Sáng nay nhận được thông báo cảnh giới toàn thành phố, tin tức khắp nơi đều là tin xã hội đen đánh nhau ở bến cảng, trong đó có một tên tội phạm bị người của đối phương đánh gục, khiến lòng người hoang mang.
Trường học cũng được nghỉ phép, người ra ngoài rõ ràng đã ít đi nhiều. Hạ Nhược Vũ ngồi trong văn phòng xem bảo, nhìn tiêu đề bài báo, có chút mơ hồ.
Trực giác nói cho cô biết, chuyện này nhất định có liên quan đến Mạc Du Hải, trong lòng cô hơi gấp gáp, nhưng quan hệ giữa hai người lại khiến cô không tiện gọi hỏi thăm.
Dù sao hôm qua ở trong xe, cô cũng làm mình làm mẩy với Mạc Du Hải, “Giám đốc, có một văn kiện cần kí tên phải đưa đến Thịnh Hoa” An Nguyên cầm một tập văn kiện đi vào.
Vừa nghe phải đưa tới Thịnh Hoa, Hạ Nhược Vũ lập tức ngồi thẳng lại, bình tĩnh nói: “Ừ, cô để xuống đó đi.” An Nguyên nghi ngờ nhìn cô, văn kiện này phải đưa đi, để ở đây thì sao cô ấy đưa đi được? Nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Nhược Vũ, cô ấy sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, gật đầu liên tục, nói: “Giám đốc, vậy tôi ra ngoài trước đây.”
Hạ Nhược Vũ ừ một tiếng, sau khi An Nguyên đi ra ngoài, đóng cửa lại, mới cúi đầu mở văn kiện trước mặt ra. Chỉ là một văn kiện thông thường. Nghĩ tới. còn thiếu Cảnh Minh hơn một triệu năm trăm nghìn USD, cô lại bắt đầu đau đầu.
Hối hận không để An Nguyên đưa văn kiện qua đó. Hết cách rồi, bây giờ mà gọi cô ấy vào lại có chút dấu đầu hở đuôi.
Trước tiên cô đi tìm thám tử, thử xem có đầu mối khác không, hôm qua cô về nhà cũng không làm gì, xem hết toàn bộ báo cáo chi tiêu một lần, trước mắt sổ sách kế toán không có vấn đề gì.
Nhưng mà ghi chép về Cảnh Minh có vài chỗ không khớp, cũng lạ là cô lại không hề kiểm tra. Hạ Nhược Vũ chuẩn bị đưa văn kiện qua bên kia. Đến cao ốc Thịnh Hoa, nhìn toà cao ốc cao sắp không thấy đỉnh, lần nữa cảm thán có tiền thật tốt, một công ty có sáu mươi sáu tầng thì không nói, diện tích nền móng còn lớn hơn, khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị là vị trí đó ở ngay trung tâm thành phố, đúng là phí phạm.
Vào cao ốc, nhân viên lễ tân nghe được cô là người của công ty Nhật Hạ đến đưa văn kiện, không hỏi nhiều trực tiếp đưa cô tới cửa thang máy, để cô lên tầng ba mươi sáu.
Mất hai phút đi thang máy, Hạ Nhược Vũ chưa từng nghĩ sẽ đụng phải Mạc Du Hải ở Thịnh Hoa, bởi vì trong tiềm thức của cô, lúc này hàn Mạc Du Hải đang trực ở khoa phụ sản mới đúng.
Nhưng mà, thang máy vừa mở ra, cô có chút lúng túng.
Người đàn ông cô cho rằng nhất định không có ở đây, giờ phút này lại đang đứng cách đó không xa, bên cạnh anh là một đám quản lý cấp cao, hình như đang nói gì đó.
Thang máy đột nhiên mở ra, mọi người theo bản năng nhìn qua,
“Xin hỏi cô tìm ai?” Một người phụ nữ đi tới cau mày hỏi. Không phải đã thông báo với lễ tên, hôm nay tổng giám đốc tới thị sát sao? Sao lại không biết chọn thời gian mà tới thế?
Hạ Nhược Vũ nghe thấy giọng cô ta có chút không kiên nhẫn, hơi nhíu mày, nhưng cũng có thể hiểu được vì sao cô ta căng thẳng, dù sao cũng không phải ngày nào cấp trên cũng tới. Cô dùng giọng lạnh nhạt đáp lại: “Tôi là người của công ty Nhật Hạ, tới đưa văn kiện”
“Được rồi, giao cho tôi đi, cô đi đi” Người phụ nữ đó vừa nghe thấy chỉ là tên một công ty nhỏ, càng không thèm để ý.
Hạ Nhược Vũ không nói gì, giao văn kiện trong tay cho người phụ nữ đó. Bên kia, Mạc Du Hải không hề chú ý tới bên này. Cô không khỏi cười tự giễu, anh là mặt trời được mọi người vây quanh, sao có thể chú ý tới nhân vật nhỏ như cô được chứ?
Chỉ là nhìn thấy người phụ nữ kia tuỳ tiện nhận lấy văn kiện của cô, lại tuỳ tiện ném lên bàn chuẩn bị đi, cô không nhịn được.
“Cô muốn chúng tôi đưa văn kiện tới, tuỳ tiện ném lên bàn làm việc như vậy mà được sao?”
Người phụ nữ kia không ngờ cô còn có ý kiến, khinh thường liếc qua tập văn kiện bị ném tản ra: “Tôi nói, tôi nhận, còn làm gì là chuyện của Hoa Thịnh chúng tôi, không liên quan tới cô.”
Hạ Nhược Vũ tức giận mà cười: “Cô cho rằng tổng giám đốc nhà các người là tiền, ai cũng thích sao? Tôi đang hỏi thái độ làm việc của cô đây.”
“Xin lỗi nha, tổng giám đốc của chúng tôi còn giá trị hơn cả tiền, là kim cương đó, biết không? Cũng không hỏi thăm xem giá thị trường của thân phận tổng giám đốc của chúng tôi như thế nào? Người phụ nữ kia càng khinh thường hon.
Lần đầu tiên Hạ Nhược Vũ nghe được lí luận không biết xấu hổ như thế: “Cô nghĩ anh ta là củ cải ngoài chợ sao? Cái gì mà giá thị trường? Trong mắt tôi, anh ta chẳng là gì cả” Người phụ nữ nghe xong tức giận hơn, chỉ là liếc mắt nhìn đến vị trí sau lưng cô, lập tức sợ hãi không dám lên tiếng, dùng giọng hèn nhát lẩm bẩm: “Tổng, tổng giám đốc Hải…” “Cô đừng có mà mang anh ta ra doạ tôi, tôi nói cho cô biết, anh ta trong mắt tôi.” Hạ Nhược Vũ còn nghĩ là cô ta cố ý mang Mạc Du Hải ra do mình nên nói năng không kiêng kị gì.
Giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ đỉnh đầu khiến cô run sợ: “Ở trong mắt em là thế nào? Sao không nói nữa”
Hạ Nhược Vũ cứng lại, xoay người, nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, sau lưng còn có mấy quản lý cao cấp vẻ mặt nghiêm túc đi theo như là bảo vệ anh ra trận.
Da đầu hơi tê dại, cô còn chưa mở miệng, người phụ nữ kia sợ cô tố cáo, cướp lời nói: “Tổng giám đốc Hải, là người phụ nữ này tranh cãi vô lí, còn nói anh giống như cải trắng ngoài chợ..”
Lúc nói ra chữ cuối cùng, chạm mặt với đôi mắt lạnh lùng của Mạc Du Hải, cổ họng cô ta giống như bị đâm, không nói hết lời được nữa.
Hạ Nhược Vũ cũng muốn che mặt, người phụ nữ này đúng là muốn chết, cho dù cô thật sự nói như vậy, cô ta cũng không cần nói lại những lời này với cấp trên của mình ngay trước mặt nhiều người như vậy chứ? Đúng là ngu dốt mà.
Dù trong đầu xoay chuyển mấy chục vòng, trên mặt cô vẫn ra vẻ tỉnh bơ: “Tổng giám đốc Hải, là cô ta tuỳ tiện ném văn kiện của tôi lên bàn trước, dù gì cũng là bạn làm ăn, tôi cảm thấy cô ta quá không tôn trọng, nên lên tiếng nói mấy câu”.
Tổng giám đốc Hải? A, từ khi nào cô lại trở nên khách khí như vậy? Hoá ra không phải lúc nào mở miệng cũng sẽ gọi thẳng tên. Mạc Du Hải không lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm kia vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt đang từ từ đó lên của cô gái.
Quản lý cấp cao sau lưng đều có chút khó hiểu, ban nãy tổng giám đốc còn đang nói gì đó, nói được một nửa lại đột nhiên dừng lại, đương nhiên bọn họ không dám thúc giục, yên lặng chờ đợi, nhưng mà đợi mấy phút, tổng giám đốc trực tiếp nhấc chân đi về phía thang máy.
Bọn họ còn tưởng rằng nhân viên kia làm chuyện gì, cũng đi theo, kết quả nghe thấy một đoạn đối thoại như vậy về tổng giám đốc.
Mỗi người có một vẻ mặt riêng, hai người phụ nữ này đúng là vô cùng gan dạ, gì cũng dám nói.