Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khánh Huyền đã rất ngạc

nhiên và ghen tị khi nhìn thấy bộ váy

của Hạ Nhược Vũ hôm nay, lớp trang

điểm tỉ mỉ của cô ta đã bị lu mờ trước

Hạ Nhược Vũ.

Nhưng cô ta còn không ngờ Hạ

Nhược Vũ lại đeo một chiếc vòng cổ

kim cương lộng lẫy, nhìn qua đã thấy

mê rồi, nghe xong lời Du Hải nói, trái

†im cô ta như bị bóp chặt.

Du Hải thực sự đã đưa chiếc vòng

cổ này cho Hạ Nhược Vũ. Điều này có

nghĩa là trong lòng anh đã có Hạ

Nhược Vũ khốn kiếp này rồi!

“Anh cho ai là quyên của anh” Mạc

Du Hải không thích giọng điệu hung

hăng của cô ta đối với Hạ Nhược Vũ,

nhíu mày lại, nói: “Duy Uyên, chú ý đến

lời nói của em đi”

Khi Hạ Nhược Vũ nghe nói rằng

chiếc vòng cổ này là do Mạc Du Hải

tặng cho vợ tương lai của anh, trên mặt

cô có chút ửng đỏ. Cô bây giờ không

phải là vợ hợp pháp của Mạc Du Hải

sao? Chiếc vòng cổ này đưa cho cô

cũng xứng đáng.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục

Khánh Huyền, cô cảm thấy sảng khoái.

“Anh, anh thực sự hung dữ với em

vì một người phụ nữ sao? Không phải

em là em gái của anh sao? Và chị dâu


duy nhất trong lòng em là chị Khánh

Huyền, em sẽ không bao giờ thừa nhận

một người phụ nữ nào khác”

Mạc Du Uyên chỉ vào mặt Hạ

Nhược Vũ chửi bới: “Hạ Nhược Vũ, cô

đúng là vô liêm sỉ, còn có mặt mũi đeo

sợi dây chuyền này, cô thực sự không

biết xấu hổ”

Hạ Nhược Vũ chỉ cười nhạt nhìn

người phụ nữ đang nổi nóng này, từ

những gì xảy ra ở cửa, cô biết rằng mẹ

của Mạc Du Hải là người coi trọng lễ

nghỉ phép tắc, tuyệt đối sẽ không cho

con cháu mình nói xấu nhau như vậy.

Quả nhiên, Châu Bích Loan trầm

giọng, quát: “Du Uyên, ai dạy con nói

chuyện như vậy hả? Mau xin lỗi cô

Nhược Vũ ngay.”

Khi nói điều này, bà ấy liếc nhìn Lục

Khánh Huyền, bà ấy biết con gái mình

là người như thế nào nhất, bình thường

cô ấy kiêu căng không để ý chút gì,

nhưng phép tắc căn bản vẫn phải có.

Chỉ là gần đây tính tình cô ấy nóng

nảy, ngay cả việc học hành bình thường

cũng quên mất, trong đó thân nhất là

Lục Khánh Huyền, nên bà ấy không thể

không nghỉ ngờ.

Lục Khánh Huyền cảm nhận được

ánh mắt dò xét của Châu Bích Loan,

trong lòng cô ta lập tức căng thẳng,

nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì.

“Mẹ, nhưng mà, mẹ nhìn anh trai

xem, anh ấy…” Trong mắt Mạc Du Uyên

cũng có chút sợ hãi, không cam lòng

trừng mắt nhìn Hạ Nhược Vũ.

Đều do người phụ nữ chết tiệt này

hại cô ấy, trước đây anh trai cô ấy đối



với cô ấy rất tốt, không phải là cái gì

cũng nghe, nhưng chỉ cần cô ấy mở

miệng thì không có gì là không lấy

được, bây giờ mỗi lần đụng tới Hạ

Nhược Vũ thì đều không có tốt đẹp gì.

Lần trước ở cục cảnh sát, bây giờ

cũng vậy, trong lòng cô ấy rất hận Hạ

Nhược Vũ.

“Xin lỗi đi” Giọng điệu của Châu

Bích Loan trầm lại một chút, trên mặt

cũng mang theo vẻ nghiêm khắc.

Bảo cô ấy xin lỗi Hạ Nhược Vũ là

không thể: “Con không xin lỗi cô ta

đâu, con ghét anh trai!”

Mạc Du Uyên tức giận dậm chân

vài cái rồi chạy lên lầu.

Vào lúc này, bình thường sẽ có ai

đó nói vài câu để cho dịu đi, nhưng

theo suy nghĩ của Hạ Nhược Vũ, Mạc

Du Uyên này thực sự cần giáo dục, nếu

cô chen mồm vào nói chuyện, có khi

Mạc Du Uyên không cảm kích cô mà

càng chán ghét cô hơn.

Hơn nữa, đây là chuyện của gia

đình người ta, không phải người ngoài

như cô có thể chen vào.

“Đã làm cho cô Nhược Vũ chê cười

rồi” Châu Bích Loan càng tò mò về Hạ

Nhược Vũ, cô thật sự rất khác người

phụ nữ kia.

Khó trách Du Hải lại quan tâm cô

như vậy, nhưng cô về nhà thì trong nhà

không yên, trong lòng bà ấy cũng có

chút không vui, nhưng bà ấy cũng

không biểu hiện ra mặt.

Hạ Nhược Vũ có thể cảm nhận

được sự thay đổi trong giọng điệu của

Châu Bích Loan: “Đâu có, là do cháu

làm phiền”

Châu Bích Loan chỉ cười và không

nói.

“Bác gái, để cháu đi xem Du Uyên”

Lục Khánh Huyền có chút lo lắng liếc

nhìn về hướng Mạc Du Uyên đang rời

đi.

Châu Bích Loan gật đầu và nói:

“Vậy phiền cháu rồi, Khánh Huyền”

“Bác gái không cần khách khí, Du

Uyên cũng là một người bạn tốt của

cháu, nên cháu đi lên trước đây.” Khi

ánh mắt Lục Khánh Huyền rơi vào Mạc

Du Hải, dừng tại đó vài giây trước khi

lên lầu tìm Mạc Du Uyên.

Buổi sum họp gia đình đang hòa

thuận, đột nhiên bị Hạ Nhược Vũ phá

vỡ, bản thân cô ta cũng cảm thấy có

chút khó chịu, đúng như cô ta dự đoán,

khi Hạ Nhược Vũ đến, thì Mạc Du Uyên

giận dữ.

Tất cả đều do Mạc Du Hải gây ra.

Mạc Du Hải tỏ ra không có chuyện

gì, nhẹ giọng hỏi: “Ông nội vẫn chưa trở

về sao?”

“Ừm, ông ấy đi gặp mấy người bạn,

vài ngày nữa mới trở về” Đối với đứa

con trai duy nhất của mình, lông mày

của Châu Bích Loan cũng cau lại.

Du Hải là niềm tự hào của bà ấy và



là trụ cột của nhà họ Mạc, anh đã làm

rất tốt.

Mạc Du Hải nhíu mày nói: “Ông nội

một mình đến đó sao?”

“Ừ, con cũng biết tính cách của ông

ấy rồi đấy, không thích để cho người

khác đi theo” Châu Bích Loan thở dài,

thấy có vẻ không thích hợp, cười nhẹ,

nói: “Không nói đến chuyện này nữa,

chúng ta vào phòng ăn đi, đồ ăn đã

chuẩn bị xong hết rồi”

“Bác gái không cần phải vội, chúng

†a ăn muộn một tí cũng được” Hạ

Nhược Vũ ám chỉ là đợi Mạc Du Uyên

xuống.

Người khác không tốt, mình cũng

không thể không tốt, làm cho mình tốt

hơn để người khác không trách móc

được mình, là nguyên tắc sống của cô.

Châu Bích Loan lắc đầu nói:

“Không cần đâu, đây không phải là lần

đầu tiên Khánh Huyền đến nhà, cũng

kệ Du Uyên giận dỗi đi, chúng ta ăn

trước.”

Ánh mắt Hạ Nhược Vũ hơi lóe lên,

cô cười: “Vậy thì tùy chủ nhà”

Nghe giọng điệu của Châu Bích

Loan, cô mới là người ngoài.

“Mẹ, Nhược Vũ không phải người

ngoài.” Mạc Du Hải lạnh nhạt nói một

câu rồi kéo Hạ Nhược Vũ vào trong.

Hạ Nhược Vũ có chút đột ngột, cô

cảm thấy Mạc Du Hải và mẹ mình có

chút vấn đề. Hai người có vẻ hòa hợp,

nhưng họ nói chuyện rất khách khí.

Không giống mẹ con bình thường

đối xử với nhau, nghe giọng điệu của

Mạc Du Hải, cô càng chắc chắn hơn về

suy đoán của mình.

Sắc mặt Châu Bích Loan hơi thay

đổi, nhưng bà ấy đã bình tĩnh lại, trở lại

biểu cảm ban đầu, nhấc chân bước đi

theo.

Âm thanh duy nhất trên bàn ăn là

tiếng bát đũa va chạm, ba người lặng lẽ

ăn, không có một câu nói chuyện nào.

Điều này khiến Hạ Nhược Vũ ảo

tưởng rằng họ đang ở tại nhà tang lễ.

Bầu không khí trầm mặc khiến cô

có chút khó thở, nhưng có vẻ như hai

người họ đã quen với kiểu này.

Hạ Nhược Vũ cảm thấy khó nuốt,

mặc dù đồ ăn rất phong phú và ngon

nhưng đối mặt với bầu không khí như

vậy, cô thực sự không có cảm giác

ngon miệng chút nào, còn không bằng

vào nhà hàng ăn uống cho thoải mái.

Cuối cùng cũng đã kết thúc, Mạc

Du Uyên và Lục Khánh Huyền trò

chuyện, cười đùa, bước vào với nhau,

nhìn thấy Hạ Nhược Vũ thì vẫn rất ác

cảm, nhưng họ không nói xấu nữa.

Sự thay đổi này khiến Hạ Nhược

Vũ rất bất ngờ, không khỏi liếc nhìn Lục

Khánh Huyền, người phụ nữ này thật


sự có biện pháp dỗ dành Mạc Du Uyên.


Lục Khánh Huyền giả vờ như


không có chuyện gì, nhẹ nhàng và


ngoan ngoãn đi bên cạnh Mạc Du Uyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK