Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù đầu óc Hạ Nhược Vũ có hơi mơ mơ màng màng, nhưng vân còn ý thức, bên tai là tiếng tim đập “thình †hịch thình thịch” mạnh mẽ vang dội của người đàn ông.

Chóp mũi vương vấn mùi hương quen thuộc trên người anh khiến cho trong lòng cô bông nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.

Đến bệnh viện thực hiện một loạt các loại kiểm tra, tốn mất mấy giờ đồng hồ mới xong.

“Cơn sốt này chỉ cần tiêm thuốc là sẽ đỡ, cổ chân bị thương mấy chô, có hơi sưng, nhưng cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng” Kiều Duy Nam để cây bút trong tay xuống, nói.

Mạc Du Hải nhíu mày: “Bị thương và sưng?” “Đúng vậy, chắc là đã bị vật nặng nào đó đè lên” Kiều Duy Nam nhìn thoáng qua “Vật nặng” nào đó đang đứng chột dạ cách đó không xa. Anh †a tặc lưỡi mấy cái đầy cảm thán. Nhìn cô nhóc này rất gầy, còn số cân nặng kia… Chäc cũng không nhỏ đâu.

Hạ Nhược Vũ được tiêm thuốc xong thì cảm thấy trong người khá hơn một chút, nhìn thấy Thu Phương đã sắp cúi đầu tới mức gãy cả cổ thì mở miệng giải thích: “Là em bị rơi xuống động rồi thành trật chân.” Mạc Du Hải nhìn ánh mät cầu khẩn của cô, mấp máy môi không nói gì.

“Được rồi, cô nhóc, tôi đưa cô ra ngoài kiểm tra một chút, nhìn xem năng lực trí tuệ của cỏ có gặp vấn đề gì hay không” Kiều Duy Nam rời đi, thuận tay xách luôn cả một cái bóng đèn khác ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Hạ Nhược Vũ có phần hơi lúng, túng không dám nhìn anh. Chắc chẳng có ai giống như cô, ra ngoài đi dạo một vòng mà cũng có thể khiến cho bản thân mình bị lạc đường được.


“Mạc…

“Em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh sẽ quay lại thăm em Người đàn ông cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói xong thì đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Bởi vì anh rời đi mà trong mãt Hạ Nhược Vũ dần dân trở nên ảm đạm.

Anh chán ghét cô vì cô đã gây thêm rắc rối cho anh ư? Năm ở trên giường nhìn trần nhà, mãi lâu sau cô chợt nở một nụ cười đầy chế giêu.

Anh cư xử như này là có ý gì? Buổi chiêu cô đã thổ lộ lòng mình, mà ban đêm lại vân cứ đối xử với cô lạnh lùng như vậy sao? Cô thật sự cảm thấy vết thương trên chân còn không đau băng một cái tát bỏng rát trên mặt cô lúc này.

Mà nôi đau này, lại là do đích thân Mạc Du Hải tặng cho cô.

Môi khi cô cho là bản thân mình đã tiến lại gân anh thêm một chút, thì anh lại luôn có cách để tàn nhân đấy cô ra.

Trái tim của cô cũng không phải là săt là đá, nó cũng sẽ biết đau.

Trần Hạ Thu Phương và Kiều Duy Nam vần còn đang đứng cùng nhau ở cửa ra vào, đột nhiên trông thấy bóng dáng của Mạc Du Hải thì giật nảy mình.



Lại thấy anh không nói lời nào đã đi lướt qua hai người bọn họ thì cảm thấy rất chỉ là khó hiểu.

Chờ sau khi người đã đi xa rồi hai người họ mới lén lén lút lút nhỏ giọng bàn luận hệt như kẻ gian làm chuyện xấu: “Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao Bác sĩ Hải lại bỏ đi nhanh như thế chứ” Bọn họ mới đi ra ngoài còn chưa được năm phút mà.

“Tôi khuyên cô, chớ có xen vào việc của người khác.” Trong lòng Kiều Duy Nam cũng đoán được đại khái, nhưng cũng không tiện nói rõ cho cô ấy nghe.

“Thần thần bí bí làm cái gì không biết. Mau tránh ra, tôi muốn đi vào †rong xem Nhược Vũ thế nào.” Trân Hạ Thu Phương lườm anh ta một cái, lập tức bước lên muốn mở cửa phòng bệnh.

Kiều Duy Nam ngăn cản hành động của cô, bất đäc dĩ nói: “Những lúc như thế này, tốt nhất là để cho cô ấy ở một mình, an tính một chút” Trần Hạ Thu Phương trừng mät nhìn anh ta, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy lời anh ta nói rất có lý: “Được, vậy thì tôi đi vê trước, ngày mai lại đến thăm cậu ấy” Nhìn theo bóng lưng tức giận đùng đùng đang bỏ đi của người phụ nữ kia, Kiều Duy Nam còn cảm thấy có chút buồn cười, đút hai tay vào túi rồi đi về phía cánh cửa mở ra cầu thang thoát hiểm.

Người đàn ông vốn dĩ đã rời đi kia lại đang đứng đó, trong tay là điếu thuốc lá cháy dở, trong đôi mặt là vẻ u ám nặng nề.

“Du Hải, cậu cần gì phải làm như này. Rõ ràng là quan tâm đến cô ấy. Tại sao lại phải biểu hiện lạnh lùng như thế. Sẽ khiến người ta đau lòng đấy.

Nói không chừng bây nhờ Nhược Vũ đang trốn trong chăn khóc thầm cũng nên” Kiều Duy Nam đi đến bên cạnh anh, nói một câu thật lòng. Đột nhiên cảm nhận được toàn thân người nào đó đang âm thầm tỏa ra khí lạnh thì lặng lẽ bước sang bên cạnh một bước, †ạo ra một khoảng cách an toàn.

Cũng không phải anh ta làm cho Nhược Vũ bị thương, tại sao lại trừng mắt với một quần chúng ăn dưa như anh ta chứ.

Mạc Du Hải không nói lời nào, chỉ càng hút thuốc nhiều hơn. Từng làn khói xanh lượn lờ, che đậy những suy nghĩ sâu xa đang cuồn cuộn trong mät của anh.

Khi không nhận được tin tức của cô, cả người anh đều trở nên căng thẳng.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh thấy bản thân mình có cảm giác như vậy, nhưng anh lại chưa từng truy xét đến cùng xem ý nghĩa ẩn sau những cảm xúc đó là gì.

Mọi chuyện đang phát triển theo chiêu hướng mà anh có phần không khống chế được nữa, cho nên vào lúc đó, anh chỉ có thể lựa chọn đi ra khỏi phòng.

Kiều Duy Nam nhìn anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, không kiềm chế được, cũng nhíu mày theo anh: “Cậu vân đang điều tra sự việc kia à?” “Ừm” Mạc Du Hải dụi tắt đầu lọc thuốc đã cháy hết trong tay. Đôi mặt thâm thúy nhìn về phương xa.

“Sao cứ phải xoän xuýt như thế” Kiều Duy Nam thở dài một hơi nói với anh: “Nhược Vũ rất tốt, nếu như cô ấy biết được cậu..” “Cô ấy sẽ không biết:’ Mạc Du Hải lập tức cät ngang lời anh ta muốn nói lời, trong mặt là một màu u ám khó hiểu.

Kiều Duy Nam há to miệng mà không biết nên nói cái gì cho phải: “Được thôi, tôi mặc kệ cậu, chỉ cần cậu không hối hận là được rồi’ “Đã muộn thế này rồi, tôi cũng không ở đây nổi điên cùng với cậu nữa.

Tôi đi đây.’ Còn không bảng trở về ngủ một giấc thật ngon. Vốn dĩ anh ta còn tưởng là hôm nay có thể đi ra ngoài chơi một chuyến, kết quả là kế hoạch vân phải ngâm nước nóng để đấy rồi.

Mạc Du Hải bông nhiên mở miệng ngăn anh ta: “Chờ một chút.” “Làm gì? Còn có chuyện gì nữa hả?” Kiều Duy Nam nghỉ hoặc quay đầu lại nhìn anh.



“Cậu ở lại, nhìn cô ấy” Mạc Du Hải cau mày nói.

Kiều Duy Nam suýt chút nữa thì đã gào thét: “Tại sao lại bắt tôi đi? Cô ấy không phải là người phụ nữ của tôi, mà lại còn là cậu làm cho người †a đau lòng, bây giờ lại đang làm người tốt quan tâm cô ấy cái gì hả: Nhìn biểu cảm trên mặt bạn tốt, anh ta chợt không biết phải làm gì, chỉ có thể gật đầu: “Thôi được, thôi được.

Tôi đi trồng nom giúp cậu là được chứ gì, nhớ kỹ lần này tính là cậu nợ tôi đấy” Mạc Du Hải “Ừ” một tiếng, xem như tiếp nhận cái ân tình này của anh ta.

Một đêm trôi qua, không có phút nào là Hạ Nhược Vũ được ngủ yên ổn, cô liên tục hốt hoảng nhảy từ giấc mơ này sang một giấc mơ khác và vân luôn cố găng chạy liên tục, bởi vì cô đang chạy trốn. Mà những nhân vật và hoàn cảnh mờ mờ ảo ảo khỏng ngừng xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu kia, càng khiến cho cô thêm sợ hãi.

Lồng ngực hệt như bị một tảng đá lớn đè ép, cho dù cô cố găng thế nào thì cũng không thể tỉnh lại.

Toàn thân cứ liên tục hết nóng lại lạnh, hết lạnh lại nóng, giống như bị người ta ném vào trong chảo đầu rồi lại lôi ra vậy.

Có đôi lúc trong cơn mơ màng, cô chợt có ảo giác, dường như là Mạc Du Hải đã tới đây.

Nhưng… Sao có thể như thế được chứ? Anh chính là một người nhân tâm như vậy cơ mà.

Còn ở hiện thực, mọi người trong †rong phòng bệnh đều luống cuống tay chân, bác sĩ y tá ra ra vào vào, thân sắc khẩn trương, lo lăng.

“Nhiệt độ cơ thể bệnh nhân là bốn mươi mốt độ.” “Nhịp tim một trăm tám mươi.” “Huyết áp một trăm sáu mươi” “Trước tiên truyền nước muối cho bệnh nhân, hạ nhiệt độ băng phương pháp vật lý, chú ý nhịp tim và huyết áp của bệnh nhân” Kiều Duy Nam vừa kiểm tra tình trạng cơ thể của Hạ Nhược Vũ vừa nói với y tá.

Cũng may Du Hải đã chuẩn bị từ trước, bảo anh ta ở lại đây đêm nay. Ai có thể ngờ được Nhược Vũ này hơn nửa đêm lại bắt đâu phát sốt, cả người đã nóng đến mức thần trí mơ hồ rồi.

“Vâng, bác sĩ Nam.’ Các y tá ở bên cạnh hồ trợ lập tức ghi nhớ.

Cô y tá len lén liếc nhìn bóng dáng đang đứng tại cách đó không xa một cái rồi lại lập tức thu hồi ánh màt, Bác sĩ Hải không phải là bác sĩ phụ khoa à, sao cứ đợi ở chö này mãi thế? Đã muộn như vậy rồi vân chưa chịu đi vẽ? Cô ta lại liếc nhìn về phía người phụ nữ đang năm cau mày trên giường, không phải những lời đồn đại trong bệnh viện là thật đấy chứ.


Bác sĩ Hải và Bác sĩ Nam có câu chuyện tình tay ba với một người phụ nữ, vì muốn đề phòng Bác sĩ Nam ở cùng một chô với người phụ nữ này, cho nên Bác sĩ Hải mới đứng ở chö này giám sát? Vậy thì thật đúng là ly kỳ hấp dân nha. Đây hắn là một gút mặc tình cảm vừa đẹp đế lại vừa phức tạp. Dù sao thì cả ba nhân vật chính đều xuất chúng như thế cơ mà.


Trong lòng cô y tá không khỏi cảm thán, dáng dấp xinh đẹp thật là tốt.


“Còn sững sờ ở chõ này làm cái gì, không mau đi làm việc đi.” Người bên cạnh đẩy cô ta một cái.


Bấy giờ cô ta mới chợt phát hiện ra có rất nhiều người đều đang nhìn mình, vội vàng “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK