Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Hạ Nhược Vũ, Phong Ngữ Hiên đau lòng nói: “Chị à, tôi là một tín đồ ăn uống đó, chị nhìn tôi như vậy làm tôi đau lòng quá. Nếu không ăn món đó thì chị muốn ăn gì, để tôi mời chị” “Tôi không có ý đó. Hôm nay cậu đã cứu tôi, để tôi mời cậu mới phải” Mặc kệ ăn ngon hay là không thì bữa cơm này Hạ Nhược Vũ đều phải mời.

“Chỉ cần chị chịu đi ăn cùng tôi là được rồi” Vẻ mất mát trên mặt của Phong Ngữ Hiên lập tức biến mất, anh †a vui vẻ nói.

Nhìn nét mặt tươi cười của anh ta, Hạ Nhược Vũ không nói nên lời. Thật sự là một người tính tình đơn giản, vui hay buồn cũng thể hiện hết trên mặt, thẳng thắn đến mức khiến người khác vừa bực mình lại buồn cười.

Nếu cô biết tất cả đều là Phong Ngữ Hiên giả vờ diễn thì cô chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy.

Có một số ít người bẩm sinh đã là diễn viên, nhưng Phong Ngữ Hiên không phải diễn, mà đây là tính cách vốn có của anh ta. Phong Ngữ Hiên là một người đàn ông đa nhân cách, anh ta có thể tùy ý thể hiện vai diễn mà anh †a muốn.

Có đôi khi anh ta cũng không rõ cuối cùng ai mới là tính cách thật của mình, hay là cả hai đều là anh ta.


“Chị, đến rồi” Phong Ngữ Hiên dừng bước, quay đầu nói với cô. Phát hiện cô đi chậm lại, anh ta lùi lại để đi cùng cô.

Hạ Nhược Vũ nhíu mày nhìn hành động của anh ta. Tên nhóc này chắc đã chọc ghẹo không ít chị gái rồi, cử chỉ thành thạo như vậy mà.

“Chị à, sao chị lại nhìn tôi như vậy?” Phong Ngữ Hiên vô tội nói.

“Không có gì, không phải cậu muốn ăn nhà hàng lẩu này sao, đi vào thôi” Hạ Nhược Vũ đổi chủ đề nói.

Phong Ngữ Hiên gật đầu, đẩy cửa bước vào tiệm lẩu “Kỳ dị”. Hạ Nhược Vũ nghĩ bên trong sẽ rất vắng vẻ, nhưng không nghĩ đến ở trong kín hết bàn, cô còn đang phân vân không biết hai người bọn họ có bàn ngồi hay không.

“Bác ơi, cháu đến rồi” Phong Ngữ Hiên rất tự nhiên nói chuyện với người đàn ông ngồi sau quầy lễ tân.

“Đến rồi à, chỗ cũ vẫn giữ cho cháu đấy” Người đàn ông trung niên cũng không ngẩng đầu lên, tay gảy bàn tính kêu lộp cộp.



Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật thế mà vẫn có người còn dùng bàn tính cổ, làm Hạ Nhược Vũ tò mò nhìn qua, thì thấy tốc độ của bác này rất nhanh, chỉ vài giây tính toán đã có tổng giá rồi.

“Vâng, hôm nay cháu có dẫn bạn theo, nhờ mang thực đơn đến cho cháu ạ” Phong Ngữ Hiên đáp. Nghe giọng điệu có vẻ là khách quen ở đây.

Người đàn ông nghe anh ta nói có bạn, vội báo nhân viên tiếp đón người khách đang xếp hàng đợi tính tiền. Ông ta từ quầy lễ tân đi ra nhìn Hạ Nhược Vũ một chút, gật đầu nói: “Nhóc con, mắt cũng không tệ lắm. Bạn gái của cháu đây sao, nhớ đối xử tốt với người †a đó.” “Biết rồi, bác” Phong Ngữ Hiên không những không giải thích mà còn hùa theo đáp lại.

Sắc mặt Hạ Nhược Vũ tối sầm: “Bác à, bác đoán sai rồi, cháu không phải bạn gái cậu ta, ngay cả bạn bè còn chưa tới” “Ô, Tiểu Hiên, vậy thì cháu phải cố gắng lên đó” Người đàn ông vỗ vỗ vai của anh ta.

Phong Ngữ Hiên nghiêm túc gật đầu: “Vâng, cháu sẽ cố gắng” Hạ Nhược Vũ bỗng nhiên muốn rời khỏi đây ngay.

“Chị à, sao không đi vào?” Ha Không còn cách nào khác, đã tới rồi nếu như đi về thì cũng không tốt lắm, Hạ Nhược Vũ đành phải đi theo.

Người đàn ông xếp chỗ cho Phong Ngữ Hiên ở vị trí xem như khá tốt, gần cửa sổ, có bốn chỗ ngồi, có thể nhìn ra quang cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ. Có ai ngờ một tiệm lẩu luôn đóng kín cửa vậy mà lại làm ăn phát đạt, bao nhiêu khách xếp hàng để đợi được ăn.

