quả chính là cô ta sẽ lập tức bị tôi xử.
Hạ Nhược Vũ sửng sốt một chút, cắn môi ngẫm nghĩ: “Các người đừng làm khó cô ấy, nếu muốn bắt cóc tôi thì tôi sẽ đi thay Lục Khánh Huyền, như vậy cũng được chứ?”
Tường Vi và Lục Khánh Huyền đều cười: “Vậy được rồi, cô Hạ Nhược Vũ, tôi rất thích tính cách lương thiện của cô, sau mười phút, tôi hi vọng cô có thể xuất hiện ở khu nhà kho ngoại ô, nếu như không tới kịp, tôi chỉ có thể giết chết cô Lục Khánh Huyền đây thôi.”
Hạ Nhược Vũ vội vàng nói: “Đừng, tôi đi ngay đây”
Hạ Nhược Vũ vội vàng cúp điện thoại, cũng không nói với ai, xuống lầu lái xe về khu ngoại thành.
Lục Khánh Huyền cười giễu cợt nói: “Cô gái ngây thơ, cô ta sẽ tới, kế hoạch của chúng ta sẽ thành công thôi.”
Tường Vi gật đầu, vẻ mặt tàn ác: “Lợi dụng người lương thiện như vậy có phải có hơi quá đáng rồi không?”
Lục Khánh Huyền nhìn Tường Vi, lạnh lùng nói: “Cô Tường Vi, đừng quên thân phận của mình, một sát thủ còn cần phải nói nguyên tắc à, điều cô phải làm là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn mới đúng”
Tường Vi nhún vai: “Cô nói đúng, đối phó với Mạc Du Hải nên dùng thủ đoạn đặc biệt.
Lục Khánh Huyền nói: “Nhanh đi chuẩn bị đi, Hạ Nhược Vũ cách nơi này rất gần, sẽ sớm tới thôi, khống chế cô ta rồi chiếm thể chủ động”
Tường Vi lập tức xoay người đi chuẩn bị, nhưng không nhìn thấy khẩu súng ngắn đã lên đạn giấu trong túi áo của Lục Khánh Huyền.
Cho dù là Tường Vi hay là Hạ Nhược Vũ, chẳng qua chỉ là đối tượng cho cô ta lợi dụng thôi, thông qua việc lần này, cô ta muốn thay đổi hình tượng của
mình trong lòng Mạc Du Hải, ít nhất cũng phải giải quyết Hạ Nhược Vũ, ngoại trừ chính cô ta, thì không ai biết cô là điên cuồng cỡ nào.
Tường Vi đi ra nhà kho, bên ngoài có mười sát thủ đang chờ lệnh, ánh mắt đảo qua những sát thủ này, lạnh giọng nói: “Mạc Du Hải khó đối phó thể nào, hẳn các người đều nghe đại ca nhắc tới, hôm nay nhất định phải giết chết anh ta ở đây, giữ vững tinh thần, hiểu chưa?”
Mười tên sát thủ trả lời ngay: “Vâng chị Tường Vi!” Tường Vi phất tay: “Đi chuẩn bị đi.” Mười tên sát thủ lập tức đi vào chỗ nấy, chuẩn bị riêng phần của mình.
Tường Vi thở dài một hơi: “Mạc Du Hải, vốn còn muốn đọ sức với anh thêm mấy lần, xem ra sau này không còn cơ hội rồi.
Tiếng động cơ từ xa vang đến, xe màu trắng sang trọng dừng lại bên ngoài nhà kho, Hạ Nhược Vũ bước xuống khỏi xe.