người phía đối diện.
Hạ Nhược Vũ loạng choạng hai
bước suýt chút nữa thì ngã sấp xuống,
một bàn tay thon dài duỗi tới, giữ lấy cơ
thể cô.
Đợi khi cô đứng vững lại, còn chưa
kịp nhìn rõ người ta đã vội vàng nói:
“Xin lỗi, cảm ơn…”
“Chị đây muốn cảm ơn hay là xin
lỗi vậy?”
Giọng nói trong trẻo của một
chàng trai vang lên kèm theo nụ cười.
Hạ Nhược Vũ sững sờ, theo bản
năng ngẩng đầu nhìn: ‘Là cậu?”
Chàng trai ngày đó đụng phải ở
hành lang bệnh viện, vừa hay hôm nay
lại gặp ở vị trí cũ, cô thậm chí nghi ngờ
chính mình có phải có thù với cái hành
lang này không.
“Là tôi, chị à, chúng ta có duyên
thật đấy” Đôi mắt hình lưỡi liềm phối
hợp trên gương mặt đẹp trai của
Phong Ngữ Hiên, cả người nhìn như
ánh mắt trời chói chang, tản ra sức
sống vô hạn và tinh thần phấn chấn.
Hạ Nhược Vũ cũng sửng sốt mất
vài giây đồng hồ, nhưng cũng nhanh
chóng khôi phục lại dáng vẻ bình
thường: “Vừa rồi chẳng may đụng vào
cậu, thật sự xin lỗi”
“Không sao, như vậy nói rõ chúng
†a có duyên phận.” Phong Ngữ Hiên
dùng hai con mắt vô hại nhìn cô, nếu
như là người khác nói câu này thì sẽ
chỉ cảm thấy người kia không đứng
đắn, nhưng ở trên mặt anh ta thì lại lộ
ra vẻ chân thành. Giống như trong lòng
anh ta thực sự nghĩ vậy.
Nhưng chỉ mình anh ta mới rõ, đây
chỉ là thủ đoạn tiếp cận cô, ngay cả
chuyện hai người đụng nhau cũng là
do anh ta xem thời cơ mới xuất hiện.
Một lần không nhớ thì hai lần, hai
lần không nhớ thì ba lần, anh ta có rất
nhiều thời gian chơi trò mèo vờn chuột
với cô.
Anh ta thích nhìn con mồi ngốc
nghếch của mình không biết nguy hiểm
đang vây quanh, chờ đến khi phải chết
mới dùng ánh mắt vừa hối hận vừa sợ
hãi. Đây là thứ mà anh ta thích nhất.
Mặc dù Hạ Nhược Vũ có hơi bị lay
động trước nụ cười sáng rỡ của anh ta,
nhưng bây giờ trong lòng cô rất rối bời,
căn bản không suy nghĩ nhiều: “Tôi còn
có việc, tôi đi trước.”
“Chị à, chị cứ nhãn tâm đi như vậy
sao?”
Muốn chạy đâu có dễ dàng đến
vậy, đôi mắt của Phong Ngữ Hiên khẽ
chớp, trong nháy mắt cô xoay người,
anh ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo của
cô, chưa đến hai giây, lại nhanh chóng
buông ra, kéo dãn khoảng cách của hai
người.
Nếu là người khác tự dưng kéo
quần áo của cô, cô đương nhiên sẽ tức
giận, nhưng nhìn thấy vẻ ngượng
ngùng trên mặt Phong Ngữ Hiên, cô
cũng không nói lại gì, chỉ mở miệng:
“Có chuyện gì?”
“Chị à, tôi có thể mời chị uống trà
sữa không?” Phong Ngữ Hiên ngượng
ngùng xoa gáy, con mắt nhìn đi lung
tung, không dám nhìn thẳng vào Hạ
Nhược Vũ.
Dáng vẻ đúng là đáng yêu và ngốc
nghếch.
Chỉ tiếc là hôm nay Hạ Nhược Vũ
không có tâm trạng, diễn xuất tinh tế
của anh ta không có ai thưởng thức.
“Ngại quá, hôm nay tôi không có
thời gian. Hạ Nhược Vũ vừa nói vừa
định đi, trong lòng cứ luôn nhớ tới
những lời vừa nghe được ở cửa ra vào.
Có lễ trong tim Mạc Du Hải vẫn
còn có Lục Khánh Huyền, nếu không
người luôn lạnh nhạt như anh sao có
thể dùng loại giọng điệu đó, quả nhiên
thích trái ôm phải ấp, không thể buông
bỏ người đương nhiệm, lại nhớ mãi
không quên người yêu cũ.
Cho dù có lãnh đạm cũng không
che giấu được sự thật anh là kẻ khốn
khiếp.
“Chị không vui sao?” Phong Ngữ
Hiên làm bộ dò hỏi. Hạ Nhược Vũ ngẩn
người, lắc đầu: “Không có, tạm biệt.”
Rồi cúi đầu bước qua anh ta.
Lần này Phong Ngữ Hiên không
giữ lại, nụ cười ấm áp vô hại dần biến
mất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào
bóng lưng của người phụ nữ đang cất
bước xa dần, bỗng cong khóe miệng,
thầm nói một câu: “Đúng là một vật
nhỏ thích đề phòng.”
Cô càng có tính cảnh giác rất cao,
càng kích thích tính khiêu chiến của
anh ta, anh ta có biện pháp để chế tạo
ra những lần gặp gỡ tình cờ.
Một người đàn ông to con đi tới
góc rẽ, cung kính lại khiêm tốn khom
người ghé vào tai anh ta nói: “Anh Hiên,
đám người Lục Hằng bị Mạc Du Hải
chặn lại rồi”
“Ồ” Phong Ngữ Hiên cũng không
kinh ngạc lắm.
Người đàn ông to con không nắm
chắc được ý của anh ta, dù sao nhóm
hàng này cũng có một phần tiền của
bọn họ, nếu như bị lấy đi thì khoảng
thời gian này bọn họ uổng công cố
gắng rồi.
“Nếu như Lục Hằng không nóng vội
mà chờ thêm một thời gian nữa thì sẽ
không xuất hiện sơ xuất, ông ta vẫn là
quá nóng lòng.”
“Là anh quá ngu, Lục Hằng tinh
ranh hơn anh cả trăm lần”
Phong Ngữ Hiên liếc một cái,
người đàn ông to con lập tức sợ hãi lui
về sau một bước: “Anh Hiên nói đúng
lắm, là tôi tự cho mình thông minh”
“Lục Hằng cố ý muốn kéo tôi
xuống nước để tôi giúp ông ta chơi đùa
với Mạc Du Hải.” Phong Ngữ Hiên
không có thật sự tức giận, thu lại ánh
mắt lạnh nhạt, đưa lưng về phía người
đàn ông, trong mắt lộ ra một tia tàn
nhẫn không phù hợp với vẻ ngoài tỏa
nắng của mình.
Người đàn ông to con vẫn không
hiểu: “Anh Hiên, sao anh lại muốn làm
thế, chúng ta bỏ tiền vào nhưng không
phải ông ta tổn thất nhiều hơn sao?”
“Cho nên anh mới chỉ có thể làm
chân chạy, người ta trèo lên vị trí tiếp
quản tuyến đường dây này chỉ mất có
mấy năm thôi.”
Tâm trạng Phong Ngữ Hiên có vẻ
không tệ, còn kiên nhãn giải thích cho
anh ta, nếu đối lại là ngày thường thì
anh ta đã sớm nằm trên mặt đất thành
vật trang trí rồi.
Người đàn ông cường tráng cái
hiểu cái không gật đầu, cũng không
dám hỏi lại.
“Người phụ nữ kia dường như có
động tĩnh gì đó.’ Phong Ngữ Hiên sửa
sang lại góc áo, hững hờ hỏi.
Người đàn ông to con không đám
qua loa, lập tức cung kính đáp: “Lâm
Minh Thư muốn chạy trốn, bị chúng tôi
phát hiện mấy lần, cuối cùng đã bị bắt
trở lại”
Phong Ngữ Hiên dường như có
chút không vui, giọng điệu lại vân bình
tĩnh nói: “Đánh một trận, tôi không
muốn lại nghe thấy lần thứ hai”
“Anh Hiên, tôi đã hiểu” Người đàn
ông to con gật đầu.
“Về trước đi, tiếp tục theo dõi Mạc
Du Hải”
Ngừng một chút, anh ta lại lộ ra nụ
cười vô hại, lời nói thì tàn nhẫn vô
cùng: “Nhớ kỹ không được cho người
trở về mật báo, anh biết, tôi không thích
làm việc với kẻ vô tích sự ăn không
ngồi rồi”
“Làm sạch sẽ một chút.”
“Vâng. Sắc mặt người đàn ông to
con càng trở nên nghiêm túc, phía sau
lưng không tự chủ toát ra mồ hôi lạnh.
Anh Phong chắc là ám chỉ người ám
sát Mạc Du Hải không thành công đi.
Anh ta có chút do dự không biết có
nên nói không.
Phong Ngữ Hiên liếc nhìn bộ dạng
ấp a ấp úng của anh ta thì vẻ mặt sầm
xuống: “Ngô Bưu, anh biết tôi không
thích dạng tay sai như nào mà?”
“Xin lỗi anh Hiên, tôi chỉ thấy hơi lo
lắng, người kia dù sao cũng là người
của Lục Hằng, nếu mà xử lý, Lục Hằng
tra được, phát hiện là chúng ta…”
Ngô Bưu còn chưa nói hết câu,
Phong Ngữ Hiên đã không nhịn được
mà ngắt lời: “Biết thì có sao, tôi chính là
muốn cho ông ta biết, mặc kệ ông ta
có tâm tư gì đều phải thu lại cho tôi,
muốn đùa giỡn với Phong Ngữ Hiên
này, cũng phải xem ông ta có bản lĩnh
đó hay không”
Anh ta đang muốn giết gà dọa khi,
để Lục Hằng hiểu được, anh ta cũng
không phải loại dễ đối phó như vậy.
Ngô Bưu nghe anh ta nói thì cũng
hiểu: “Anh Hiên, là tôi ngu dốt, anh
trừng phạt tôi đi.”
“Ngu mới tốt.’ Phong Ngữ Hiên để
lại một câu khiến người ta hoang
mang, rồi đi ra ngoài.
Người thông minh bên cạnh anh ta
đủ nhiều rồi, ngốc một chút mới dễ
khống chế, cho dù có lòng riêng thì anh
ta liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.