Nhìn phong cách trang trí giản dị, có vẻ đã khá lâu đời.

Phong Ngữ Hiên giống như biết được suy nghĩ của cô, chủ động lên tiếng: “Chị à, bác đã mở cửa hàng này được hơn bốn mươi năm rồi, làm ăn thuận lợi lắm ngày nào cũng đông khách như vậy cả” “Nếu làm ăn rất tốt thì sao không đổi một địa điểm khác tốt hơn?” Hạ Nhược Vũ không hiểu hỏi.

Phong Ngữ Hiên suy nghĩ một chút đáp: “Có thể do nguyên nhân nào đó, trước giờ bác vẫn chưa bao giờ nhắc tới chuyện này.” Hạ Nhược Vũ gật gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Nhân viên phục vụ đã mang thực đơn đến, Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua, cũng không thấy có thì đặc biệt, đều là những món lẩu bình thường.

Cô cầm bút chọn vào món mình thích ăn rồi đưa thực đơn qua. Phong Ngữ Hiên cũng không khách sáo, cầm bút liên tục viết, đến mức Hạ Nhược Vũ còn nghi ngờ không biết anh ta có đang gọi toàn bộ thực đơn hay không, Phong Ngữ Hiên mới dừng lại. Tất nhiên số lượng anh ta gọi cô có thể trả nổi, nhưng cô cũng không thích lãng phí đồ ăn.

“Cậu xác định sẽ ăn hết được chứ?” “Chị đừng xem thường tôi nhé, nhìn tôi vậy thôi nhưng ăn rất khỏe” Phong Ngữ Hiên đưa thực đơn lại cho nhân viên.

Hạ NHược Vũ nhìn thoáng qua thân hình của anh ta, gật gật đầu xem như đồng ý.



“Chị à, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi đó ” “Câu hỏi gì?” Phong Ngữ Hiên vẻ mặt rất đau lòng nhìn cô: “Tôi nói tôi sẽ bảo vệ chị, thế mà chị lại không tin tôi” Một người đàn ông cao một mét chín lại nũng nịu với mình thì là cảm giác như thế nào? Với người khác thì không biết, nhưng đối với cô, cảm giác này không dễ chịu chút nào.

Hạ Nhược Vũ lên tiếng chỉnh: “Cậu đừng gọi tôi là chị” Nghe rất kỳ lạ.

“Nếu vậy thì em, à không, cô gái xinh đẹp, cô có thể cho tôi biết tên của cô không?” Phong Ngữ Hiên nói với vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang hỏi một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Phụ nữ có thể rất thích cảm giác được đối xử trân trọng như vậy, nếu là mười năm trước có lẽ cô cũng sẽ bị hấp dẫn bởi chàng trai trẻ tuổi này. Thế nhưng khi gặp Mạc Du Hải rồi thì đã miễn dịch với những dạng đàn ông như thế này rồi.

Bởi vì cô sẽ vô thức so sánh những người đàn ông xung quanh với anh rồi sau đó phát hiện ra, những người đàn ông ưu tú này đều không thể so sánh với anh. Cho dù là ngoại hình, năng lực hay khí chất, Mạc Du Hải luôn luôn toàn thắng.

“Gọi tôi Hạ Nhược Vũ là được” “Được, Tiểu Vũ” Phong Ngữ Hiên trông rất vui vẻ, đôi mắt cười lên cong cong thành hai nửa vầng trăng.

“Xin tự giới thiệu, tôi là Phong Ngữ Hiên, năm nay ba mươi, là một giáo viên thể dục” “Ba mươi…” Ba mươi tuổi mà còn gọi cô là chị? Chẳng lẽ cô già đến vậy sao! “Sao vậy?” Phong Ngữ Hiên thấy sắc mặt cô xấu đi thì quan tâm hỏi.

Hạ Nhược Vũ tức giận đáp: “Anh trai à, anh lớn hơn tôi nhiều như vậy mà còn không biết xấu hổ gọi tôi là chị” Thảo nào cơ thể và động tác tốt như vậy, thì ra là giáo viên thể dục.

“Ha ha, tôi xin lỗi, tôi cứ tưởng con gái bây giờ ai cũng thích được gọi là chị” Phong Ngữ Hiên sờ sờ gáy xấu hổ nói.


Vẻ ngoài bến lến, nhút nhát càng giống một chàng trai mới lớn bước vào xã hội.


Anh ta thực sự có khuôn mặt lừa người mà. Hạ Nhược Vũ thực sự muốn hỏi anh ta đã chăm sóc da mặt như thế nào mà tốt đến vậy, nhưng nghĩ lại thì thôi.


“Tại sao anh lại xuất hiện ở đó?” “Trường học của tôi ngay gần đó, vừa lúc tôi tan làm chuẩn bị đi ăn” Phong Ngữ Hiên giải thích: “Bởi vì tôi cũng đặt chỗ trước với bác rồi” Hạ Nhược Vũ gật đầu, khó trách nhiều người xếp hàng như vậy mà bọn họ lại có bàn.


“Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK