Nhược Vũ vẫn có chút bối rối.
Ba cô chỉ dùng mấy câu đơn giản liền bắt cô ở lại
nơi đây lưu đày?
Lúc ngầng đầu nhìn người đàn ông vẫn ra vẻ bình
tĩnh, một ngọn lửa vô danh từ từ dâng lên trong lòng
cô, nhất định là anh đã nói gì với ba cô rồi, nếu không
ba cô tuyệt đối sẽ không đưa ra quyết định bất cẩn
như vậy.
“Tôi không quan tâm ông ấy nói gì, tôi sẽ không ở
cùng với anh đâu.”
Hạ Nhược Vũ nói xong, tức giận đi ra cửa, bây giờ
cô chỉ muốn đi về hỏi cho rõ, rốt cuộc chuyện là sao
mà phải cần phòng bị bất an thế này.
“Anh không lừa em.”
Giọng nói trong trẻo lại thản nhiên vang lên sau
giọng cô.
Bước chân cô ngừng lại, nhưng vẫn đi về phía
trước, không lừa cô, cho nên muốn cô ở lại, ở hoàn
ảnh không rõ ràng này, trong lòng anh vẫn ghi nhớ
chuyện của bạn gái cũ, ở lại?
Cho dù thế nào, lòng tự ái của cô không cho
phép, sự kiêu ngạo của tôi không cho phép.
Cho dù không tình nguyện thừa nhận, cô vẫn rõ
ràng chỗ trống quan trọng trong lòng mình.
Cô không cách nào cứ lừa gạt mình không để ý
đến tình cảm của anh với Lục Khánh Huyền.
Trong lúc chờ thang máy, một bóng người đi tới từ
phía sau khiến cơ thể cô cứng đờ.
“Em đang giận cái gì?” Đây là điểm mà Mạc Du
Hải không hiểu nổi, tình cảm của anh đối với cô chẳng
vẽ biểu hiện không đủ rõ ràng, anh cho là cô phải sớm
hiểu rõ mới đúng.
Có vài người vào thời điểm sinh tử cũng có thể trò
uyện vui vẻ, vào lúc nguy nan cũng có thể ngăn cơn
óng dữ, trên thương trường cũng có thể chỉ huy
ang sơn, Mạc Du Hải chính là thuộc vào loại tài năng
xuất chúng như vậy.
Nhưng loại người ưu tú đến biến thái này, cũng có
khuyết điểm trí mạng đó chính là lấy bản thân làm
Nhưng anh đã quên, Hạ Nhược Vũ không phải cấp
ới của anh, cũng không phải nhân viên của anh, anh
lấy cách mà anh tự cho rằng tốt với cô.
“Có phải anh cảm thấy cứu tôi rồi thì tôi nên cảm
rơi nước mắt, cúi đầu xưng thần với anh, nghe
eo anh sắp xếp không?”
“Em biết anh không có ý này mà.” Nghe được sự
mỉa mai trong lời nói của cô, lông mày của anh nhăn lại.
Hạ Nhược Vũ cười mỉa mai: “Không phải ý này thì
gì, muốn tôi làm một cây dây leo sống phụ thuộc
ôi thấy anh chọn sai rồi, có điều tôi có thể đề cử
người.”
Lục Khánh Huyền, cô ấy tương đối thích hợp, ý anh Sao?”
Lúc nói lời này, cô nhìn chằm chằm vào biểu cảm của
anh, thấy trong mắt anh có tia không vui thì hai tay
vẫn đút trong túi quần.
Không phải đã sớm lường trước sao, vì sao trong
lòng vẫn khó chịu đến vậy, khó chịu đến nối cô không
thở nổi.
“Chuyện này không có liên quan gì đến cô ấy cả.”
Mạc Du Hải không thích bộ dạng châm chọc khiêu
khích hùng hổ dọa người của cô.
Hạ Nhược Vũ thu lại tất cả biểu cảm, nở nụ cười
xán lạn với anh.
“À, nói cũng đúng, cô ấy là bảo vật trong lòng anh,
đương nhiên tôi không có tư cách nói cô ấy rồi, bây
giờ thì tốt, cuối cùng cũng có thể bỏ đi cái danh mợ
chủ giả này, đúng không, anh chắc rất vui vẻ.”
Làm sao bây giờ, trong lòng khó chịu quá, muốn
né đi để có thể thở được, tránh càng xa càng tốt.
“Hạ Nhược Vũ.” Mạc Du Hải nâng cao tông giọng
rầm một chút, không cần nói cũng biết anh đang
hông vui.
Anh không thích cô nói chuyện như vậy.
Hạ Nhược Vũ không quan tâm nhún vai: “Được rồi,
ông cần gọi tên tôi, tôi nghe được, tôi không có
điếc.”
‘Vừa hay thang máy đến, cô làm bộ không thèm để
loát tay: “Tạm biệt, à không đúng, là không bao giờ
Đầu ngón tay cô sắp đụng đến cảnh cửa thì một
ánh tay khác liền kéo cô lại, cửa thang máy đóng lại,
mà sau lưng cô là vách tường lạnh buốt, cánh tay kiên
cố của anh nhưng cánh cửa nhà lao, nhốt chặt cô
trước mặt.
“Rốt cuộc anh phát điên cái gì đấy.”
Hơi thở của anh phả vào mắt, đôi mắt sâu không
thấy đáy như vây cô lại, khiến cô không có chỗ trốn,
rong lòng thấp thỏm, lục phủ ngũ tạng đều thấy đau
đớn, cứ như nhen lên một ngọn lửa.
Lý trí trong khoảnh khắc này bị chút lửa trong lòng
đốt cháy hoàn toàn, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, suýt
hút nữa thì đụng phải cằm của anh, cô không che
giấu cơn tức trong lòng mình, nhìn anh chằm chằm:
“Mạc Du Hải, anh cho rằng tôi là người phụ nữ kia anh
gọi tới là tới, bảo đi là đi à?”
“Hay là anh muốn trái ôm phải ấp? Tôi nói cho anh
biết, Mạc Du Hải, về phần tình cảm, tôi không tha thứ
được cho dù chỉ một chút giả dối, mặc kệ là trên
ờng hay trên tinh thần, cho dù có một chút manh
li, tôi cũng không cho phép.”
Cô chính là người bá đạo đến vậy.
Con ngươi đen như mực của Mạc Du Hải không hề
chớp, nhìn chằm chằm cô vì tức mà khuôn mặt đỏ lên,
ngừng một chút rồi nói: “Cho nên, em đang ghen?”
Cái tên đáng chết Mạc Du Hải này, dùng một câu
nói liền đánh trúng tim đen của cô.
“Nói nhăng nói cuội, sao tôi ghen được, tại sao tôi
phải ghen, anh cho rằng anh là Trương Quốc Vinh vạn
người mê à, cho nên tôi phải thích anh?”
Hạ Nhược Vũ không nhịn được cất cao giọng, mà
âm thanh càng lớn càng lộ ra vẻ chột dạ.
Nhưng kiểu quan tâm của Mạc Du Hải lại có chút
không giống bình thường, chỉ thấy anh nhíu mày
không vui, lạnh lùng hỏi: “Trương Quốc Vinh là ai?”
Nghe giọng thì có vẻ cô rất thích người đàn ông
này, vì sao anh lại không biết có người đàn ông nào
tên Trương Quốc Vinh xuất hiện bên người cô?
Hạ Nhược Vũ liếc mắt một cái, bỏ qua cái nhìn
lạnh lẽo của anh: “Anh quan tâm người ta là ai làm gì, ý
của tôi rất rõ ràng, tôi không chấp nhận được việc anh
có lòng riêng, hiểu không?”
Trương Quốc Vinh là thần tượng của cô, đáng tiếc
còn trẻ mà mất sớm, trên thế giới này không tìm được
ai hào hoa phong nhã giống như anh ấy nữa.
Đương nhiên thần tượng chỉ là thần tượng, chỉ có
thể chiêm ngưỡng chứ không thể có được.
Đáng tiếc anh không hiểu rõ, vẻ mặt liền tối đi,
giống như mưa gió sắp nổi lên: “Em nói anh có lòng
riêng, thế tên đàn ông trong miệng em là aï2”
Vì sao anh chưa từng nghe nói có một nhân vật
như vậy trong Đà Nẵng?
“Anh, được rồi, tôi không nói nhảm với anh nữa,
anh mau thả tôi ra.” Hạ Nhược Vũ không chịu được khi
hơi thở nóng rực của anh cứ phả vào mặt, gương mặt
cô cứ như bị lửa thiêu đốt vậy.
Cả người anh đều tỏa ra hương vị mát lạnh, khiến
cô không có cách nào suy nghĩ bình thường.
“Em không dám nói hay là chột dạ?’
Ánh mắt Mạc Du Hải như muốn nhìn thấu người,
khiến cô không chịu đựng nổi, rõ ràng anh và Lục
Khánh Huyền không trong sáng, bây giờ lại đổi qua
chất vấn cô.
Dùng sức đẩy anh, cô có chút tức giận quát lên:
Đúng, tôi thích anh ấy đấy, thế nào, không được.
sao?”
Có ai quy định không thể thích thần tượng không.