Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng nói mấy lời vô ích nữa, nhớ

mua cho tôi ít thức ăn về” Trần Hạ Thu

Phương đang trang trí nột thất cũng

không nhịn được nói.

Hạ Nhược Vũ cũng cười mà không

để trong lòng.

Một người đi siêu thị, đẩy xe, thời

gian cuối tuần, trong siêu thị kẻ đến

người đi, cô đi một mình đúng là có

chút không ổn.

Chỉ có thể nước chảy bèo trôi, đi

đến chỗ đồ cần mua thì lấy một ít,

cộng thêm thái độ lúc trước của Mạc

Du Hải, khiến cho cô phân tâm, không

chú ý mọi chuyện xung quanh.

Âm một tiếng.

Hạ Nhược Vũ đẩy xe đụng phải

một người khác, hại cô cũng lung lay

một chút, gót chân bị vấp, đau đớn

khiến cô co lại, vội vàng nói xin lỗi.

“Xin lỗi, anh không bị thương chứ?”

“Nhược Vũ…”

Đọc thêm được chồng như ý Giọng điệu quen thuộc, ngay cả hơi

thở cũng quen thuộc.

Cả người cô cứng đờ, không cần

ngẩng đầu cũng biết mình đụng phải

ai, có điều không ngờ đời lại máu chó

đến vậy, một ngày đụng phải hai người

cô không muốn nhìn thấy.

Thành phố Đà Nẵng cũng không


nhỏ, vì sao cô cứ xui xẻo đến vậy.

Hàn Công Danh thấy cô không nói

lời nào, lại lên tiếng: “Nhược Vũ…”

“Kêu cái gì, không biết còn tưởng

anh gọi hồn đấy.’ Hạ Nhược Vũ không

để ý tới anh ta, cô thực sự không chịu

được giọng điệu thân thiết của anh ta,

diễn cho ai xem vậy?

Bọn họ đã bao lâu không gặp nhau

rồi, một ngày, một tuần hay một tháng,

anh ta cũng không biết, chỉ biết lúc gặp

cô giống như đã qua một thế kỷ rồi vậy,

trái tim lại ngơ ngác, dường như được

đổ thêm máu.

Lập tức sống lại, vốn tưởng niệm

của anh ta đối với cô chưa từng giảm,

chỉ là vì cố ý coi thường nên không có

cảm giác, loại tưởng niệm kia khi nhìn

đến cô không giảm mà còn tăng.

“Nhược Vũ, em sống tốt chứ?”

“Không thấy anh mới tốt.’ Cô lạnh

lùng đáp, nhìn cặp mắt đào hoa đầy

dịu dàng kia của anh thì trong lòng chỉ

thấy hờ hững, trước kia sao cô lại não

tàn đi thích sự hào nhoáng bề ngoài

của anh ta.

Có lẽ khi đó còn trẻ, chưa biết nhìn

người đi.

Lại nghĩ tới tên đàn ông lạnh lùng

Mạc Du Hải, trái tim trùng xuống, trong

lòng tự giễu nói, bây giờ mắt nhìn của

cô cũng chẳng tốt là bao, chọn phải

một tên phiền toái.

Hay cô chính là người nhìn vẻ bề

ngoài?

Hàn Công Danh không tức giận,



giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ:

“Nhược Vũ, anh thay đổi rồi, không còn

là anh của trước đây nữa”

“Thật sao? Vậy Mạc Du Uyên tính

sao?”

“Anh không có quan hệ gì với cô ta

cả, là Lục Khánh Huyền sắp xếp ở bên

cạnh anh, em biết công việc của anh

không từ chối được, có điều anh đã nói

với cô ấy là trong lòng anh có người

khác rồi.”

Hàn Công Danh nói xong, nhìn sâu

vào Hạ Nhược Vũ, nói bóng nói gió mà

không thể sáng hơn được nữa.

Trong lòng anh ta có cô.

“Nhàm chán.’ Hạ Nhược Vũ không

muốn tiếp tục nói nhảm với anh ta, đẩy

xe muốn đi.

Cuối tuần siêu thị vốn tấp nập, lúc

bọn họ nói chuyện, trước sau đã vây

đầy người, nếu Hàn Công Danh không

lùi, bọn họ chỉ có thể kẹt ở giữa.

“Làm gì vậy, đứng đây nói chuyện,

muốn nói chuyện thì ra chỗ khác”

“Thế phía trước có đi hay không

vậy?”

“Chúng tôi còn có việc gấp. Cứ như

thế này thì anh sẽ trì hoãn chúng tôi

bao nhiêu việc.”

Hạ Nhược Vũ đen mặt, trầm giọng

nói: “Tránh ra”

“Nhược Vũ, nếu em đồng ý ra ngoài

uống một chút cà phê với anh, anh sẽ

buông tay.” Hàn Công Danh không

những không nhúc nhích mà còn cười

nhẹ với cô, dường như nói nếu cô

không đồng ý thì anh ta sẽ không đi.

Hàn Công Danh có thể nhịn chứ Hạ

Nhược Vũ không chịu được sự chỉ trích

của người khác, tức đến trợn trừng

mắt, thế nhưng Hàn Công Danh vẫn

lạnh nhạt, ánh mắt có ý cười nhìn mình,

một chút cũng không lùi lại.

Người ở phía sau thúc giục đến

mức cuối cùng Hạ Nhược Vũ không

còn cách nào, nghiến răng nói: “Còn

không đi:

“Vậy là em đồng ý rồi?” Hàn Công

Danh nghe được cô đồng ý, cặp mắt

đào hoa như lóe lên, trên mặt vui vẻ

thấy rõ.

Rõ ràng Hạ Nhược Vũ rất khó chịu,

hừ một tiếng, ngầm có ý: “Anh có thể

thất đức như vậy nhưng tôi thì không”

Ánh sáng trong mắt Hàn Công

Danh như bị một chậu nước dập tắt,

anh ta biết bản thân trước đây rất xấu,

Nhược Vũ sẽ khó tránh khỏi tức giận,

nhưng chỉ cần cô chịu nói chuyện với

anh ta là được.

“Thật xin lỗi”

Khi Hàn Công Danh nói lời xin lỗi,

Hạ Nhược Vũ đúng là có hơi ngạc

nhiên, có điều nhớ tới mấy chuyện anh

ta làm, tia kinh ngạc lại đè ép về.

“Nhanh lên”

Hàn Công Danh khẽ cười, lùi lại



phía sau, để cô đi trước, những người

phía sau cũng có thể từ từ di chuyển.

Cô theo đám đông ra khỏi siêu thị,

cùng anh ta vào một quán cà phê yên

tĩnh.

“Xin hỏi hai vị muốn uống gì.’ Nhân

viên phục vụ lập tức mang menu tới.

Hạ Nhược Vũ còn chưa kịp mở lời,

Hàn Công Danh đã nói trước: “Một cốc

mocha không đường, một cốc cà phê

đá.

“Vâng”’ Người phục vụ cầm lấy

menu, chuẩn bị rời đi.

Hạ Nhược Vũ lạnh lùng nói: “Tôi

không muốn mocha, cho tôi một ly cà

phê đen”

“Cái này … Người phục vụ có chút

ngượng ngùng nhìn Hàn Công Danh.

Hàn Công Danh cũng hơi giật

mình: “Anh nhớ trước kia em thích

Mocha”

“Anh cũng nói là lúc trước, tôi từng

nghĩ có một vài người sẽ không vượt

tường, có điều cuối cùng chứng minh,

đỉnh đầu tôi là một cái sừng dài.” Hạ

Nhược Vũ thản nhiên nói.

Người phục vụ rất xấu hổ, ánh mắt

của anh ta thay đổi khi nhìn về phía

Hàn Công Danh.

Trong mắt Hàn Vũ thoáng hiện lên

một tia bối rối, nhưng trên mặt lại

không biểu lộ ra ngoài, xua tay ra hiệu

cho người phục vụ lui ra: “Theo ý của

“Vâng.’ Người phục vụ không dám

nghe thêm, cầm menu rời đi.

Hàn Công Danh đợi người đi rồi bất

lực thở dài: “Nhược Vũ, chúng ta thật

sự cứ phải tiếp tục đấu khẩu như thế

này sao?”

“Một số việc có thể tha thứ, nhưng

có một số việc cả đời cũng không thể

tha thứ được.” Hạ Nhược Vũ không

chút che dấu sự thờ ơ trong mắt.

Hàn Công Danh mấp máy đôi môi

tái nhợt, giọng nói vừa buồn bã vừa hối

hận: “Anh biết có một số chuyện đã xảy

ra rồi sẽ không bao giờ quay lại được

như xưa, nhưng anh nguyện ý đợi, đợi

đến khi em thấy anh thay đổi, nhìn về

phía anh…

“Tôi không muốn nghe anh nói lời

này” Hạ Nhược Vũ sợ rằng nghe xong

sẽ buồn nôn, lạnh lùng nhìn anh ta:

“Anh có biết bây giờ Minh Thư ở nơi

nào không?”

Cô nhìn thấy ánh mắt Hàn Công

Danh hơi sững sờ, trong lòng đã biết

đáp án, cười lạnh nói: “Cô ấy đã biến

mất ở bệnh viện tâm thần, hiện tại còn

chưa rõ sống hay đã chết.”

“Sao lại thế” Nghe được tin này,

Hàn Công Danh cũng rất ngạc nhiên,


chuyện ở bệnh viện qua đi, anh ta cũng


không muốn nhìn thấy người phụ nữ


lòng dạ rắn độc đó nửa nên chưa từng


hỏi một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK